Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 284

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:20:58
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên đối thủ, Phó tổng không phải đau đầu vì anh em họ hàng phức tạp. Còn Giang tổng thì bị kéo theo không chỉ một người.

Không, là cả một đại gia đình.

Ngoại trừ ông cụ lớn tuổi ra, nhà họ Giang ai cũng hoặc là chuyên gây chuyện hoặc là mấy cậu em chẳng nên thân.

Khoảnh khắc này, Hứa Ngôn Thừa vô cùng xót xa cho Giang tổng.

Dù sao Hứa Ngôn Thừa cũng là người ngoài, cuối cùng anh ta cũng rút lui.

Giang Tế vừa mắng vừa ngồi bệt xuống đất khóc nức nở: “Oa oa… trời ơi! Em lại mắng anh cả rồi!”

Chắc chắn lần này mình lại bị nhốt vào phòng tối, mấy tháng nữa cũng không được gặp em gái.

Giang Tế vội vàng lấp liếm: “Anh à, em không mắng anh đâu, em đang mắng chính mình, em gái… ơ không, em trai của em… oa oa…”

Sắc mặt lạnh lùng như băng của Giang Đình cuối cùng cũng có chút thay đổi, nửa phần là khinh thường, nửa phần là bất lực.

“Đứng lên, khóc lóc có ích gì?”

“Không ích gì.” Giang Tế ủ rũ cúi đầu, mặt mày buồn bã: “Em thật vô dụng.”

Giang Đình nâng cằm anh ta lên, gương mặt trở lại lạnh lùng như băng: “Ngẩng đầu lên, biết mình vô dụng là tốt rồi, anh đã tìm ra tung tích của Giang Trì.”

Ngày hôm ấy, tâm trạng Giang Tế như rơi từ lầu cao xuống: “Đệt! Sao anh không nói sớm, làm em khóc một trận, anh biết nước mắt em đáng giá cỡ nào không?”

“Ở đâu? Nói mau.”

Giang Đình nhìn ra phía bầu trời ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Ở An Xuyên, chưa rõ vị trí cụ thể.”

Giang Tế kinh ngạc: “An Xuyên?!”

Em gái đến đó để cứu người, Giang Trì cũng ở đó.

Tên nhóc này không phải đang bị nhốt chung chỗ với thằng bạn xui xẻo của Quý Hành đấy chứ?

Giang Tế phấn khích nói: “Em sẽ đến An Xuyên tìm người.”

“Em không được đi.” Giang Đình kiên quyết.

Thằng em này dạo gần đây hưng phấn kỳ lạ, cứ như uống thuốc kích thích, ngày nào cũng ngồi lì trong phòng thí nghiệm.

Vài ngày trước, nó lén đeo balo rời khỏi Đế Kinh, chạy đến một ngôi nhà ma nào đó ở An Xuyên, từ đó biệt tăm.

Giang Đình bóp trán: “Giang Tế, ở nhà cho anh, không có lệnh của anh thì không được ra ngoài.”

Giang Tế phản kháng: “Không được, em phải đi, em nhất định phải đi, nếu anh không cho em đến tìm em trai, em sẽ nhảy lầu bò đến An Xuyên, m.á.u chảy khô, tứ chi tan nát, hồn lìa khỏi xác…”

Hứa Ngôn Thừa đảo mắt.

Diễn xuất tệ thế này, Giang tổng chắc chắn không đời nào đồng ý với yêu cầu vô lý của cậu hai.

Giây sau, Giang Đình đồng ý: “Không được gây chuyện.”

Cuối cùng, Giang Tế bị trói đưa lên máy bay, miệng bị nhét giẻ, tay chân bị trói chặt, không nhúc nhích nổi.

Nhưng anh ta chẳng để tâm, trong lòng còn vui vẻ khôn cùng.

Chuyến này có thể gặp em gái.

Ừ, chắc chắn em trai cũng sẽ không sao đâu, anh hai cầu nguyện cho em.

Vân Mộng Hạ Vũ

Một nghĩa địa ở An Xuyên.

Chiếc xe ma phanh gấp, tài xế ma cười toe toét: “Đã đến đích, chúc quý khách đi đường bình an.”

Quý Hành lăn khỏi xe, ôm thân cây mà nôn mửa: “Ọe… ọe…”

Tài xế ma lè lưỡi vỗ lưng cậu ta: “Vị khách này, cậu không sao chứ?”

Quý Hành quay đầu lại, thấy cái lưỡi ướt nhẹp, sợ đến đứng tim: “Má ơi! Tránh xa ra!!”

Tài xế ma rụt lưỡi lại: “Khách này thật yếu, người say xe thì nhiều, lần đầu tôi thấy người say xe ma, không phải lỗi của tôi, xin đừng khiếu nại.”

Quý Hành cạn lời: “Ông gặp được mấy người rồi?”

Tài xế ma thật thà đáp: “Bốn người.”

Quý Hành càng thấy cạn lời.

Tài xế ma chạy quá nhanh, khi thì cua gấp khi thì bay lên, khiến cậu ta muốn trào hết cả dịch vị dạ dày.

Người bình thường nào chịu nổi?

Chị đại không phải người, là thần tiên.

Quý Hành lại tiếp tục nôn: “Ọe… ọe…”

Lâm Khê lấy ra một thỏi vàng.

Tài xế ma vui vẻ đón lấy: “Cảm ơn đại nhân, đại nhân đi bình an, hẹn gặp lần sau.”

Quý Hành tuyệt vọng: “Lại còn có lần sau nữa?!”

Xe tang biến mất ở góc khuất, gió nóng thổi qua những bụi cỏ trên mộ, hơi nóng phả vào người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-284.html.]

