Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 315

Cập nhật lúc: 2025-04-16 23:30:14
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gương mặt cũ quá xấu xí, hắn bèn biến thành một khuôn mặt đẹp trai khác, ngồi xổm trong nhà vệ sinh để chọn người đẹp.

Không ngờ lại xui xẻo, không những bị đánh, bị thiêu mà còn bị trêu ghẹo.

Ma thái giám gượng ép nặn ra hai giọt nước mắt: “Ta không chịu nổi sự sỉ nhục này, g.i.ế.c ta đi, g.i.ế.c ta đi… ơ!”

Hắn cúi đầu nhìn, thấy n.g.ự.c trái mất một mảnh, nửa thân dưới đã tan biến.

Lâm Khê đạp mạnh một cái: “Như ngươi mong muốn, c.h.ế.t ngay đi.”

“A——!!”

Những tia chớp bao quanh toàn thân, ma thái giám ngã xuống đất, tan thành tro bụi.

Mấy đốm sáng trắng nhỏ lơ lửng trong không trung, chớp lóe liên tục.

Một trong số đó bay thẳng đến chỗ Viên Hương Vũ, quay quanh cô hai ba vòng.

Viên Hương Vũ khẽ chạm vào nó, hình ảnh những bữa ăn, những buổi học thoáng hiện trong đầu cô ta, đôi mắt lập tức đỏ hoe.

“Đồng Đồng, là cậu!”

Đốm sáng trắng rơi lên đỉnh đầu cô ta, nhảy nhót như muốn nói: Đừng khóc, bạn của mình.

Viên Hương Vũ không kìm được nữa, quỳ xuống đất, bật khóc: “Đồng Đồng, Đồng Đồng…”

Đốm sáng trắng hoảng hốt, dựa vào bản năng của mình lao vào lòng Lâm Khê.

Người này đủ mọi màu sắc, tím, vàng, trắng, đen, trông thật đẹp.

Lâm Khê tóm lấy đốm sáng: “Ta hiểu ý ngươi, hãy bình tĩnh.”

Đốm sáng xoay một vòng, lấy mặt trắng bệch đối diện cô.

Đại sư, nhìn vào mắt tôi.

Lâm Khê dùng khí tím phục hồi linh hồn đã tan vỡ.

Đốm sáng trắng bỗng biến thành một hình người, đầy đủ ngũ quan.

Dáng hình quen thuộc đứng trước mặt, Viên Hương Vũ lao đến, hét lên: “Đồng Đồng!”

Hoàng Đồng Đồng khẽ cười: “Hương Hương, cậu vẫn mít ướt như xưa. Sau này đi học một mình, không được khóc nữa. Hãy sống vui vẻ mỗi ngày, cả phần của tớ nữa.”

Viên Hương Vũ mở rộng hai tay, khóc không thành tiếng.

Hoàng Đồng Đồng vội vàng nói: “Dừng lại, dừng ở đó thôi, đừng tiến lại đây, chúng ta khác nhau rồi.”

Bóng tối dần lui đi, một tia sáng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên người Viên Hương Vũ.

Chỉ một ranh giới mà hai bên khác biệt hoàn toàn.

Hai người là bạn cùng phòng, cũng là bạn bè.

Mới vài ngày trước còn hẹn nhau đi xem phim, giờ đây lại âm dương cách biệt.

Cô ta còn sống, cậu ấy đã mất.

Cô ta đứng dưới ánh nắng, cậu ấy khuất trong bóng tối.

Viên Hương Vũ cố nén nước mắt, nói: “Tớ sẽ nghe cậu, sau này sẽ không khóc nữa.”

Hoàng Đồng Đồng thở phào nhẹ nhõm: “Hương Hương, tạm biệt.”

“Tạm… biệt.” Viên Hương Vũ ngã xuống, khóc nức nở.

Lâm Khê thở dài, mở quỷ môn, tiễn Hoàng Đồng Đồng cùng những đốm sáng trắng khác đi.

