Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 283
Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:20:56
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Tử Khôn thấy sắc mặt anh ta nặng nề, vẻ cợt nhả cũng thu lại, khẽ hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì nói đi, anh em cùng chịu.”
Giang Tế lắc đầu: “Không có gì, tôi phải về nhà rồi.”
Tô Tử Khôn lập tức hiểu ra, chắc nhà họ Giang có chuyện.
Hai người lớn lên cùng nhau, Giang Tế nhíu mày, anh ta liền hiểu ngay.
Tô Tử Khôn an ủi: “Yên tâm, nếu anh cả của cậu có đánh cậu thì nhớ gọi tôi theo.”
Giang Tế nói: “Anh đi có ích gì?”
Tô Tử Khôn buột miệng: “Cùng chịu đòn, cho cái m.ô.n.g nở hoa, kêu khóc thảm thiết.”
Giang Tế cạn lời: “Đừng lo cho tôi.”
Anh ta đi vài bước rồi dừng lại bên cạnh Lâm Khê: “Anh về đây, em nhớ giữ an toàn.”
Lâm Khê ừ một tiếng: “Được, tạm biệt.”
Giang Tế cúi nhìn cô, trong đáy mắt như có chút ánh sáng lấp lánh: “Hẹn gặp lần sau.”
Tô Tử Khôn đứng bên cạnh hóng chuyện.
Từ ngày Giang Tế nhận lại em gái, anh tacàng ngày càng hiểu chuyện.
Tiểu tổ tông đã lớn rồi, không còn dừng lại ở ngày sinh nhật năm tuổi nữa.
Giang Tế đứng ở cửa, liếc mắt nhìn.
Tô Tử Khôn lập tức theo sát: “Đi thôi, đại sư, tạm biệt.”
Hai người rời đi, mấy ông bà lớn tuổi cũng đi theo, cả Thần Toán Đường chỉ còn lại Lâm Khê, Quý Hành và các phụ huynh.
Lâm Khê dặn: “Các phụ huynh cứ về nhà trước, có tin tức gì Quý Hành sẽ báo.”
Vu Huy gật đầu thật mạnh: “Cảm ơn đại sư đã ra tay cứu người, ngài đã vất vả đi đường xa.”
An Xuyên cách Đế Kinh khá xa, đi máy bay cũng mất khoảng hai tiếng.
Vu Huy lấy điện thoại ra, dè dặt hỏi: “Đại sư Lâm, tôi mua vé máy bay cho ngài và đại sư Quý nhé?”
“Không cần.” Lâm Khê từ chối: “Tôi có cách đi riêng, mọi người đi nhanh đi.”
Tình hình lần này đặc biệt, còn chưa rõ thực hư, không thể dẫn theo nhiều người thường.
Lỡ có chuyện bất trắc, cô không thể lo cho hết mọi người, mang theo mỗi Quý Hành để đón bạn của cậu ta là đủ rồi.
Lâm Khê vẫy tay.
Vu Huy hiểu ý: “Chúng tôi không làm phiền nữa, đợi tin tốt của đại sư.”
Ông ta chỉ huy mọi người rời đi.
Mẹ Khúc vừa bước ra cổng vừa quay đầu lại: “Tôi muốn đến An Xuyên chờ con trai.”
“Tôi cũng đi.” Vu Huy lập tức đặt vé.
Dù không biết vị trí cụ thể, nhưng ở An Xuyên là có thể gặp con đầu tiên.
Ông ta và mẹ Khúc trực tiếp chạy đến sân bay, dự định sẽ đến đồn cảnh sát chờ tin từ đại sư.
Ở phía bên kia, Quý Hành rụt rè hỏi: “Chị đại, chúng ta đi An Xuyên bằng cách nào?”
“Ngồi xe ma.” Lâm Khê niệm một pháp quyết.
Một chiếc xe ma màu vàng trắng từ từ hiện ra, đuôi xe lắc lư, thân xe chòng chành.
Tài xế ma vươn dài cổ, vui vẻ thè lưỡi: “Xe ma số 1399 phục vụ quý khách, mời hai vị thắt dây an toàn, dự kiến 15 phút sau đến nơi.”
Lần thứ n thấy ma, Quý Hành vẫn có chút sợ hãi, lặng lẽ ngồi vào ghế sau.
Mỗi lần cùng chị đại ra ngoài, vừa kích thích vừa kinh hãi, mong chờ chuyến đi này.
Tiền Phú Quý không có mặt, tất cả đều dựa vào cậu ta.
Cố lên nào, Tiểu Hành!
…
Nhà họ Giang.
Giang Tế vội vã chạy vào cửa nhà, nhìn thấy ngay anh cả đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Anh cả vẫn giữ vẻ mặt không biểu cảm như mọi khi, nhưng đôi mày hơi nhíu, cả người toát ra hàn khí.
Trợ lý của anh cả, Hứa Ngôn Thừa đứng bên cạnh: “Cậu hai, cậu về rồi.”
Giang Đình liếc mắt: “Cuối cùng cũng chịu về.”
Giang Tế bĩu môi.
Anh cả vừa mở miệng đã nói kiểu châm chọc, hôm nay cứ như ăn phải thuốc nổ.
Ai chọc tức anh ta vậy? Là thằng em út sao?
Giang Tế nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng Giang Trì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-283.html.]
Cả phòng khách ngoài ba người họ ra thì không còn ai khác.
