Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 275
Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:20:40
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu Hỏa và Tiểu Thủy có suy nghĩ khác, cùng đồng thanh: “Anh Kim, tụi em sẽ lên mách chủ nhân.”
Như thế vừa có thể phủi sạch quan hệ với Tiểu Mộc, lại còn có lý do chính đáng để lên đó xem trộm, đúng là hoàn hảo.
Khóe miệng Tiểu Hỏa và Tiểu Thủy nhếch lên cùng một góc độ, rõ ràng đang có âm mưu.
Tiểu Kim gõ đầu từng đứa: “Mau đi tu luyện đi.”
Tiểu Thủy ôm đầu: “Dạ…”
Tiểu Hỏa hừ một tiếng, ngoan ngoãn nghe lời.
Tiểu Kim ngẩng đầu nhìn trời, chiếc lá xanh rì đã biến mất từ lúc nào.
Chúc Tiểu Mộc may mắn, đừng bị nhốt lâu quá trong phòng tối.
Bốn người giấy tản ra, mỗi đứa tắm mình dưới ánh trăng.
Lúc này, Tiểu Mộc đã leo vào thành công tầng hai, rơi xuống đất một cách chuẩn xác.
Nó đảo mắt nhìn quanh, nơi chủ nhân từng ở, đây là phòng vệ sinh.
Chỗ này đáp xuống thật tuyệt, chỉ cần chui qua khe cửa là tới ngay phòng của bảo bối.
Nó hí hửng nghĩ thầm, chắc chắn chủ nhân sẽ không phát hiện ra đâu.
Tiểu Mộc phấn khích chạy ra khỏi cửa, trước mắt bỗng xuất hiện một đôi chân quen thuộc.
Không chỉ một đôi!
Chết tiệt, chủ nhân và bảo bối!
Họ lẽ ra phải đang ở phòng bên cạnh như thế này thế này, sao lại ở đây? Cặp tình nhân này thích chơi vậy à?
Chiếc lá dần ngả vàng, nằm im lìm dưới đất, trông như một chiếc lá úa tàn.
Lâm Khê lạnh lùng nói: “Tiểu Mộc! Lại là ngươi!”
Cô vừa hôn Phó Kinh Nghiêu xong, quay lại thì đụng ngay một chiếc lá kỳ quái.
Dưới lớp lá xanh biếc ấy mọc ra vô số cái chân nhỏ, giống như chân con rết, chạy thẳng trên mặt đất.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Khê là, yêu quái nào đây?
Ngay sau đó cô mới nhận ra Tiểu Mộc là linh mộc, nó có thể tùy ý biến hóa các bộ phận cơ thể, cũng như ngụy trang thành các loài thực vật khác nhau.
Cái đồ ranh ma này, lần trước giả thành bông hoa hồng, lần này lại giả thành lá cây.
Lâm Khê túm lấy chiếc lá vàng: “Tiểu Mộc!”
Cô khẽ bóp một cái, chiếc lá lập tức biến về thành một người giấy đầu xoăn lượn sóng.
Lúc này thì chẳng còn cách nào chối cãi, Tiểu Mộc dùng chiêu cũ, cố gắng làm nũng với giọng the thé: “Chủ nhân ơi, em vừa mới lên đây, là vì nhớ chủ nhân quá ~”
Lâm Khê lắc lắc người giấy trong lòng bàn tay: “Ta tin ngươi mới là lạ, phạt ngươi hai lần cấm túc cùng một lượt.”
Tiểu Mộc vừa lóe lên chút hy vọng liền vụt tắt: “Chủ nhân, đừng mà, dù em có ngả vàng, lòng yêu chủ nhân của em mãi mãi không thay đổi…”
Lâm Khê không buồn nghe nó lải nhải, nắm lấy gáy nó.
Tiểu Mộc la thất thanh: “Khoan đã, chủ nhân! Em nhận rõ sai lầm rồi, tự nguyện vào phòng tối, không phiền chủ nhân lo nghĩ, sau này khi nào chủ nhân nhớ em, thì hãy thả em ra.”
