Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 279

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:20:48
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hư Nguyên cười ngượng hai tiếng: “Tiểu sư tổ, xin lỗi.”

Lâm Khê thản nhiên nói: “Lời đó không nên nói với tôi.”

Hư Nguyên bèn hô lớn ba lần: “Tiểu sư tổ công, xin lỗi.”

Tịnh Nguyên đạo trưởng lườm ông ấy một cái: "Tiểu sư tổ, để tôi đánh cho Hư Nguyên một trận."

Tiểu sư tổ vừa đồng ý việc sửa sang lại đạo quán, không thể vì chuyện này mà phá hỏng được.

Ông ta tinh ý hỏi: "Tiểu sư tổ công, anh thấy sao?"

Phó Kinh Nghiêu khẽ nhếch môi, hoàn toàn phớt lờ những người khác, ánh mắt chỉ dừng lại trên người Lâm Khê.

Vừa rồi Khê Khê bảo vệ anh, bênh vực anh, che chở cho anh…

Tịnh Nguyên đạo trưởng thấy khó hiểu, tiểu sư tổ công trông có vẻ còn vui mừng hơn cả ông ta.

Dáng vẻ thế này đâu giống giận, tại sao lại không nói gì?

Tịnh Nguyên đạo trưởng lại lên tiếng gọi: “Tiểu sư tổ công.”

Phó Kinh Nghiêu từ tốn nhếch môi: “Mọi thứ do Khê Khê quyết định.”

Tịnh Nguyên đạo trưởng thấy hơi chua xót.

Hứ ~ một màn phát cẩu lương ngay trước mặt ông ta.

Vấn đề sửa sang đạo quán đã giải quyết xong, ông ta vội vàng cúp máy.

Ông ta ra lệnh: “Nhanh nào, tiếp tục đi.”

Những người phía sau lần lượt chào hỏi, đa phần Lâm Khê không quen ai, cô chỉ nhớ năm lão già và Vân Ngạn.

Tịnh Nguyên đạo trưởng lên tiếng: “Nguyên Thanh Quán có tổng cộng hai mươi tám đệ tử, Vân Ngạn và vài người khác ở bên ngoài, ở đây vừa đủ hai mươi người.”

Lâm Khê đếm sơ qua: “Mười chín người, còn một người nữa đâu?”

“Đây.” Tịnh Nguyên đạo trưởng bế một đứa trẻ lên: “Đệ tử nhỏ tuổi nhất, Nam Thiên.”

Lũ trẻ trong đạo quán phần lớn là bị bố mẹ bỏ rơi, không còn nơi nào để đi mới ở lại đây.

Rất hiếm có đứa có thiên phú, như Vân Ngạn.

Phần lớn đều không có năng khiếu, chỉ có thể làm vài việc vặt.

Những năm qua Tịnh Nguyên đạo trưởng rất vất vả, tiền kiếm được đều dùng để nuôi lũ trẻ.

Ông ta vỗ nhẹ lên bé con trong tay: “Hư Nguyên dạy con rồi, mau chào đi nào.”

“Sư bá gia gia, con biết rồi.”

Nam Thiên ba tuổi rưỡi, đôi mắt to tròn như quả nho chớp chớp, cậu bé lễ phép chào: “Chào tiểu sư tổ, chào tiểu sư tổ công.”

Lâm Khê mỉm cười nói: “Chào con nhé.”

Nhìn thấy bé con đáng yêu như vậy, cô hiểu lý do lão già muốn sửa sang lại đạo quán.

Da trẻ con mỏng manh, không chịu nổi chuột bọ.

Tịnh Nguyên đạo trưởng bất ngờ kêu lên: “Điện thoại sắp hết pin rồi!”

Ông ta lè lưỡi: “Tiểu sư tổ, tiểu sư tổ công, tạm biệt nhé.”

Những người khác chen lên màn hình, đồng thanh hét lớn: “Tiểu sư tổ, tiểu sư tổ công, tạm biệt…”

Lời còn chưa dứt thì cuộc gọi video đã bị ngắt, hình ảnh cuối cùng là gương mặt bị ép đến biến dạng của Nam Thiên.

Lâm Khê cất điện thoại, tiếp tục sắp xếp quà của ông bà nội gửi.

Thời tiết dần chuyển lạnh, mùa hè sắp qua đi, mùa thu đang đến gần.

Lâm Khê như thường lệ đến Thần Toán Đường.

Quý Hành đứng chờ ở cổng, thấy cô đến liền bước tới: “Chị đại, chị đến rồi.”

“Ừ, bắt đầu xem quẻ hôm nay đi.”

Quý Hành gật đầu: “Được ạ, chị đại mời vào.”

Lâm Khê vừa vào cửa thì va phải hai người ăn mặc kỳ quái.

Họ mặc đồ đen, đeo khẩu trang, đội mũ, toàn thân kín mít chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe.

Cách ăn mặc này nhìn qua là nhận ra ngay đại minh tinh Giang Tế và người quản lý của anh ta, Tô Tử Khôn.

Sắc mặt Lâm Khê không đổi: “Hai người đến rồi.”

Tô Tử Khôn cười hì hì: “Lâm đại sư, lâu rồi không gặp, coi như chúng tôi là không khí, cứ làm gì thì làm, chúng tôi chỉ ngồi ở góc nghe chuyện thôi, ha ha.”

Giang Tế đứng ngây tại chỗ, hốc mắt hơi đỏ lên: “Em gái…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-279.html.]

Anh ta lập tức sửa lại: “Lâm đại sư.”

Em gái đã dặn không được tiết lộ thân phận của cô, sau này trước mặt người ngoài phải gọi là Lâm đại sư.

