Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 313
Cập nhật lúc: 2025-04-16 23:30:10
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Khê nhẹ nhàng vung tay, âm khí lập tức tan đi, như thủy triều rút vào bóng tối.
Cô sải bước tiến lên phía trước.
Quý Hành luôn chú ý đến hành động của cô, liền kéo người bên cạnh chạy theo.
Chị đại đánh nhau không phân biệt địch ta, là đàn em số một, cậu ta phải hiểu lúc nào cần tránh, lúc nào phải chạy, tiện thể chăm sóc luôn cho khách hàng.
Viên Hương Vũ bị kéo đi đến chóng cả mặt, chưa kịp hiểu rõ tình hình thì đã đứng ngay trước buồng cầu quen thuộc.
Cô ta không khỏi run rẩy: “Đại sư, quỷ ở đâu ạ?”
Quý Hành nhìn quanh, vội rút một lá bùa bình an dán lên ngực.
Ôi tiêu rồi, chị đại biến mất rồi!
Cậu ta cố lấy dũng khí an ủi: “Không sao đâu, tình huống này tôi có kinh nghiệm, cứ đứng yên tại chỗ, tuyệt đối đừng chạy loạn.”
“Ừ…” Viên Hương Vũ nghẹn ngào, bấu chặt lấy vạt áo của cậu ta, nhích lại gần thêm một chút.
Trước mắt tối om, đưa tay không thấy ngón, cả hai chẳng thấy gì, chỉ biết run rẩy dựa sát vào nhau.
Chị đại/Đại sư, mau quay lại đi~
Lúc này, Lâm Khê lần lượt đá tung từng cánh cửa buồng cầu.
Mùi nhà vệ sinh nồng nặc khiến cô khó phân biệt được quỷ khí, việc này chẳng khác gì tìm một đống phân trong bãi rác.
Rầm!
Sau khi đá bật một cánh cửa, từ bên trong truyền ra một tiếng động khe khẽ, như tiếng bước chân, lại như tiếng thứ gì đó bị kéo lê.
Lâm Khê nheo mắt: “Ra đây!!”
Không gian im lặng giây lát, rồi một bóng đen bất thình lình lao ra, cúi lom khom, dáng điệu rất mờ ám.
Lâm Khê túm lấy cổ áo bóng đen, vung ngay một cú đấm.
“Ối giời ơi!! Chị đại, tha mạng!!”
Cú đ.ấ.m của cô vòng lại, suýt nữa quét qua da đầu, luồng khí mạnh đến mức làm rơi một lọn tóc.
Khương Viện Viện thầm thương tiếc cho mái tóc mất đi, ôm lấy cánh tay Lâm Khê, nũng nịu: “Chị đại, là tôi đây mà, Viện Viện của hồ Đại Minh, cô quên tôi rồi sao, đau lòng quá chừng, meo meo~”
Lâm Khê liếc cô một cái, giọng hơi chán ghét: “Rảnh không có việc gì trốn trong nhà vệ sinh làm gì?”
“Tôi đến điều tra vụ án.” Khương Viện Viện phẩy tay xua gió: “Đại học Kinh Bắc có ba sinh viên chết, chuyện này nghiêm trọng lắm, em đích thân đến điều tra, cuối cùng tìm ra cái nhà vệ sinh này…”
Đội trưởng đang tiễn Tịnh Nguyên đạo trưởng về thành phố An Xuyên, mất khá nhiều ngày.
Anh Tu Viễn đã lớn tuổi rồi, nhà giục lấy vợ ghê quá, anh ấy đành về nhà ứng phó chuyện xem mắt.
Công việc ở Cục Quản lý Đặc biệt ngập đầu, hết vụ này đến vụ khác.
Khương Viện Viện không còn cách nào khác, phải tự mình đi làm nhiệm vụ, xử lý xong ba t.h.i t.h.ể kỳ lạ, chạy tới đây tìm quỷ.
