Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 309
Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:22:37
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Tế định thần lại, nhanh chóng lao đến trước mặt Giang Đình, giơ tay bịt mắt anh cả.
"Anh cả đừng nhìn, đừng nhìn..."
Giang Đình lạnh lùng nói: "Bỏ tay ra, đứng nghiêm!"
Giang Tế không dám ngang bướng nữa, rụt cổ, cúi đầu, trông như một chú chim cút.
Nếu anh cả phát hiện ra thân phận của em gái thì hỏng bét, tình hình hiện tại hoàn toàn do em trai gây ra.
Giang Tế trừng mắt tức giận.
Giang Trì chẳng hiểu sao bị lườm một cái, liền đút tay vào túi quần, lùi về sau.
Nhanh chóng tránh xa ra, để khỏi bị anh hai liên lụy.
Anh ta vừa nhúc nhích, Giang Đình đã phát hiện: "Em định trốn đi đâu?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Trì lập tức dừng lại: "Không đi đâu hết, về nhà."
"Quay lại đây."
"Dạ."
Giang Trì và Giang Tế đứng xếp thành một hàng.
Chút nữa anh cả nổi giận thì còn có người cùng chịu chung.
Ba anh em đứng cùng nhau, hai người cúi đầu, một người đứng thẳng tắp, vừa không hài hòa lại vừa kỳ lạ.
Giang Tế lén ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo em gái mau đi.
Lâm Khê ngáp dài, nhận ra mình đã đánh giá quá cao nhà họ Giang.
Ngoài Giang Tế ra, hai người còn lại không nhận ra thân phận của cô, chẳng có gì thú vị để xem cả.
Giang Trì chỉ biết cô là đại sư.
Giang Đình thì xem cô như người xa lạ.
Lâm Khê xoay người rời đi.
Phó Kinh Nghiêu vẫn còn đang đợi cô, không thể để anh ấy chờ lâu được.
Nhận tiền xong, về nhà ngủ thôi.
Giang Tế thấy cô đi, mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh cả chẳng có biểu hiện gì khác lạ, chắc không phát hiện ra điều gì.
Hai mươi năm trôi qua, em gái từ cô bé nhỏ nhắn đã trở thành thiếu nữ, người bình thường không thể nhận ra.
Nhưng, anh ta đã tìm được em gái.
Hí hí, anh ta thật là thông minh.
Giang Tế vui mừng trong lòng, khóe miệng vô thức nhếch lên.
Giang Trì liền mách: "Anh cả, anh hai đang cười anh đấy."
Nụ cười của Giang Tế biến mất, em trai lại chơi xỏ anh ta.
Cả hai đều hiểu rõ, lúc này phải chuyển sự chú ý của anh cả.
Ai bị chú ý nhiều nhất thì sẽ thê thảm nhất.
Em trai đã tìm cách đẩy mình ra, anh ta cũng chẳng ngại đáp trả.
Giang Tế suy nghĩ: "Anh cả, em trai trốn khỏi Đế Kinh đến An Xuyên gây chuyện, hành động này cực kỳ sai trái, nó tự đặt mình vào chỗ nguy hiểm, coi mạng mình như thanh m.á.u để lãng phí."
"Em chỉ làm tổn hại gia sản, còn em trai thì phung phí mạng sống."
Giang Trì: "..."
Không thể tranh cãi lại anh hai, cậu đành nhận lỗi: "Anh cả, em sai rồi, lần này mặc anh phạt."
Giang Đình im lặng một lúc, không rõ đang nghĩ gì.
Anh ta ngước nhìn, cẩn thận quan sát cậu em trai mấy ngày không gặp, ánh mắt dừng lại ở vết bẩn trên túi quần, đen đỏ nổi bật.
"Em bị thương à, bị ở đâu?"
Giang Trì giật mình, tim nhảy lên ngay lập tức.