Ánh mặt trời bên ngoài rực rỡ, cả phòng vệ sinh sáng bừng.

Lỗ hổng trên tường vẫn còn đó, vôi cát rơi vãi đầy đất.

Khương Viện Viện hơi đau đầu: “Chị đại, mọi người ra ngoài trước, tôi sẽ dọn dẹp.”

Lâm Khê bước đi: “Nhớ chuyển tiền.”

“Không vấn đề.”

Khương Viện Viện lẩm bẩm: “Chị đại đúng là tham tiền, lúc nào cũng lo kiếm tiền.”

Quý Hành gật đầu ra hiệu, đưa Viên Hương Vũ cùng rời khỏi.

Sự việc đã được giải quyết xong, Viên Hương Vũ chuyển khoản tiền công, lưu luyến vẫy tay: “Đại sư, tạm biệt.”

Lâm Khê vỗ nhẹ lên vai cô ta: “Bảo trọng.”

Viên Hương Vũ nhìn ánh mặt trời đỏ rực như lửa, cảm thấy tâm trạng nặng nề bỗng chốc nhẹ nhàng hơn hẳn.

“Đại sư đừng lo, tôi sẽ chăm chỉ học hành, sống thật tốt cả phần của Đồng Đồng.”

“Cố lên nhé, tạm biệt.”

Lâm Khê ngồi lên xe của Quý Hành để về Thần Toán Đường, tính nốt hai quẻ còn lại.

Các bác lớn tuổi tò mò hỏi: “Đại sư, sao Phú Quý vẫn chưa về nhỉ?”

Quý Hành cười bí ẩn: “Phú Quý đang vui vẻ trong một nơi ấm áp nào đó, không cần lo cho ông ấy.”

Các bác lại càng tò mò: “Ở đâu cơ? Phú Quý có chỗ như thế sao không bảo tụi này?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-315.html.]

“Mau mau, đến nhà Phú Quý rình xem nào.”

Các bác trai bác gái hí hửng kéo nhau, muốn đổi địa điểm tám chuyện, chuyện của người quen luôn là thú vị nhất.

Lâm Khê xoa xoa trán: “Phú Quý đang ở bệnh viện.”

Mọi người lập tức khựng lại, đồng loạt quay đầu: “Bệnh viện? Phú Quý bị bệnh sao!!”

“Phú Quý không cha không mẹ, bên cạnh chẳng có ai chăm sóc, chúng ta phải đến bệnh viện thăm ông ấy.”

Quý Hành cũng muốn đi: “Chị đại, Phú Quý nằm viện cả nửa tháng còn chưa xuất viện, lỡ đâu ông ấy c.h.ế.t trên giường bệnh mà không ai biết thì sao, chúng ta đi xem nhé?”

Lâm Khê bình thản đáp: “Được thôi, cùng đi đi.”

Chỉ bị gãy xương chút xíu mà nằm viện cả nửa tháng chưa xuất viện, Tiền Phú Quý đang làm trò gì vậy chứ?

Bệnh viện Trung Tâm, phòng VIP.

Một bó hoa hướng dương rực rỡ được đặt bên đầu giường, xung quanh là những trái cây, đồ ăn vặt chất đầy.

Táo đã gọt vỏ, từng múi quýt, nho, anh đào đã rửa sạch, tất cả đều được bày biện sẵn.

Tiền Phú Quý nằm trên giường, chân vắt chéo đung đưa, vẻ mặt vô cùng nhàn nhã.

Ông ta đưa tay sờ xung quanh, lấy một trái táo lên và từ từ thưởng thức.

Ừm, ngọt thật.

Thời gian gần đây, ngoài chuyện tiêm thuốc và uống thuốc, chỉ ăn rồi ngủ.

Mỗi ngày nằm dài trên giường, chẳng cần làm gì, lại còn được gặp nữ thần trong mơ, cuộc sống quả thật là quá tuyệt vời.

