Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 290
Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:21:43
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nửa tiếng trước, trong một lớp học tiểu học.
Một người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt đứng trên bục giảng, cô ta mặc váy đỏ bó sát cổ trễ, trang điểm đậm theo kiểu khói, mang đôi giày cao gót đỏ.
Người phụ nữ lấy phấn trang điểm ra dặm, điên cuồng đánh phấn lên mặt: “Phiền phức quá, tôi không muốn dạy tiểu học đâu, tôi thích mấy nam sinh cấp ba cao to khỏe mạnh hơn.”
Bỗng có một luồng ánh sáng trắng lướt qua, dần dần có bốn bóng người xuất hiện ở hàng ghế.
“Xì…” Người phụ nữ nghiêng người về phía trước, thè ra chiếc lưỡi dài, đầu lưỡi tách làm hai đang không ngừng quấn lại với nhau.
Cô ta hít sâu một hơi, khuôn mặt lộ vẻ say mê: “A, một lần xuất hiện ba đứa học sinh tiểu học to khỏe, ta thích nhất rồi.”
Đinh đoong đoong!!
Tiếng chuông vang lên, người phụ nữ chỉnh lại sắc mặt: “Khụ khụ, các em học sinh, vào lớp nào.”
Bên dưới, Quý Hành ngơ ngác nhìn quanh một lượt: “Hả? Sao tôi lại biến nhỏ thế này?”
Lăng Tiêu giơ bàn tay nhỏ lên: “Chết tiệt! Tôi cũng biến nhỏ rồi.”
Cả hai tay chân đều ngắn ngủn, khuôn mặt tròn trịa, ngồi trên ghế chân không chạm đất.
Một đứa béo trắng, một đứa đen gầy.
Quý Hành xoa xoa đôi má tròn trĩnh: “Trời đất, không lẽ tôi đang nằm mơ?”
Cậu ta quay đầu, hét toáng lên: “Chị đại, chị đại, có chuyện rồi!!”
Giọng nói trong trẻo ngày thường của cậu ta giờ đây trở nên ngây thơ non nớt, y như đứa bé ba tuổi.
Không đúng, hiện tại cậu ta vốn dĩ là một đứa trẻ mà.
Quý Hành che miệng: “Chị đại…”
“Đừng gọi nữa, chị ở ngay sau lưng cậu đây.”
Âm thanh quen thuộc truyền đến, Quý Hành cuối cùng cũng yên tâm.
Có chị đại ở đây, yêu ma quỷ quái nào cũng không dám làm càn.
Khoan đã, cậu ta và Lăng Tiêu đều biến thành trẻ con, chẳng lẽ cái anh mặt lạnh và chị đại cũng biến thành trẻ con rồi?
Trẻ con thì đánh nhau kiểu gì?
Quý Hành hoảng hốt, hai chân nhỏ giẫm lên ghế, định quay đầu lại.
Nhưng hình dáng trẻ con khó xoay người, cả người cậu ta lẫn ghế ngã lăn xuống đất.
Rầm!
Một chân ghế bị gãy.
Cô giáo gõ mạnh lên bảng đen: “Bạn học số 4 làm hỏng bàn ghế, trừ mười điểm.”
Quý Hành nghe không hiểu cô ta nói gì, trong lòng chỉ muốn tìm chị đại.
Cậu ta bò bốn chân, từng bước tiến về phía trước.
“Chị đại, chị đại, em không thấy chị đâu, chị ở đâu vậy?”
Lâm Khê nhìn cậu nhóc mũm mĩm dưới chân, cạn lời.
Quý Hành từ nhỏ ngốc đến lớn, sống đến giờ quả là kỳ tích.
Cô khẽ hắng giọng: “Ngẩng đầu lên.”
Quý Hành khó khăn ngẩng đầu, khuôn mặt quen thuộc hiện lên trong tầm mắt, cậu vô cùng khó hiểu: “Tại sao chị không biến hình?”
Lâm Khê đáp: “Vì cậu yếu.”
Quý Hành bị chọc bất ngờ, nhưng đã quen với kiểu nói chuyện của chị đại, cố gắng đứng dậy, túm lấy ống quần của cô.
“Chị đại ~”
“Im đi!”
Lâm Khê đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên cục bột bên trái, suýt nữa bật cười.
Quý Hành có mặt, Lăng Tiêu có mặt, Vân Ngạn… ừm… dễ thương thế này phải gọi là Vân Vân.
Lăng Tiêu nín cười: “Vân Vân, ha ha, suýt nữa tôi quên hồi nhỏ cậu trông như vậy.”
Vân Ngạn trở lại dáng vẻ sáu tuổi, trên đỉnh đầu buộc túm tóc nhỏ, da trắng mịn màng, lông mi dày và dài, đôi mắt to tròn long lanh khiến người ta không kìm lòng được muốn hôn một cái.
Lúc này, cậu ta cau mày, gò má phúng phính phồng lên, giận dỗi một cách đáng yêu.
Quý Hành vô cùng ngạc nhiên: “Wow! Hồi nhỏ anh mặt lạnh đẹp quá đi.”
Lăng Tiêu bổ sung: “Lúc nhỏ Vân Vân hay bị nhầm là con gái, đương nhiên là đẹp rồi.”
Vân Ngạn mặt đen lại, lạnh lùng nhả hai chữ: “Im! Đi!”
Giọng nói nhỏ nhẹ dễ thương vừa vang lên, Quý Hành và Lăng Tiêu bật cười nghiêng ngả.
“Ha ha ha, buồn cười quá, ha ha ha…”
Vân Ngạn không dám nói thêm, hai bên má phồng lên, trông giống hệt chú chuột đồng đang bảo vệ đồ ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-290.html.]
Dễ thương quá, muốn véo một cái.
