Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 306

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:22:31
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tịnh Nguyên đạo trưởng ho khan chiến thuật: "Khụ khụ khụ! Tiểu sư tổ, tôi già rồi, sức khỏe không tốt, người trẻ nên kiếm nhiều tiền hơn."

À không đúng! Tiểu sư tổ công đang ở đây, sợ gì?

Tịnh Nguyên đạo trưởng hít hít mũi: "Tiểu sư tổ công, để tôi kể cậu nghe, trời giáng tai họa rồi, sáng nay tôi..."

Lâm Khê ngắt lời: "Được rồi, đừng có than khổ."

Phó Kinh Nghiêu mỉm cười: "Đạo trưởng, Khê Khê đã nói với tôi chuyện của Nguyên Thanh Quán, mọi người không phải lo chuyện chỗ ở, khách sạn Minh Nguyệt đối diện là thuộc tập đoàn Phó thị, cứ việc ở lại, có bất kỳ nhu cầu gì cứ tìm quản lý."

Tịnh Nguyên đạo trưởng hớn hở: "Ha ha, thật ngại quá, thực ra chúng tôi ngủ dưới đất, ăn rau dại cũng được..."

Phó Kinh Nghiêu bổ sung: "Nhà hàng này cũng là thuộc tập đoàn Phó thị, cứ thoải mái ăn uống, mọi chi phí tính vào tôi."

Tịnh Nguyên đạo trưởng vui mừng khôn xiết, miệng cười đến tận mang tai.

Không hổ là chủ tịch bá đạo, khắp nơi trong nước đều có cơ ngơi, tiểu sư tổ tìm chồng thật là không uổng phí.

Ăn cơm không tốn tiền, ở khách sạn năm sao cũng không tốn tiền.

Tất cả đều không tốn tiền, cả hội do Phó tổng bao trọn.

Sống hơn sáu mươi năm, cuối cùng cũng được hưởng cuộc sống như trong tiểu thuyết, mong sao Nguyên Thanh Quán vĩnh viễn không cần sửa lại.

Ước mơ vĩ đại này, Tịnh Nguyên đạo trưởng chỉ dám nghĩ thầm, vui đến mức người run lên.

Lâm Khê bất lực: "Lão già, lau nước miếng đi."

Tịnh Nguyên đạo trưởng bế Nam Thiên lên, nén không được nụ cười: "Ha ha, tiểu sư tổ, chúng tôi đang chơi trốn tìm."

Ọt ọt!!

Bụng kêu lên, Nam Thiên cau mặt: "Tiểu sư tổ, con đói rồi, không muốn chơi nữa, muốn ăn cơm."

Lâm Khê dỗ: "Được, đi ăn cơm."

Tịnh Nguyên đạo trưởng chuồn lẹ: "Chúng tôi vào gọi món trước, haha."

Lâm Khê kéo ông ta lại: "Còn Lăng Tiêu và mấy người kia đâu?"

Tịnh Nguyên đạo trưởng vung tay, lớn tiếng hô: "Tiểu sư tổ công đến rồi!"

Từng cái đầu lần lượt nhô ra khỏi bụi hoa, trên mặt ai cũng nở nụ cười rạng rỡ.

"Chào tiểu sư tổ, chào tiểu sư tổ công!!"

Phó Kinh Nghiêu khẽ gật đầu: "Chào mọi người."

Người đi đường tò mò nhìn về phía này, một đám ông già mặc đạo bào cung kính cúi chào người đàn ông mặc vest, quả là cảnh tượng kỳ lạ.

Vô số ánh nhìn đổ về phía mình, Lâm Khê giục: "Mau vào ăn cơm đi."

"Dạ vâng, tiểu sư tổ nói gì cũng nghe."

Nhà hàng mang phong cách cổ kính, đậm nét đặc trưng địa phương, phòng tiệc lớn trên tầng cao nhất được mở hai bàn.

Một bàn dành cho bậc trưởng bối, một bàn dành cho lũ trẻ.

Lâm Khê không muốn ngồi cùng đám lão già, lỡ đâu họ tiết lộ mấy chuyện xấu hổ của cô thì sao.

Cô đang định đứng dậy, Tịnh Nguyên đạo trưởng nhanh chân giơ cao ly nước cam.

"Mọi người, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, chúng ta trải qua sinh ly tử biệt, trải qua nhà cửa tan nát, cuối cùng cùng hội ngộ tại đây, tất cả là nhờ ơn cứu mạng của tiểu sư tổ, nhờ tiền lực của tiểu sư tổ công, tôi đại diện cho Nguyên Thanh Quán lấy nước trái cây thay rượu, kính mọi người một ly."

Tất cả cùng đứng lên, đồng thanh hô to: "Cảm ơn tiểu sư tổ, cảm ơn tiểu sư tổ công!"

Lâm Khê ngượng ngùng che mặt, đến nước này không uống không được, tốt nhất là nhanh chóng kết thúc cho xong.

Phó Kinh Nghiêu hiểu ý cô, giơ ly chạm vào ly của năm ông già, sau đó uống cạn.

"Mọi người cứ tự nhiên, ăn uống cho thỏa thích."

"Chà! Tiểu sư tổ công vừa đẹp trai vừa lịch lãm, tôi mê quá..."

"Anh mê cái đầu anh, người là của tiểu sư tổ, anh dám cướp chắc?"

"Không dám không dám, tiểu sư tổ mãi là thần của tôi."

Mọi người ồn ào náo nhiệt dùng xong bữa, hình bóng Phó Kinh Nghiêu khắc sâu trong tâm trí họ, chỉ sau tiểu sư tổ.

Có người gọi tiểu sư tổ công còn hồ hởi hơn cả gọi tiểu sư tổ.