Hôm nay cậu mặc quần đen, buổi tối không rõ vết máu, cậu lại luôn đút tay vào túi, vậy mà anh cả vẫn phát hiện.
Giang Trì mím môi: "Vâng, chỉ một chút xíu thôi."
Giang Tế thất kinh, hít mạnh ngửi mùi máu: "Em trai, bị thương thì phải nói sớm chứ, lần này anh hai không mắng em đâu."
Anh ta ngửi qua bên trái, mò bên phải: "Ở đâu? Chẳng lẽ ở chỗ không tiện nói? Lấy ra đây, để anh hai kiểm tra."
Giang Trì nắm chặt thắt lưng, mặt mày biến sắc: "Anh cả, quản anh hai đi!"
Giang Tế cãi lại: "Chúng ta là anh em ruột, hồi bé mặc chung một cái quần, xem một chút thì làm sao?"
Giang Trì đỏ tai, gạt tay anh hai ra, giọng gấp gáp.
"Anh cả!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-309.html.]
Giang Đình bóp trán: "Đi thôi."
Giang Trì lập tức bỏ chạy về phía cửa xe, như thể phía sau có lệ quỷ đuổi theo.
Giang Tế gọi với theo: "Em trai, đừng có ngại, tất cả đều là anh em, nhìn một chút thì có sao? Hồi bé, anh còn giúp em thay tã, pha sữa cho..."
Anh ta sực nhớ đến em gái, nét mặt thoáng buồn.
Em gái ở ngay trước mắt, nhưng không thể nhận lại nhau.
Lên xe rồi, Giang Tế ngồi ở ghế sau, không còn hứng nói chuyện.
Giang Trì ngồi ở phía xa, im lặng, bác sĩ gia đình đang xử lý vết thương.
Hai người ngồi xa nhau, chẳng ai buồn bắt chuyện.
Giang Đình ra lệnh: "Lái xe."
Chiếc xe từ từ lăn bánh, một bóng dáng vừa quen thuộc vừa lạ lẫm thoáng qua cửa sổ.
Giang Đình khẽ nhíu mày, thất thần một lúc lâu, trên gương mặt vô cảm lộ ra nụ cười khó đoán.
Chuyến này thật là một niềm vui bất ngờ.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Khê và Phó Kinh Nghiêu xuống lầu ăn sáng.
Người của Nguyên Thanh Quán đã chờ sẵn tại nhà hàng từ sớm, trên bàn bày đủ các loại đồ ăn sáng.
Tịnh Nguyên đạo trưởng vẫy tay chào: “Tiểu sư tổ, tiểu sư tổ công, chào buổi sáng.”
Lâm Khê nhìn quanh một lượt: “Vân Ngạn không có mặt.”
Tịnh Nguyên đạo trưởng giải thích: “Đệ tử ở lại thành phố An Xuyên quá lâu, đêm qua đã áp giải hai người kia về Đế Kinh rồi, dạo này sẽ bận rộn một chút.”
Lâm Khê ngồi xuống: “Ăn sáng trước đi.”
Cô vừa nói xong, hơn hai mươi người lập tức bắt đầu dùng bữa.
Tịnh Nguyên đạo trưởng nhét bánh bao vào miệng, má phồng lên: “Tiểu sư tổ, khi nào cô về Đế Kinh?”
Lâm Khê tranh thủ đáp: “Ăn xong sẽ đi.”
“Mau vậy sao!” Tịnh Nguyên đạo trưởng năn nỉ: “Khó khăn lắm cô mới đến, ở lại lâu thêm một chút đi.”
Lâm Khê mặt không biểu cảm hỏi: “Nguyên Thanh Quán sụp đổ rồi, tôi ở lại đâu?”
Tịnh Nguyên đạo trưởng cười gượng: “Ha ha, rồi cũng sẽ xây lại thôi.”
Lâm Khê giục: “Ông già, đừng có rảnh rang quá, nhanh chóng xây lại đạo quán đi, mấy tháng nữa tôi sẽ đến kiểm tra.”