Ở trường có đủ loại khí hỗn tạp, cô phải tìm rất lâu.
Đột nhiên, cô ấy thấy buồn tiểu, Khương Viện Viện liền lao vào nhà vệ sinh gần đó, chuẩn bị cởi quần ra.
Đèn trên trần bỗng tắt phụt, âm khí dày đặc bao quanh cô ấy.
Nói đến đây, Khương Viện Viện ôm bụng, liên tục nhảy cẫng tại chỗ, cố nhịn cơn buồn tiểu.
Cô ấy hét lớn, giận dữ mắng: “Dám ám lúc người ta đang đi vệ sinh, con quỷ này đáng chết!”
Thật sự không nhịn nổi nữa, cô ấy định bấm quyết thả Lục Lục ra.
Mới thả được một nửa thì nghe thấy một tiếng động lớn vang lên.
Khương Viện Viện nhanh chóng núp sau cửa buồng cầu, định chờ thời cơ xông ra, rồi giải quyết chuyện sinh lý.
Không ngờ lại gặp được chị đại.
Thế là chẳng còn gì phải lo nữa, cứ bám theo chị đại mà hưởng thành tích.
Khương Viện Viện nặn ra một nụ cười: “Chị đại, ngày nào tôi cũng nhớ cô, may quá gặp được cô.”
“Ờ ~ bớt sến đi.” Lâm Khê nổi hết da gà: “Cô không ló mặt ra sớm cho rồi, còn trốn chui trốn nhủi làm gì.”
Khương Viện Viện lè lưỡi: “Chị đại, cô ghê gớm quá đi, một cước một cánh cửa, y như thổ phỉ ấy, tôi còn tưởng là quỷ vương đến bắt người cơ.”
“Con quỷ này không những dọa người mà còn dám sờ m.ô.n.g tôi! Tôi nhất định phải băm hắn ra thành từng mảnh, nghiền xương hắn thành tro, ngũ mã phanh thây…”
Phía sau bỗng vang lên một giọng không nam không nữ, lan khắp không gian:
“Câm miệng! Tao sẽ ăn thịt bọn mày! Ngũ mã phanh thây!!”
Xung quanh không ngừng vang vọng câu nói này.
“Giết các ngươi! Ngũ mã phanh thây!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Khương Viện Viện chống nạnh tức giận quát: “Khạc nhổ! Có giỏi thì ra đây, bà đây đánh với ngươi ba trăm hiệp!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-313.html.]
Cô ấy giỏi về thuật cổ trùng, bắt một con ma nhỏ bình thường chẳng thành vấn đề.
Đội trưởng và anh Tu Viễn không có ở đây, sự an nguy của Đế Kinh đành do cô ấy bảo vệ.
Khương Viện Viện ngẩng đầu, ưỡn ngực, đầy tự tin: “Chị đại lui ra, tôi sẽ thể hiện chút tài nghệ.”
Trên bức tường xuất hiện một vết nứt, khí đen ngòm từ đó tỏa ra, một khuôn mặt người dần hiện lên.
Ngũ quan thanh tú, môi đỏ răng trắng, ánh mắt ngây thơ ngu ngốc, toát lên nét trẻ con.
Khuôn mặt này trông có chút quen thuộc. Khương Viện Viện nhổ một ngụm nước bọt: “Nhìn cũng đẹp trai đấy, thế mà lại làm chuyện này, tao thay mặt chính nghĩa tiêu diệt mày!”
Nửa thân dưới của bóng ma lộ ra, mặc áo dài tím, bên hông treo năm sáu túi thơm, mùi son phấn quê mùa lan tỏa khắp nơi.
Khương Viện Viện bịt mũi, nhìn kỹ lại, không nhịn được chửi: “Chết tiệt! Mẹ nó chứ, mày c.h.ế.t đi!”
Khí thế hung hăng vừa rồi lập tức tan biến, cô ấy vội chạy trốn sau lưng Lâm Khê.
