Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 311
Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:22:42
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Á, trời ơi…”
Quý Hành co giò bỏ chạy: “Cô ấy bị trúng tà rồi, cô ấy mới là ma ấy chứ.”
Viên Hương Vũ cứ gào lên không ngừng: “Tôi đã nhìn thấy rồi, cậu g.i.ế.c Hoàng Đồng Đồng, moi t.i.m cô ấy ra.”
“Vu khống trắng trợn.” Quý Hành nhanh chân chạy trốn: “Chị đại, cứu em với!”
Lâm Khê ấn vai cậu ta lại: “Tiểu Hành Tử, vấn đề là từ chỗ cậu mà ra.”
Quý Hành ngơ ngác, cố kéo khoé miệng cười: “Em không có vấn đề gì cả, đảm bảo là Tiểu Hành Tử nguyên bản hoàn toàn.”
Cậu ta nghĩ ra một suy đoán táo bạo: “Ngày xưa mẹ em sinh đôi, trong đó một đứa bị cô bảo mẫu độc ác bắt cóc, sau này bị hành hạ đến phát điên, không cam chịu số phận, dần dần sa ngã rồi biến thành kẻ sát nhân m.á.u lạnh.”
“Người mà Viên Hương Vũ gặp thật ra là anh trai song sinh của em, Đại Ma Ca.”
Lâm Khê nhận xét: “Trí tưởng tượng phong phú đấy, cậu không đi làm biên kịch thì phí, nhưng không phải vậy đâu.”
“Trên người Viên Hương Vũ hiện lên một tầng âm khí dày đặc, nhân trung có một vết rạch sâu, chứng tỏ cô ấy thực sự đã gặp ma, là một con ma từng gây án mạng.”
Quý Hành cuối cùng cũng hiểu: “Ma đội lốt em để hại bạn học, có thù có oán gì mà hại em thảm vậy?”
Lâm Khê nhắc nhở: “Nghĩ kỹ lại xem, chính cậu cũng đã từng gặp con ma đó.”
Quý Hành gãi đầu, nhớ ra ký ức đã lãng quên trong góc, cậu kêu lên một tiếng: “Viên Hương Vũ là bạn học trường bên cạnh.”
Vài ngày trước, cậu nhận lời mời từ một người bạn, đến trường Đại học Kinh Bắc, trường bên cạnh Đại học Đế Kinh, chơi một chuyến.
Bạn bè chiêu đãi nồng hậu, Quý Hành uống hơi nhiều, bụng réo inh ỏi.
Cảm giác này quen thuộc quá rồi.
Không ổn, muốn đi nặng!
Quý Hành vội vã chạy vào nhà vệ sinh, ngồi xổm xuống để giải quyết cơn cấp bách của đời người.
“Ah, thoải mái quá~”
Cậu ta kéo quần lên, đẩy cửa bước ra.
Đèn trên trần đột nhiên tắt, cả nhà vệ sinh tối đen như mực, tĩnh lặng lạ thường, chỉ còn lại mình cậu ta.
Quý Hành kinh nghiệm đầy mình, dù có ma hay không, càng la to càng c.h.ế.t sớm.
Cậu ta che miệng lại, lưng áp sát tường, nhẹ nhàng di chuyển về hướng cửa lớn.
Ngón tay vừa chạm tới công tắc thì đèn sáng trở lại, một tiếng hét vang lên: “A a a! Đồ biến thái!!”
Ngay sau đó, một cây chổi đập tới, Quý Hành ngơ ngác một thoáng: “Khi nào mình thành đồ biến thái vậy?”
Cậu ta không kịp suy nghĩ, ôm đầu bỏ chạy, lén nhìn ra ngoài một cái, chữ “nữ” trên bảng hiện lên rõ ràng.
Mẹ ơi! Hoá ra mình vào nhầm nhà vệ sinh nữ, bảo sao bị người ta coi là biến thái.
Chuyện xấu hổ thế này, Quý Hành không muốn kể ra.
Mới từ An Xuyên về được ba ngày, đi chơi một chuyến đã gặp ma.
Số của cậu ta, thật khổ.
Quý Hành giải thích: “Chị đại, lúc đó bụng em đau, có lẽ không để ý mà đi nhầm, cửa phòng vệ sinh nữ đóng kín, em đi xong là đi liền, chẳng nhìn thấy gì cả.”
Lâm Khê thản nhiên nói: “Khi người ta gấp thì não rất tỉnh táo, cậu đi vào mà vẫn không thấy gì bất thường, chỉ có hai khả năng, một là cậu ngốc, hai là bị ma mê hoặc.”
Quý Hành lập tức chọn khả năng thứ hai, nghiêm túc chỉ trích: “Đáng chết! Chị đại, nhất định phải bắt con ma đó trả lại công bằng cho các bạn học, trả lại sự trong sạch cho em.”
Lâm Khê hỏi: “Cậu và Viên Hương Vũ quen nhau thế nào?”
“Em không hề quen cô ấy.” Quý Hành gãi gãi sau đầu: “Người đánh em trong nhà vệ sinh nữ là Viên Hương Vũ, hình như cô ấy tự xưng tên mình.”
Viên Hương Vũ điên cuồng lắc đầu: “Không, không phải tôi, hôm đó tôi không ở trường, vì sợ nên đã ngủ ở chùa, cậu nghe nhầm rồi.”
Quý Hành thắc mắc: “Vậy là ai?”
“Là, là…” Đồng tử của Viên Hương Vũ co rút mạnh: “Là bạn cùng phòng của tôi, Hoàng Đồng Đồng, cô ấy mất ba ngày trước rồi.”