Tìm kiếm em gái suốt gần hai mươi năm, nay cô đã đứng trước mặt, nhưng anh ta không thể gọi tên, cũng không thể gọi là em gái.

Chỉ hai chữ đơn giản mà lại chẳng thể đường hoàng thốt lên, trong lòng Giang Tế dâng lên một nỗi cay đắng khôn tả.

Anh ta hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc, cố gắng nở một nụ cười.

“Lâm đại sư, dạo gần đây tôi đến Ma Đô tham gia sự kiện, có mang chút đặc sản về, cô có thể nhận lấy không?”

Trong ánh mắt Giang Tế tràn ngập sự chờ mong, mang theo chút dè dặt.

Túi đồ chứa đầy các món ăn ngon, Lâm Khê nuốt nước miếng.

Giang Tế nhìn theo ánh mắt cô xuống túi đồ, lần lượt giới thiệu: “Một ít điểm tâm, bánh bướm, bánh trung thu nhân thịt tươi, bánh gạo ngọt…”

Ai mà cưỡng lại nổi các món điểm tâm vừa đẹp mắt vừa ngon miệng này chứ?

Lâm Khê ngẩng lên nhìn trần nhà, bình tĩnh nói: “Cùng ăn đi.”

“Được! Được! Được!!”

Giang Tế vui mừng khôn xiết, em gái chịu nhận là tốt rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tô Tử Khôn vô cùng ngạc nhiên, hóa ra đại sư là người mê ăn, mấy món ngon nhỏ xinh thế này cũng đủ làm cô động lòng.

Biết thế này thì đã chẳng phải thức trắng đêm, tiếc cho những sợi tóc đã rụng vì căng thẳng.

Dù sao, mọi chuyện đều tiến triển tốt đẹp, không uổng công anh ta vắt óc suy nghĩ.

Tô Tử Khôn thật lòng vui mừng cho Giang Tế, hy vọng tương lai sẽ rực rỡ, không gặp phải bất trắc gì.

Giang Tế xúc động đến mức tay run rẩy, anh ta đưa túi đồ ra: “Ừ, nghe theo em, cùng ăn.”

Quý Hành nhanh chóng nhảy tới, giật lấy túi đồ: “He he, cảm ơn anh, anh áo đen.”

Mặt Giang Tế lập tức biến sắc: “Cậu làm gì đấy?”

Quý Hành giả vờ ngây thơ: “Tôi là tiểu đệ đệ nhất của chị đại, đồ khách tặng đương nhiên phải để tôi kiểm tra, tôi thay chị đại nhận lấy.”

Bề ngoài cậu ta cười toe toét nhưng bên trong lại không hề vui.

Tiền Phú Quý vừa mới nhập viện, lập tức có người tặng quà để lấy lòng chị đại.

Thái độ của chị đại rất phức tạp, cô ấy lại không từ chối.

Quý Hành cảm thấy nguy cơ tràn trề.

Hai anh áo đen này là đối thủ đáng gờm, muốn chiếm vị trí của cậu ta.

Dù là ai cũng không thể giành lấy vị trí tiểu đệ số một!

Vị trí tiểu đệ thứ hai cũng không được!!

Tiền Phú Quý không có ở đây, cậu ta nhất quyết phải bảo vệ hai vị trí này, không cho phép kẻ thứ ba chen chân vào.

Quý Hành ưỡn ngực, đứng thẳng lưng.

Tô Tử Khôn phản ứng nhanh, giật lại túi đồ ăn: “Cậu chủ Quý, hành vi này thật là thiếu đạo đức.”

Quý Hành trừng mắt: “Ồ, hóa ra các anh biết tôi đấy.”

Tô Tử Khôn kéo khẩu trang xuống: “Tiểu thiếu gia Quý, lâu rồi không gặp, cậu nhớ ra tôi rồi chứ?”

Quý Hành tự tin nhận xét: “Chắc chắn là tôi chưa từng gặp anh, đầu thì bết dầu, mặt thì vàng ệch, râu ria xồm xoàm… ơ?”

Cậu ta bất chợt trợn tròn mắt: “Ấy dô, anh Khôn!!”

Trong tiệc mừng thọ của ông nội, Quý Hành gặp được anh trai này, một người xã giao giỏi hơn cậu ta gấp trăm lần.

Lúc đó, hai người vừa gặp đã thân thiết, tay nắm tay, mắt rưng rưng, cứ như anh em ruột thất lạc nhiều năm.

Tô Tử Khôn tặng cậu ta một mô hình giới hạn.

Quý Hành ấn tượng sâu sắc: "Anh Khôn, hóa ra là anh, sao không nói sớm."

Tô Tử Khôn giọng điệu mỉa mai: "Giờ mới gọi là anh Khôn, lúc nãy còn chê tôi xấu, ai là anh cậu chứ, hừ hừ!"

Quý Hành cười gượng: "Ha ha, anh Khôn, vừa nãy tôi không phải đang chê anh, mà là khích lệ rồi khen, anh chưa nghe hết thôi."

Vì mô hình, cậu ta nhắm mắt nịnh: "Anh Khôn phong độ như cây ngọc, tài mạo song toàn, nói chuyện hùng hồn, ai gặp cũng thích, chó gặp cũng vái, chuột gặp đều kính nể cúi đầu..."

Quý Hành liến thoắng tâng bốc một hồi, khiến Tô Tử Khôn co quắp cả ngón chân.

Anh ta nhếch mép: "Đủ rồi!"

"Anh Khôn không hài lòng à?" Quý Hành cười ngớ ngẩn: "Để tôi đổi cách khác khen anh."

Tô Tử Khôn thở dài: "Khen đủ rồi, lần sau đừng khen nữa."

"Ồ." Quý Hành không hề ngượng, quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh: "Còn anh trai mặc đồ đen này là ai?"

Loading...