Quý Hành đổ mồ hôi không ngừng: “Chị đại, An Xuyên nóng hơn Đế Kinh nhiều.”

Lâm Khê lạnh lùng nhắc nhở: “Dậy mau, cậu đang ngồi lên mộ người ta đấy.”

“Má ơi!” Quý Hành bật dậy như nhảy múa, luống cuống không biết đang làm gì, rồi hụt chân té nhào xuống đất.

Miệng đầy bụi, cậu nhổ phì phì: “Phù… phù…”

Lâm Khê bắt đầu suy nghĩ, đưa Quý Hành theo quả là một sai lầm.

Quý Hành có giác quan thứ sáu cực kỳ nhạy bén, vừa cảm nhận được ánh mắt soi mói, liền bật dậy ngay: “Chị đại, em ổn rồi, mình đi thôi.”

Cậu ta tự cổ vũ mình, Quý Hành, đừng sợ, xông pha nào!

Lâm Khê đi trước: “Theo sát.”

Đã đến đây rồi, đành dẫn cậu ta theo vậy.

Cứu được ba tên xui xẻo xong, có thể cho Tiểu Hành Tử về nghỉ.

Ngôi nhà ma không cách xa nghĩa địa lắm, nằm trong một khu vui chơi, hai người nhanh chóng đến nơi.

Đang vào kỳ nghỉ hè, khu vui chơi đông nghịt người, nhưng quầy vé nhà ma lại thưa thớt, chỉ có hai ba người đứng chờ mua vé.

Lâm Khê đứng từ xa quan sát.

Phía trên nhà ma không có chút âm khí nào, chỉ nhìn từ bên ngoài cũng không thấy gì bất thường.

Lúc này, vài người trẻ từ nhà ma bước ra, hào hứng bàn luận chuyện vừa rồi.

“Đây là nhà ma thật nhất mình từng thấy, nhân viên đóng vai ma cực kỳ tận tâm.”

“Đúng vậy, mình sợ đến đổ cả mồ hôi lạnh.”

Quý Hành nghe lỏm được: “Nhà ma có vẻ vui đấy chứ.”

Lâm Khê thản nhiên: “Có ma thật thì dĩ nhiên là vui.”

Quý Hành trố mắt: “Thật sự có ma à?”

Lâm Khê vừa đi vừa nói: “Nhà ma quanh năm không có ánh sáng, âm khí nặng, tràn ngập cảm xúc sợ hãi và các loại cảm xúc tiêu cực khác, ác quỷ rất thích ở những nơi như vậy.”

Nhóm người trẻ vừa rồi sắc mặt nhợt nhạt, môi tái xanh, hưng phấn bất thường, bị ma hút đi không ít tinh khí.

Hai người dừng bước, nhà ma đã ngay trước mắt.

Quý Hành hỏi: “Chị đại, mình xông thẳng vào? Hay lẻn vào?”

Lâm Khê nhún vai: “Chúng ta không phải cướp hay trộm, đương nhiên là mua vé vào, hay cậu muốn đi thăm sở cảnh sát?”

Quý Hành: “…”

Chị đại bình thường quá bạo, làm cậu ta quên mất chị vẫn là một công dân tuân thủ pháp luật.

Ý thức của cậu ta chưa đủ cao.

Quý Hành lấy điện thoại ra: “Em mua vé.”

Cô bán vé nhiệt tình chào mời: “Giá vé nhà ma là 150 đồng mỗi người, giờ đang khuyến mãi chỉ còn chín mươi tám, chín mươi tám!! Không ghê không hồi hộp, cam kết hoàn tiền, đảm bảo hài lòng.”

Quý Hành trong lòng không chút d.a.o động, từng thấy cương thi và đủ loại ma cùng chị đại, cậu ta không còn là đứa nhát gan nữa.

Cậu ta quét mã QR trên bàn: “Hai vé.”

Vừa bấm xong mật mã cuối cùng, phía sau đã vang lên giọng chị đại: “Tiểu Hành Tử, khỏi mua vé.”

“Hả?” Quý Hành quay lại.

Hai người đàn ông bước tới, một người mặc đạo bào, tóc tai rối bời, mắt thâm quầng, như thể thức trắng ba đêm.

Người kia mặc đồng phục đen, mặt lạnh.

Anh ta chắp tay: “Tiểu sư tổ.”

Lâm Khê mỉm cười: “Vân Ngạn, hóa ra là cậu à.”

Vân Ngạn khẽ gật đầu: “Tiểu sư tổ, lâu rồi không gặp.”

Anh ta giới thiệu người bên cạnh: “Đây là sư huynh Lăng Tiêu, đệ tử của sư thúc Hư Nguyên.”

Lăng Tiêu ngáp dài, trông uể oải vô cùng.

“Vãn bối xin ra mắt tiểu sư tổ.”

Lâm Khê đã gặp anh ta vài lần khi còn nhỏ.

Lăng Tiêu là người duy nhất ở Nguyên Thanh Quán dám đối đầu với cô.

Ngày xưa, hai người họ thường xuyên đánh nhau, nhưng lần nào cũng bị cô đè ra đánh.

Cô đ.ấ.m trái, đ.ấ.m phải, khiến anh ta mặt mũi bầm dập.

“Phục chưa? Gọi một tiếng tiểu sư tổ nghe xem nào.”

“Không phục, tôi không phục! Dựa vào đâu mà cô là tiểu sư tổ, rõ ràng tôi lớn hơn cô.”

Mỗi lần bị đánh, vết thương vừa lành là Lăng Tiêu lại đến tìm cô đánh nhau, rồi lại ăn thêm một trận đòn.

Loading...