Quý Hành hít sâu một hơi: “Người em nhìn thấy không phải người, mà là ma?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-311.html.]
Viên Hương Vũ toàn thân run rẩy, ngồi bệt xuống đất rồi bắt đầu khóc: “Hu hu, có ma g.i.ế.c c.h.ế.t Hoàng Đồng Đồng rồi, sắp đến lượt tôi…”
Cô ta và Hoàng Đồng Đồng là bạn cùng phòng, cũng là bạn thân vô cùng thân thiết. Hai người thường cùng nhau đi học, cùng nhau ăn uống, thậm chí còn nắm tay đi vệ sinh cùng nhau.
Hôm đó, cô giáo tiếng Anh giao một bài tập.
Bốn người thành một nhóm, đọc một bài nghiên cứu chuyên ngành, rồi trình bày ý chính của bài dưới dạng một bài thuyết trình PowerPoint để báo cáo vào buổi học sau.
Viên Hương Vũ là nhóm trưởng, nhưng hai thành viên khác lại lười biếng, mọi việc đều đổ hết cho cô ta một mình chỉnh sửa nội dung và định dạng, làm đến tận mười giờ tối mới xong.
“Giáo viên ai cũng thích nghe báo cáo PowerPoint, từ khi lên đại học tôi đã làm vô số bài, nói là bốn người một nhóm, kết quả cả đống việc chỉ mình tôi làm, còn hai người kia thì nằm dài trên giường ngủ.”
Hoàng Đồng Đồng an ủi: “Hương Hương đừng giận nữa, lần sau đừng lập nhóm với bọn họ. Cậu vẫn còn có mình tớ đây, chúng ta sẽ làm cùng nhau.”
Có bạn thân bên cạnh, ngọn lửa trong lòng Viên Hương Vũ dịu đi phần nào. Cô ta xoa bụng: “Vừa rồi uống nhiều nước quá, tớ muốn đi vệ sinh.”
“Đi thôi, tớ cũng muốn đi.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười rồi cùng nhau giải quyết “đại sự” của cuộc đời.
Viên Hương Vũ bị khó chịu đường ruột, ngồi lâu trong nhà vệ sinh đến nỗi m.ô.n.g lạnh ngắt, cô ta không khỏi rùng mình.
Lạnh quá…
Không làm nữa, đi về ngủ thôi.
Đúng lúc Viên Hương Vũ định đứng dậy thì cổ chân cô ta đột nhiên thấy nặng trĩu, mặt sàn ẩm ướt, như thể có ai đã bôi keo.
Cô ta dùng sức nhấc chân, nhưng không thể nhúc nhích nổi, cứ giữ nguyên tư thế ngồi xổm.
Khi đi vệ sinh là lúc con người yếu đuối nhất, ai lại đùa ác vào lúc này chứ?!
Nhưng trong nhà vệ sinh rõ ràng chỉ có cô ta và Đồng Đồng, không còn ai khác, rốt cuộc là ai làm?
Viên Hương Vũ bắt đầu sợ, lớn tiếng hét lên để lấy can đảm: “Ai đấy? Ra đây mau!”
Không có tiếng trả lời, xung quanh im lặng đáng sợ.
Góc tối mà ánh đèn không chiếu tới dường như có thứ gì đó đang di chuyển, mối nguy hiểm lặng lẽ tới gần.
Bộp! Bộp!!
Trong không khí thoang thoảng mùi mặn chát, Viên Hương Vũ há miệng, nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, cổ họng bị bóp nghẹt.
Chết trong nhà vệ sinh, chắc chắn sẽ để lại tiếng xấu muôn đời.
Không được, c.h.ế.t kiểu này thật quá đáng sợ.
Ít nhất cũng phải kéo quần lên, ngã ở ngoài nhà vệ sinh còn hơn.
Bám vào suy nghĩ này, cô ta dùng hết sức lực vùng vẫy, cuối cùng hét lên: “A a! Tôi không muốn c.h.ế.t ở đây!!”
Cô tavội kéo quần lên, đập cửa buồng bên cạnh: “Đồng Đồng, ra mau, chạy đi!”
Cánh cửa mở ra từ bên trong, Hoàng Đồng Đồng mỉm cười nhè nhẹ: “Hương Hương, sao vậy?”
“Chạy mau!!!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Viên Hương Vũ kéo tay cô ta, chạy thẳng về phòng ngủ, quên cả máy tính.
Tiếng người lao xao bên tai khiến cô ta tỉnh táo hơn một chút, chân mềm nhũn, khuỵu xuống sàn: “Sợ c.h.ế.t đi được…”
Hoàng Đồng Đồng đứng bên cạnh, giọng nói dịu dàng vô cùng: “Hương Hương, sao rồi?”
Viên Hương Vũ kể lại trải nghiệm kỳ quái trong nhà vệ sinh: “Cậu không nghe thấy tiếng động gì à?”
“Không mà.” Hoàng Đồng Đồng khẽ cười, từng chữ như bật ra một cách lạnh lùng: “Cậu tưởng tượng nhiều quá rồi.”
Viên Hương Vũ vẫn còn hoảng loạn, không nhận ra sự kỳ lạ của bạn mình.
“Chúng ta về phòng ngủ thôi.”
“Ừ, về ngủ nào.”
Hoàng Đồng Đồng quay người đi, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười nhè nhẹ, không để tâm đến người bạn dưới đất.
Viên Hương Vũ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Dù đang cười, nhưng Đồng Đồng lại có thái độ lạnh lùng, ánh mắt nhìn cô ta giống như nhìn một người xa lạ.