Tịnh Nguyên đạo trưởng xê dịch cái mông, hắng giọng gọi: “Tiểu sư tổ công ~, tôi già rồi, chuyện này nhờ cậu lo.”
Phó Kinh Nghiêu nhìn Lâm Khê, khóe môi khẽ cong: “Tiểu sư tổ của ông quyết định thế nào, tôi nghe theo cô ấy.”
Tịnh Nguyên đạo trưởng hết cách, đành dịch về chỗ cũ.
Ông ta đã nhận ra địa vị của nhà họ Phó, Phó Kinh Nghiêu là một người yêu đến mù quáng, trời đất lớn mấy cũng không bằng tiểu sư tổ.
Tịnh Nguyên đạo trưởng yếu ớt nói: “Tiểu sư tổ, cô từng hứa rồi, giờ không được nuốt lời đâu nhé.”
Lâm Khê uống một ngụm cháo kê: “Nguyên Thanh Quán dĩ nhiên phải xây lại, nhưng đừng ai nghĩ mình sẽ rảnh rỗi, việc gì cũng đợi chồng tôi chi trả.”
Tịnh Nguyên đạo trưởng hiểu ra.
Tiểu sư tổ đang nhắc nhở mọi người rằng, tuy chồng cô ấy giàu có, nhưng không phải kẻ ngốc, chỉ tài trợ để xây lại Nguyên Thanh Quán thôi.
Ồ, tiểu sư tổ đã biết bảo vệ chồng mình rồi.
Bát cẩu lương này, ông ta đành phải ăn.
Tịnh Nguyên đạo trưởng nuốt thức ăn trong miệng, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc: “Tiểu sư tổ, tôi hiểu ý cô. Nguyên Thanh Quán là ngôi nhà chung của tất cả đệ tử, số tiền này quả thực không nên để một mình tiểu sư tổ công chi trả. Chúng tôi sẽ tự thân vận động, cố gắng kiếm tiền.”
Lâm Khê hờ hững ừ một tiếng, quả là từ xa xỉ quay về giản dị rất khó.
Những gì Phó Kinh Nghiêu chuẩn bị chắc chắn đều là tốt nhất, sau này các đệ tử ấy trở về đạo quán, trong lòng sẽ cảm thấy chênh lệch rất lớn.
Sự giúp đỡ quá mức dễ trở thành điều hiển nhiên, sự bao dung quá nhiều dễ biến thành lý đương nhiên.
Lâm Khê không muốn can thiệp vào cuộc sống của các đệ tử, cũng không mong họ hình thành thói quen ỷ lại.
Cuộc sống của mình, phải tự phấn đấu mới có cảm giác tham gia.
Ông già biết lý lẽ, những lúc cần thiết vẫn rất đáng tin, Nguyên Thanh Quán giao cho ông ta rồi.
Tịnh Nguyên đạo trưởng ra hiệu bằng ánh mắt: “Đạo quán là nhà, trùng tu dựa vào tất cả mọi người.”
“Tiểu sư tổ công bỏ tiền, chúng ta…”
“Cố gắng hết sức!!”
Lăng Tiêu là người đầu tiên hưởng ứng: “Tôi có tiền tiết kiệm, giúp đỡ các sư huynh đệ một thời gian không thành vấn đề.”
Hư Nguyên giơ tay: “Tôi có sức, phụ giúp chuyển gạch.”
Nam Thiên giơ bàn tay nhỏ: “Con, con vỗ tay cổ vũ cho mọi người.”
Tịnh Nguyên đạo trưởng giơ cao tay phải: “Khụ khụ!”
Mọi người đứng dậy, đồng thanh hô lớn: “Tiểu sư tổ, tiểu sư tổ công, cảm ơn hai người đã chiêu đãi. Chúng tôi sẽ nỗ lực phấn đấu, tuyệt đối không ỷ lại!”