Ông ta nằm viện đến nghiện rồi, nhất thời chưa muốn về nhà.

Đột nhiên, có tiếng bước chân vang lên từ cửa, Tiền Phú Quý giật mình.

Chết rồi, có người đến!

Ông ta giấu quả táo ăn dở vào, nhắm mắt nằm im, kéo chăn phủ kín đầu.

Quý Hành nhẹ nhàng gõ cửa: “Phú Quý, Phú Quý…”

Gọi vài lần không ai trả lời, cậu ta lén đẩy cửa bước vào.

Trên giường nổi lên một cục lớn, rõ ràng là có người ở đó.

Quý Hành thò đầu vào: “Phú Quý, sao không lên tiếng... Á! Trời đất!!”

Trước mắt là một mảng trắng toát, Tiền Phú Quý nằm im lìm, chăn trắng phủ từ đầu đến chân, không còn hơi thở.

Tiền Phú Quý… c.h.ế.t rồi!!

Quý Hành ném giỏ hoa trên tay, cất tiếng gào khóc: “Phú Quý, ông còn trẻ thế này mà đã ra đi, bỏ lại mình tôi canh giữ Thần Toán Đường, ông bảo tôi biết phải làm sao đây!”

“Đáng lẽ tôi nên mang hoa cúc đến để tiễn ông đi lần cuối.”

“Ôi, Phú Quý đáng thương của tôi, ông cứ yên tâm ra đi, Thần Toán Đường cứ để lại cho tôi…”

“Khụ khụ!!”

Tiền Phú Quý bật dậy, ho sù sụ: “Tiểu Hành Tử, cậu mới c.h.ế.t ấy.”

Quý Hành đ.ấ.m ông ta một cái: “Không có gì làm lại bày trò giả chết, phí công tôi lo lắng.”

Tiền Phú Quý càng ho dữ dội hơn: “Khụ khụ khụ! Tôi là bệnh nhân, cậu đánh mạnh vậy, muốn đánh c.h.ế.t tôi à.”

“Xin lỗi nhé.” Quý Hành nhặt giỏ hoa rơi dưới đất lên.

Những bông hoa baby nở rộ, lấp lánh như bầu trời đầy sao.

Tiền Phú Quý có chút xúc động, bệnh nằm viện nửa tháng, cuối cùng cũng có người đến thăm.

“Cảm ơn cậu, Tiểu Hành Tử.”

“Bạn bè cả, không cần khách sáo.” Quý Hành nhìn quanh, chú ý đến bó hướng dương trên bàn, trong lòng dâng lên chút chua xót.

“Sớm biết có người tặng hoa rồi, tôi chẳng thèm mua nữa, hứ!”

Tiền Phú Quý vỗ đầu cậu ta: “Đừng có dỗi, sao cậu đến đây? Đại sư đâu rồi? Hôm nay không mở cửa xem bói à? Ông bà cụ thế nào rồi?”

Nụ cười trên mặt Quý Hành cứng lại, mặt mày héo hon như trái chanh.

“Ông quan tâm chị đại, quan tâm Thần Toán Đường, thậm chí quan tâm cả các ông bà cụ, nhưng không có lấy một câu nhắc đến tôi, một lòng thành cuối cùng cũng là uổng phí, uổng phí…”

Tiền Phú Quý giật giật khóe miệng: “Đừng đùa nữa.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ừ.” Quý Hành lập tức lấy lại vẻ bình thường.

Chị đại còn ở bên ngoài, suýt nữa quên mất việc chính.

Quý Hành chạy đến cạnh cửa, nở nụ cười thật tươi: “Phú Quý, chuẩn bị tinh thần nhé, điều bất ngờ sắp đến rồi.”

Tiền Phú Quý có dự cảm không lành, chắc chắn Tiểu Hành Tử không có ý tốt.

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, một đám ông bà cụ lũ lượt chen chúc bước vào, ai nấy đều cầm trên tay một giỏ hoa.

“Surprise ~ Phú Quý.”

Loading...