“Tạm biệt, chủ nhân yêu dấu.”
Nó sụt sịt, trông thật đáng thương.
Lâm Khê lòng không chút d.a.o động, diễn xuất của Tiểu Mộc càng ngày càng tài tình, nó đúng là nghịch ngợm quá rồi.
Cô giơ cổ tay lên: “Bớt nói nhảm, mau vào đi.”
Tiểu Mộc bĩu môi, hóa thành một làn ánh sáng bay vào chiếc vòng tay, để lại lời cuối cùng.
“Chủ nhân, người và bảo bối trong phòng tắm thân mật như vậy, cẩn thận kẻo cảm đấy, Tiểu Mộc Mộc yêu hai người lắm nha.”
Lâm Khê: “…”
Tiểu Mộc phải bị nhốt lâu hơn nữa, ép nó trút sạch những suy nghĩ xấu xa, trở về làm một linh tinh thuần khiết đáng yêu.
Lâm Khê khẽ ho một tiếng: “Chúng ta về ngủ thôi.”
“Được.” Phó Kinh Nghiêu nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt dừng trên mái tóc đen óng của cô.
“Khê Khê, tóc em ướt rồi.”
Mặt Lâm Khê nóng bừng: “Còn không phải tại anh sao.”
Anh mang cả hơi nước lao vào hôn cô, khiến cô không kịp đứng vững, cứ thế ngả ra phía sau.
Người đàn ông nâng eo cô lên, bế cô ngồi lên bồn rửa mặt, hôn càng sâu hơn.
Lâm Khê hoàn toàn ngơ ngác, không dám cử động bừa, sợ làm rơi mất chiếc khăn tắm duy nhất trên người Phó Kinh Nghiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-275.html.]
Cuối cùng, trên người cô dính đầy nước, không chỉ tóc mà cả quần áo cũng ướt sũng.
Lâm Khê chống nạnh tức giận: “Sau này tắm xong nhớ lau khô rồi hãy ra, còn phải mặc quần áo đàng hoàng, chỉ quấn mỗi cái khăn ngắn cũn như thế là sao?”
Phó Kinh Nghiêu ra vẻ vô tội: “Khê Khê, em chỉ lấy mỗi một cái khăn, không có thứ gì khác, anh đâu thể ra ngoài mà không mặc gì được, anh đã cố hết sức rồi.”
Khê Khê trông lúc giận dữ cũng đáng yêu.
Không! Đây không phải giận dữ, mà là làm nũng.
Cô đang làm nũng với anh.
Khóe môi Phó Kinh Nghiêu hiện lên một nụ cười khó đoán: “Khê Khê, nếu em muốn nhìn anh không mặc gì, cũng không phải là không thể đâu.”
Giọng trầm khàn vang lên bên tai, Lâm Khê lớn tiếng phản bác: “Em không có, anh đừng có nói bậy…”
“Được được, lỗi của anh.” Phó Kinh Nghiêu xoa xoa đầu cô, động tác rất nhẹ nhàng.
Anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt nồng nàn lưu luyến: “Khê Khê, anh sai rồi, em tha lỗi cho anh được không?”
Lâm Khê nhìn vào đôi mắt đen của anh, lập tức không còn giận nữa: “Đi thôi, khuya rồi.”
Phó Kinh Nghiêu nhẹ nhàng ôm eo cô: “Khê Khê, anh sấy tóc giúp em, thay quần áo, em cứ yên tâm mà ngủ nhé.”
Lâm Khê ngạc nhiên: “Anh thay đồ giúp em á?”
Phó Kinh Nghiêu nửa cười nửa không: “Trước đây từng thay rồi mà, anh biết làm, em đừng lo.”
“Nhưng không giống nhau.” Lâm Khê ôm lấy ngực, vội vàng chạy vào phòng tắm, vào rồi mới phát hiện mình chưa lấy đồ ngủ.