“Chị đại, hắn là lệ quỷ, lệ quỷ thực sự đấy, c.h.ế.t đến nơi rồi!”
Lâm Khê thở dài: “Con gái thì phải lịch sự chút.”
“Tôi rất lịch sự mà.” Khương Viện Viện vỗ n.g.ự.c đùng đùng: “Lần đầu nhìn thấy lệ quỷ sống, chút hồi hộp cũng là chuyện bình thường.”
Nghe đồn lệ quỷ có thể đ.ấ.m vỡ trời, một cú cắn c.h.ế.t ba trăm người, một cơn giận làm m.á.u chảy thành sông.
Lúc cần thì cứ sợ, giữ mạng là quan trọng nhất.
Khương Viện Viện lập tức nhận thua: “Chị đại xử lý đi, tôi còn non, cần luyện thêm.”
Lâm Khê tiến lên cùng cô ấy, siết chặt nắm đ.ấ.m lao thẳng vào bóng ma.
Bóng ma nhìn với ánh mắt trêu tức, đứng nguyên tại chỗ để bị đánh.
Cô nhóc tay chân mảnh khảnh thế kia, có đ.ấ.m mười lần cũng không sao.
Rầm rầm rầm!!
Một cú đ.ấ.m giáng xuống, đất trời rung chuyển.
Thân hình bóng ma lập tức mờ nhạt đi vài phần, nửa thân trên lõm xuống, lộ ra bụng trắng toát ghê rợn.
Không ổn rồi, nguy to!!
Hắn trợn tròn mắt, quay đầu bỏ chạy.
Quý Hành tận mắt thấy một bóng đen bay vọt tới, lập tức ném lá bùa vàng trên tay ra.
“Chị đại, cứu mạng aaaaa!”
“Áaaa——!!”
Hai tiếng hét chói tai vang lên cùng lúc.
Quý Hành sững sờ: “Ma thì kêu cái gì?”
Bóng ma vừa mất một nửa thân thể, lại va ngay vào lá bùa vàng, nửa cái đầu cũng tan biến.
Khuôn mặt của hắn!! Mặt của hắn!!
Uất nghẹn không nói nên lời, bóng ma điên cuồng, tập hợp toàn bộ âm khí trong người, hóa trở về hình dạng ban đầu.
Hắn giơ ngón tay út lên, giọng the thé: “Gương mặt xinh đẹp như hoa này, mới là ta đây~”
Quý Hành suýt phát điên.
Nhìn bóng ma biến thành dáng vẻ của mình, mặt mày làm bộ e thẹn nháy mắt đưa tình, cậu ta muốn lao tới xé tan cái mặt đó.
Quý Hành tức giận đến phát cuồng: “Mẹ nhà mày! Đồ c.h.ế.t tiệt! Không được dùng mặt của tôi!!”
“Chị đại, mau ra đây!!”
Lâm Khê bất đắc dĩ thở dài: “Trẻ ngoan không nói lời bậy.”
“Được rồi, lần sau em sẽ chú ý.” Quý Hành nhăn mặt: “Chị đại, nhìn con ma này đi.”
Bóng ma hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng vẫy ngón tay út: “Ta không phải là ma c.h.ế.t đâu, mà là công công nổi danh của Đông Xưởng.”
“Tiểu tử, coi chừng da của ngươi đấy~!”
Khương Viện Viện trợn mắt: “Thì ra là thái giám.”
Quý Hành nhớ đến một bộ phim truyền hình, giơ ngón tay út lên, giọng điệu cất cao.
“Đông Xưởng cần nhân tài như ngươi~”
“Tây Xưởng cũng cần nhân tài như ngươi~~”
Khương Viện Viện phối hợp.
Hai người hát đối qua lại, học y như thật.
Ma thái giám tức điên, giậm chân bùm bùm: “Các ngươi là lũ tiện dân mà dám lộng ngôn, có biết thân phận của ta là gì không?!”