Ăn cơm xong, ai nấy quay về khách sạn.

Đêm khuya, tiếng ve kêu không ngớt.

Lâm Khê nằm trên giường dưỡng sức, ngáp liên tục: "Mệt quá đi mất."

"Em mệt thì ngủ đi." Phó Kinh Nghiêu vòng tay ôm eo cô như thường lệ, không có hành động nào dư thừa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-306.html.]

Lâm Khê nhắm mắt lại, trong đầu tự động tua lại những chuyện đã trải qua hôm nay.

Xem tướng, cứu người, vào quỷ vực, diệt quái vật...

Cô có quên chuyện gì không nhỉ?

Chắc là không.

Mảnh vỡ đã lấy được, quỷ vực đã hủy, người của tổ chức cũng đã bắt, thôi ngủ thôi.

Không biết bao lâu sau, Lâm Khê ngủ dậy bỗng giật mình.

Chết rồi! Quý Hành và mấy người bạn xui xẻo của cậu ta!!

Vân Mộng Hạ Vũ

Mười mấy tiếng trước, cô đã dặn Quý Hành ở lại căn nhà ma để bảo vệ những người bình thường.

Với trí thông minh của Tiểu Hành Tử, chắc chắn cậu ta sẽ ở yên tại chỗ chờ đợi, không thấy cô nhất quyết không rời đi.

Ngoài cửa sổ đèn đóm lác đác, trời đã gần sáng.

Lâm Khê nhìn điện thoại, đã ba giờ sáng.

Quý Hành có khi nào vẫn còn ở trong nhà ma không nhỉ?

Cô bấm ngón tay tính toán, quả nhiên cậu ta vẫn ở đó.

Phó Kinh Nghiêu cảm nhận được động tĩnh bên cạnh, khẽ hỏi: "Khê Khê, có chuyện gì à?"

Lâm Khê tỉnh ngủ hẳn: "Suýt chút nữa quên một chuyện quan trọng."

Cô phải đến nhà ma một chuyến, không chỉ vì Quý Hành và ba người xui xẻo kia, mà quan trọng hơn là tiền chưa thu!

Chạy từ Đế Kinh đến An Xuyên, bận rộn cả một ngày trời, kết quả thu nhập lại là con số không, ai mà hiểu được nỗi lòng này?

Nếu có Tiền Phú Quý ở đây thì đã không gặp rắc rối này, ông ta tuy không có thiên phú về huyền thuật nhưng tính toán thì rất rành rọt.

Lâm Khê xỏ giày bước xuống giường: "Không có chuyện gì lớn, em sẽ đi khoảng nửa tiếng."

Phó Kinh Nghiêu cũng ngồi dậy, không hỏi thêm lý do mà chỉ đề nghị một cách chu đáo.

"Khuya rồi, để anh đưa em đi."

"Không cần đâu."

Lâm Khê khoác áo ngoài, tiện tay gọi một chiếc xe ma: "Đi qua quỷ đạo sẽ nhanh hơn."

Giữa căn phòng được trang trí lộng lẫy, một chiếc xe vàng xuất hiện giữa không trung.

Phó Kinh Nghiêu không chút phản ứng, đã sớm quen với những thứ kỳ lạ quanh Khê Khê.

Một khi đã chọn ở bên cô, thì phải chấp nhận tất cả mọi điều, bao gồm cả đám quỷ quái hình thù kỳ dị.

Khê Khê luôn có những nét độc đáo khác biệt, đó là điều đã thu hút anh.

Phó Kinh Nghiêu nhếch môi cười: "Khê Khê, anh đi với em, anh chưa từng ngồi xe ma, muốn thử một lần."

Lâm Khê không thể từ chối lý do này, cô gật đầu đồng ý: "Được, anh ngồi phía sau nhé."

Phó Kinh Nghiêu sải bước đến gần.

Mặt tài xế ma biến sắc ngay lập tức, ôm đầu chạy loạn khắp nơi: "Á! Đừng qua đây mà!"

Trong mắt hắn, một ngọn lửa bùng lên ngút trời tiến đến, khiến cả linh hồn hắn sôi trào.

Đó là nỗi sợ hãi đến từ sâu thẳm linh hồn, tài xế ma run cầm cập: "Đại nhân làm ơn, tiểu nhân không thể chở ngài, xin đừng làm khó một tài xế nhỏ bé."

Phó Kinh Nghiêu vô tội nhìn Khê Khê: "Anh có làm gì đâu."

"Ừ, em biết." Lâm Khê giải thích: "Anh mang theo tử khí quá rực rỡ, quỷ sợ là chuyện rất bình thường. Anh ở đây chờ em về, được không?"

"Được." Phó Kinh Nghiêu gật đầu đồng ý, thoáng liếc tài xế ma.

"Đi nhanh về nhanh."

Tài xế ma thấy vậy da đầu tê dại, đám tóc đen dày rụng sạch, vừa nhặt tóc vừa chạy.

"Tuân lệnh! Ngay lập tức trở về!!"

Nửa đêm, gió lạnh căm căm.

Quý Hành, Vu Tiến Tuyền và Khúc Phùng ngồi sát vào nhau để giữ ấm.

Giang Trì đứng một bên, hai tay đút túi, mắt không rời khỏi chỗ Lâm Khê rời đi, tim đập nhanh hơn bình thường.

Nhịp tim không ổn định, nhưng anh chẳng còn tâm trí lo cho mình, trong đầu chỉ nghĩ đến dáng vẻ của cô khi rời đi.

"Hức hức..."

Vu Tiến Tuyền lau nước mắt, nghẹn ngào: "Đại sư sao còn chưa về? Ngàn vạn lần đừng gặp chuyện gì..."

Loading...