Tính ra đã hơn hai tháng không gặp Giang Trì, thằng nhóc này bẩm sinh là một kẻ dị biệt, không biết lại đang ở đâu làm thí nghiệm nổ tung nữa rồi.
Nghe nói nó đã cho nổ tung nhà vệ sinh dưới trướng công ty nhà mình, chẳng trách anh cả lại tức giận đến vậy.
Giang Tế cúi đầu: “Anh cả, em út đâu rồi?”
Giang Đình cười lạnh: “Cậu còn nhớ là mình có em trai à?”
Giang Tế rất muốn phản bác, rằng anh ta không chỉ nhớ đến em trai, mà còn tìm lại được em gái nữa.
Hừ! Em gái chỉ có một người anh trai là anh ta, nhất định sẽ không bao giờ nói cho anh cả biết chuyện này.
Trong ba anh em, anh ta là người thông minh nhất, cũng là người may mắn nhất.
Sau này có em gái làm chỗ dựa, anh ta sẽ không sợ ai hết.
Em gái siêu đẳng vô địch lợi hại, đồng nghĩa với việc anh ta cũng lợi hại không kém.
Giang Tế ưỡn ngực, tinh thần phấn chấn, lưng thẳng hơn một chút.
Giang Đình nhìn đứa em thấp hơn mình nửa cái đầu, giọng lạnh lẽo: “Cậu có ý kiến với tôi?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Một câu nói mang áp lực nặng nề, khí thế của người đứng đầu lan tỏa.
Giang Tế vừa ưỡn thẳng lưng lại cúi xuống, không tự chủ được mà run rẩy vài cái.
Em trai sợ anh cả là chuyện bẩm sinh, không thể trách anh ta.
Anh cả ở ngay trước mặt, còn em gái thì ở tận phương xa.
Chỗ dựa vững chắc không ở đây, anh ta không thể vùng lên nổi.
Lỡ mà bị đánh hay bị giam, mấy tháng cũng không gặp được em gái.
Đến lúc đó có kêu trời cũng vô dụng, chẳng ai cứu nổi anh ta.
Vừa nghĩ đến khả năng đó, Giang Tế lập tức cúi đầu, lưng cong hẳn xuống.
Đây không phải là yếu đuối, đây là chiến lược.
Nếu một ngày em gái có mặt ở đây, anh ta nhất định sẽ hùng hổ đối đầu với anh cả.
Những thay đổi trong nét mặt của Giang Tế, Giang Đình nhìn rõ mồn một.
Từ sợ hãi đến bất đắc dĩ rồi đến vui vẻ, cả ngày cứ cười ngớ ngẩn không biết vì điều gì.
Anh ta xoa nhẹ chân mày: “Cậu lại đang chửi anh trong lòng đúng không.”
Giang Tế phủ nhận: “Không có, em không dám.”
Giang Đình từ trên cao nhìn xuống, im lặng không nói.
Không gian phòng tĩnh lặng như tờ, mỗi giây đối với Giang Tế như dài cả năm, anh ta không chịu nổi ánh mắt này.
Cảm giác như bị đau bụng nhưng không tìm được nhà vệ sinh, thật là tra tấn đến phát điên.
Giang Tế lén lút lùi lại, chuẩn bị chuồn: “Anh cả, em đi đây, còn có lịch trình.”
Giang Đình nói từng chữ: “Giang Trì mất tích rồi.”
“Hả?!!” Giang Tế vô cùng kinh ngạc: “Em út sao lại mất tích?”
Giang Trì tay chân nhanh nhẹn, đầu óc lại không tầm thường, chỉ số IQ cao, EQ cũng cao, là thiên tài chính hiệu.
Chỉ cần nó không tự chuốc họa vào thân, dù có bị ma bắt cũng có thể thoát ra được.
Nhưng thằng nhóc này lúc nào cũng ở trên bờ vực nguy hiểm, lần nào cũng như đùa với thần chết.
Không sợ ngàn vạn điều, chỉ sợ một điều duy nhất, rằng nó có thể thật sự đã mất tích.
Giang Tế lắp bắp: “Anh cả, mau phái người đi tìm em út đi, em cũng sẽ đi tìm… tìm người giúp.”
Em út mất tích không đúng lúc chút nào, em gái vừa rời khỏi Đế Kinh thì nó đã không thấy đâu.
Giang Tế dậm chân: “Em út lần cuối cùng xuất hiện ở đâu? Chúng ta mau đi tìm người.”
Giang Đình vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Cậu đừng kích động.”
Một câu nói gợi lên ký ức không hay trong lòng, Giang Tế hoàn toàn sụp đổ.
Anh ta ôm đầu, lớn tiếng gào lên: “Anh lại tỏ ra thờ ơ như vậy! Năm đó em gái mất tích anh cũng chẳng quan tâm, bây giờ em út mất tích anh cũng chẳng màng.”
“Rốt cuộc anh quan tâm điều gì? Quyền lực! Địa vị! Tiền tài?!”
“Em hỏi anh, một Giang Trì to lớn như thế đâu rồi?!”
Giang Đình sắc mặt lạnh lùng, mặc kệ cơn giận dữ của Giang Tế.
Giang Tế nổi trận lôi đình, mắng chửi liên tục suốt ba phút, không câu nào giống câu nào.
Hứa Ngôn Thừa nhìn không nổi nữa, tiến lên ngăn cản.
Giang Đình dùng ánh mắt ngăn lại: “Đừng quan tâm, cứ để cậu ta mắng.”
Hứa Ngôn Thừa há miệng, lẩm bẩm không ra tiếng.