Chỉ có Lâm Khê dám nhéo má cậu: “Vân Vân, phì ha ha…”
Vân Ngạn lặng lẽ quay đi, đôi mắt như hạt nho rơm rớm nước, khuôn mặt nhỏ tỏ vẻ tội nghiệp.
Hừ hừ, tiểu sư tổ cũng như vậy.
Không thèm để ý đến họ nữa, không thèm!
Lâm Khê cố nhịn cười, vỗ đầu Quý Hành một cái: “Im ngay, không được cười Vân Vân.”
Quý Hành bĩu môi, chị đại thật thiên vị.
Chẳng lẽ cậu ta không dễ thương sao?
Cô giáo lại gõ bảng đen, nhấn mạnh một lần nữa: “Bạn số 4 gây rối lớp học, trừ hai mươi điểm; bạn số 1 đánh bạn khác, trừ hai mươi điểm; bạn số 3 trừ mười điểm; bạn số 2…”
Cô ta giơ ngón tay út lên: “Bạn số 2 ngoan nhất, cô thích em nhất ~”
Bạn số 2 là Vân Ngạn đang tự kỷ, chẳng muốn để ý đến ai.
Quý Hành hỏi: “Chị đại, đây là tình huống gì? Cái người kia là ai vậy?”
Lâm Khê thản nhiên đáp: “Yêu tinh rắn.”
Quý Hành kêu lên: “Yêu tinh rắn?!”
Trong đầu cậu ta vẫn còn ấn tượng về yêu tinh rắn trong phim hoạt hình Hồ lô cứu ông, chưa gì đã gặp tình huống giật gân thế này.
Quý Hành bám chặt lấy Lâm Khê: “Chị đại…”
Cô giáo tức giận: “Bạn học số 4, mau quay về chỗ ngồi của em, vào lớp rồi, không ai được phép cản trở giờ học.”
Quý Hành dĩ nhiên chọn không quay lại, ở cạnh chị đại an toàn nhất.
Ghế của cậu ta khi nãy đã bị gãy một chân, ngồi không được.
Ghế ở đây chất lượng tệ thật, thế giới yêu quái mà cũng gian lận trong sản xuất ghế ngồi.
Phản ứng của Quý Hành chọc giận cô giáo, cô ta giơ móng tay nhọn lên: “Em! Đứa trẻ hư hỏng sẽ bị phạt đòn đấy!”
Quý Hành nhắm chặt mắt hét lớn: “Chị đại cứu em!”
Lâm Khê hơi khó chịu, mặc kệ cho cậu ta bám chặt lấy ống quần.
Cô giáo mang giày cao gót đi được hai bước, đột nhiên dừng lại rồi quay trở lại.
Cô ta trợn mắt: “Hôm nay học vẽ mỹ thuật, các em hãy vẽ người mình yêu thương nhất, thời gian mười phút, không hoàn thành là biết tay cô đấy, hì hì.”
Trên bàn bỗng xuất hiện một tờ giấy trắng và những lọ màu đủ loại.
Lăng Tiêu không dám nhúc nhích.
Vân Ngạn vẫn đang tự kỷ.
Quý Hành núp sau lưng chị đại.
Lâm Khê điềm tĩnh khoanh tay.
Không ai thèm để ý, cô giáo siết chặt nắm tay, mắt chuyển thành màu đỏ như máu.
Đáng ghét! Đây rõ ràng là trường tiểu học, tại sao người phụ nữ đó lại không biến thành đứa trẻ?
Có đứa nào to thế này đâu?
Yêu quái vốn nóng tính, cô giáo không chịu nổi nữa, gào lên một tiếng, ngay tại chỗ hóa thành một con rắn hổ mang chúa.
Toàn thân màu nâu xám, hoa văn mắt kính phủ khắp cơ thể, vảy rắn sáng bóng kim loại, tầng tầng lớp lớp.
Lưỡi rắn vung vẩy trong không khí: “Xì xì xì…”
Lăng Tiêu nheo mắt: “Rắn độc à, để tôi đấu với nó.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh ta chống tay trái lên bàn định nhảy bật ra, tay phải rút ra một thanh kiếm gỗ đào nhỏ bằng bàn tay.
“Hả? Kiếm của tôi cũng nhỏ đi rồi!” Lăng Tiêu ngẩn ngơ: “Đánh đ.ấ.m thế nào được?”
Thanh kiếm gỗ nhỏ không đ.â.m thủng nổi da rắn.
Mà yêu tinh rắn chỉ cần một phát là nuốt gọn mấy đứa trẻ tụi nó.
Cô giáo cười lạnh: “Sợ chưa? Run rẩy đi! Ngắm nhìn hoàng hôn lần cuối, sau này các ngươi không còn cơ hội đâu!”
Con rắn khổng lồ lao thẳng về phía Vân Ngạn, đuôi quét bay hết bàn ghế: “Xì xì xì, bạn học số 2, cô giáo thích em nhất, để cô ăn em trước nhé.”
Vân Ngạn bản năng tránh né, nhưng cơ thể này quá yếu, căn bản không tránh kịp.
Anh ta ngã xuống đất, miệng rắn to lớn đang tiến đến gần, nước miếng dính nhớp nhỏ xuống trước mặt.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một tia chớp bạc chắn ngang miệng rắn, mùi cháy khét lan tỏa trong không khí.
Vân Ngạn cảm thấy ai đó ôm ngang người mình, giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai.
“Dám ăn h.i.ế.p Vân Vân, rắn con, ngươi tiêu rồi!”
Từng luồng sáng chớp lóe lên, con rắn khổng lồ quằn quại, không ngừng gào thét: “Tránh ra! Mau tránh ra! Vương của ta sẽ không tha cho ngươi đâu a a a!!”