Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 307

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:22:33
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quý Hành vỗ vào đầu cậu ta, đôi mắt dần đỏ lên: "Không được nói mấy lời xui xẻo, chị đại mạnh mẽ như vậy tuyệt đối sẽ không sao, chúng ta đợi chị ấy về, nhất định chị ấy sẽ về."

Chị đại chưa từng rời đi lâu như vậy, trước đây đối phó với cương thi đều là tốc chiến tốc thắng.

Lần này lại không có tin tức gì.

Quý Hành nắm chặt điện thoại, trong lòng càng lúc càng bất an.

Nhìn điện thoại lần thứ năm mươi tám, sao vẫn chưa có tin nhắn gì?

Cậu ta không dám gọi tùy tiện, lỡ đúng lúc chị đại đang chiến đấu, một cuộc gọi lại làm ảnh hưởng thì tội lỗi quá lớn.

Lúc này, chị đại đang chiến đấu gian khổ vì An Xuyên, vì thiên hạ mà liều thân.

Thân là sinh viên đại học, tuyệt đối không được nhàn rỗi, trốn sau lưng chị ấy thì đâu phải đàn ông.

Quý Hành lặng lẽ cầu nguyện, dồn hết tinh thần để cổ vũ: "Mọi người theo tôi hô nào, chị đại vô địch, chị đại tất thắng!!"

Khúc Phùng cũng hòa theo: "Chị đại vô địch, chị đại tất thắng!!"

Vu Tiến Tuyền vừa khóc vừa hô: "Chị đại vô địch, chị đại tất thắng!!"

Giang Trì lùi vài bước, tránh xa mấy người này một chút.

Cậu quyết không hô mấy khẩu hiệu trẻ con đó, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi nơi nào đó.

Đêm khuya, sương mù dày đặc dâng lên, cảnh vật thật giả lẫn lộn, không nhìn rõ được.

Một chiếc xe linh vàng từ từ tiến đến, sương mù dần tan.

Vu Tiến Tuyền hét lên: "Ôi trời! Ma!!"

Quý Hành mừng rỡ: "Không phải ma, là chị đại!"

Ba người lao ra, chạy đến độ để lại tàn ảnh: "Chị đại vô địch, chị đại tất thắng!"

Lâm Khê vừa bước xuống xe ma, tiếng hô "chị đại" vang lên trong tai, khóe miệng cô khẽ giật.

Đói mười hai tiếng nhưng sức lực vẫn dồi dào, sinh viên ngày thường yếu ớt, lúc cần thiết lại rất kiên cường.

Quý Hành chạy như bay đến: "Chị đại, cuối cùng chị cũng về rồi!!"

Lâm Khê khẽ gật đầu: "Mọi người không sao chứ?"

"Bọn em không sao." Quý Hành vui mừng đến phát khóc: "Chị đại, chị thế nào rồi?"

Lâm Khê lắc đầu: "Báo cho phụ huynh đến đón người."

"Vâng." Quý Hành lần lượt gọi điện, ngón tay run rẩy không ngừng, chờ đợi thật khó khăn.

Cậu ta ngoắc tay: "Hai người tự nói đi."

Vu Tiến Tuyền và Khúc Phùng cầm điện thoại gọi bố gọi mẹ.

Giang Trì chậm hơn một bước, rút tay khỏi túi quần, khẽ nói: "Cô... rốt cuộc cũng về rồi."

Lâm Khê ngẩng đầu nhìn anh: "Cả cậu nữa, tôi đã cứu mạng cậu, tiền phải trả đấy."

Giang Trì quay đầu đi, lòng không thoải mái chút nào.

Vừa gặp đã nói chuyện tiền bạc, cô ra tay cứu người quả nhiên vì tiền.

Một mạng sống đáng giá bao nhiêu chứ?

Mạng của thiếu gia nhà họ Giang ít nhất cũng phải trị giá cả tỷ.

Khoản này không thể để anh cả trả.

Anh hai không có khả năng chi trả, cũng sẽ không trả.

Giang Trì xoa thái dương, nghiên cứu cái vỏ trứng phòng hộ đã tiêu tốn hết tất cả số tiền tiết kiệm.

Giờ cái vỏ trứng đã vỡ, trong túi chẳng còn đồng nào.

Khoảng thời gian này phải cố gắng kiếm tiền để chuộc mạng.

Tuy nhiên, dù túi rỗng nhưng Giang Trì vẫn giữ bình tĩnh, khẽ ngẩng cao đầu, quay về phong thái ngầu lòi thường ngày.

"Cô yên tâm, về nhà tôi sẽ chuyển khoản ngay."

"Trong ba ngày nhé, nợ mà không trả sẽ bị trừng phạt."

Lâm Khê nhắc nhở.

Vu Tiến Tuyền run sợ: "Đại sư, bao nhiêu tiền ạ? Để tôi bảo bố mẹ chuẩn bị gấp."

Lâm Khê lên tiếng: "Không đắt, mỗi người hai mươi vạn."

Quỷ vực vô cùng nguy hiểm, từ Đế Kinh đến đây cứu người, đã tốn không ít thời gian.

Từ trước đến nay, đây là đơn hàng lớn nhất mà cô nhận.

Vu Tiến Tuyền và Khúc Phùng gật đầu lia lịa: "Không thành vấn đề."

Quý Hành đếm: "Ngô Bất Mãng đã chết, anh Trì không cần gọi phụ huynh chứ?"

Giang Trì sắc mặt thoáng cứng lại: "Hai mươi vạn thôi mà, tôi tự trả."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-307.html.]

Bố mẹ cậu vốn sẽ không đến tìm người.

Một lát sau, ba chiếc xe dừng lại bên đường, một nhóm người vội vã chạy về phía này.