Cô cắn môi, chần chừ một hồi.
Cốc cốc cốc!
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Khê Khê, đồ ngủ để ngoài cửa rồi.”
Lâm Khê thay đồ sạch sẽ, tim đập thình thịch.
Người đàn ông này càng lúc càng táo bạo.
…
Sáng sớm, Lâm Khê mở mắt, người đàn ông bên cạnh đã không còn trên giường.
Cô vươn vai một cái, rửa mặt xong rồi xuống lầu ăn sáng.
Vừa ra cửa, cô bắt gặp v.ú Ngô đang lén lút, bước những bước nhỏ chạy vội như ăn trộm.
Lâm Khê rón rén đến sau lưng bà ấy, bất ngờ lên tiếng: “Vú làm gì đó?!”
Vú Ngô giật b.ắ.n người, nhảy dựng lên: “Mợ chủ, trời ơi, mợ dọa c.h.ế.t tôi rồi.”
Lâm Khê giữ vai bà lại: “Đừng kích động quá, cẩn thận lại trật lưng. Khai thật đi, làm chuyện xấu gì đấy?”
Vú Ngô đứng thẳng người, nghiêm túc nói: “Tôi đảm bảo là không có. Tôi vừa nãy chỉ tập nhảy điệu ma thôi, hì hì.”
Bà ấy giơ ngón cái lên: “Mắt của mợ chủ đúng là tinh như thước đo, tôi nào dám dối mợ.”
“Ừ, người hay ma đều không thoát khỏi mắt của tôi đâu.” Lâm Khê khoác tay lên cổ v.ú Ngô, kéo bà vào thang máy. “Sao sáng nay v.ú vẫn chưa đi?”
Vú Ngô ngoan ngoãn đứng yên: “Ông cụ và bà cụ sáng nay về Đế Kinh, dặn tôi gọi cả mợ và cậu cả về nhà tổ.”
Lâm Khê nghiêng đầu nhìn bà ấy: “Ông bà đã về, tất nhiên chúng ta phải về một chuyến rồi.”
Lúc này cửa thang máy mở ra, Phó Kinh Nghiêu đứng bên ngoài, đôi mắt ánh lên chút ngạc nhiên: “Khê Khê, hai người…”
Từ góc nhìn của anh, Khê Khê đang khoác tay lên vai v.ú Ngô, còn v.ú Ngô thì dựa vào lòng cô.
Hai người có chút gì đó rất thân thiết.
Phó Kinh Nghiêu trong lòng thoáng dâng lên chút ghen tị, Khê Khê chưa từng ôm anh như vậy, lại đi ôm v.ú Ngô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhìn thấy sắc mặt không đúng của cậu chủ, v.ú Ngô phản ứng cực nhanh.
Bà ấy gập người xuống, thoát khỏi tay của Lâm Khê, cúi chào: “Cậu cả, buổi sáng tốt lành.”
Phó Kinh Nghiêu gật đầu nhẹ.
Cánh tay của Lâm Khê chợt trống không, cô không hiểu: “Vú Ngô, v.ú chạy cái gì vậy?”
Vú Ngô nở nụ cười để lộ tám chiếc răng trắng: “Mợ chủ, buổi sáng tốt lành. Trong bếp hình như chưa tắt lửa, tôi đi trước một bước.”
Bà ấy vội chạy ra cửa, đi được vài bước rồi quay lại: “Cậu cả, mợ chủ, ông cụ và bà cụ dặn hai người về nhà cũ ăn cơm, đừng quên nhé.”
Vú Ngô bước chân nhanh như bay, thoáng cái đã biến mất ở góc khuất.
Lâm Khê cảm thán: “Từ khi học được điệu ma, v.ú Ngô càng lúc càng nhanh.”
“Đừng bận tâm tới bà ấy.” Phó Kinh Nghiêu nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng: “Khê Khê, anh đói rồi.”
Lâm Khê ngẩng đầu: “Đói thì ăn sáng, ôm em làm gì?”