Vu Huy nghẹn ngào đến chảy nước mắt: “Con trai!”

“Bố!” Vu Tiến Tuyền không kìm được nữa, lại bật khóc, đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ.

Ngay sau đó, cả gia đình họ Vu đều đến, ai nấy đều tiều tụy, quầng thâm mắt nặng trĩu.

“Tiểu Tuyền à…”

“Con không sao.” Vu Tiến Tuyền sụt sùi: “Ông bà nội, ông bà ngoại, cô chú, hu hu.”

“Tiểu Tuyền, đừng khóc.” Vu Huy an ủi con trai, nhưng chính ông ta cũng đã khóc trước.

Tiếng nức nở kìm nén tràn ngập khắp không gian.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ở phía bên kia, Khúc Phùng cố nén nước mắt, nói: “Mẹ, mẹ đã phải lo lắng nhiều rồi.”

Mẹ Khúc xoa đầu cậu ta, ánh mắt trìu mến dịu dàng: “Con trai ngốc của mẹ, mẹ biết con vụng về, chẳng kỳ vọng gì việc con sống sót cả, nên cũng chẳng lo lắng gì nhiều.”

Quả thật là lời trách mắng từ chính mẹ ruột.

Khúc Phùng mỉm cười phản bác: “Mẹ, con không ngốc, con đã chạy thoát khỏi một đám quái vật đó, lúc đó…”

Mẹ Khúc nhìn kỹ từng chút trên khuôn mặt cậu ta, kiểm tra xem có bị thương không rồi mới thở phào: “Ừ, con mẹ không ngốc. Mẹ thấy con vẫn khỏe mạnh vui vẻ thế này, mẹ vui rồi.”

“Mẹ!”

“Con trai!!”

Bên trái nhà ma, gia đình họ Vu ôm nhau khóc nức nở.

Bên phải nhà ma, gia đình họ Khúc vui vẻ cãi nhau đầy ấm áp.

Giang Trì như người ngoài cuộc, lặng lẽ bước sang một bên, nhường thêm không gian cho họ.

Bố mẹ cậu sẽ chẳng bao giờ như vậy.

Từ khi có ký ức, bố cậu luôn nghiêm nghị, chỉ khi đối diện với anh cả mới nở nụ cười.

Trong mắt bố, chỉ có anh cả mới là người con trai ngoan, còn người anh hai nổi loạn và cậu thì đều là kẻ ngỗ nghịch.

Giang Trì nhìn về phía xa, tựa vào tường, để gió lạnh thổi qua, m.á.u trên tay cậu từ lâu đã khô lại.

Quý Hành tiến lại gần tò mò hỏi: “Anh Giang, bố mẹ anh đâu?”

“Không biết.” Giang Trì lạnh lùng đáp.

“Câu trả lời lạ thật, sao lại không biết được?” Quý Hành lẩm bẩm.

Một mảng m.á.u đỏ nâu lọt vào tầm mắt, cậu kêu lên: “Anh Giang, anh bị thương rồi mà không nói, cứ giấu tay trong túi làm gì!”

“Đi đi, tìm chị đại.”

Cậu ta vừa kéo tay, Giang Trì liền thấy hơi chóng mặt: “Thôi bỏ đi.”

Quý Hành nói như s.ú.n.g liên thanh: “Không bỏ qua được, có thầy nói trên tay có vô vàn dây thần kinh, đụng trúng chỗ quan trọng là hỏng luôn, nhất là với người như anh, chẳng hạn như… Beethoven chẳng hạn.”

Giang Trì thở dài bất lực: “Beethoven bị điếc mà.”

Cậu chủ nhà họ Quý kiến thức chính đáng chẳng học được bao nhiêu, lý luận lệch lạc thì đầy ra.

“Như nhau, như nhau mà.” Quý Hành không chút ngượng ngùng, giơ tay vẫy: “Chị đại!”

Lâm Khê ngáp một cái: “Gì đấy?”

“Tay, tay… ơ, đừng rút về chứ.”

Quý Hành quay đầu lại.

Giang Trì đút hai tay vào túi, đứng đó không chút biểu cảm, cả người hòa vào trong màn đêm.

Cơn gió nhẹ lướt qua mặt cậu, toát lên vẻ cô độc lạnh lùng.

Quý Hành chọc ghẹo: “Không phải đút một tay thì đút hai tay, trong túi có cái gì mà giữ chặt vậy?”

“Giữ kỹ bảo bối của mình, sợ người ta lấy trộm à? Ai cũng là đàn ông cả, cấu tạo sinh lý giống nhau cả, lẽ nào của anh có gì đặc biệt? Lấy ra tôi xem thử…”

Giang Trì cau mày giận dữ: “Im ngay!”

Lời thô tục như thế mà cậu ta cũng nói ra được, không biết nhà họ Quý dạy dỗ lễ nghĩa ra sao.

Quý Hành mặt không đỏ, tim không đập nhanh, tranh thủ lôi tay cậu ra: “Nói thì nói thô, nhưng có lý đấy, chị đại, nhìn nè.”

Những mảnh thủy tinh trong suốt cắm vào thịt, đầu ngón tay vương máu, lòng bàn tay bị thủng mấy chỗ, từng lớp da lật ra, nhìn thôi đã thấy đau.

Lâm Khê nhìn chàng trai gầy guộc: “Vết thương nặng như thế này mà anh không định xử lý sao?”

Giang Trì bắt gặp ánh mắt của cô, hơi ngại ngùng, rút tay về lại đút vào túi.

Lúc đầu còn đau, đau mãi rồi cũng chẳng thấy gì.

Bị thương thì làm sao không đau chứ?

Cậu quen rồi.

Loading...