Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 317

Cập nhật lúc: 2025-04-16 23:30:19
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bác gái Hà lập tức sửa lại kế hoạch: “Phú Quý, cần dọn dẹp gì không? Dọn xong chúng ta đi.”

Tiền Phú Quý luyến tiếc đặt bó hoa hướng dương xuống: “Tôi đi sau, chờ cô ấy tan làm.”

Bác gái Hà nháy mắt liên tục: “Cô ấy nào?”

Tiền Phú Quý quay đầu nhìn lên trần nhà, tai đỏ lựng.

Ông ta ôm lấy ngực, tim đập thình thịch, muốn gặp bà ấy lần cuối rồi mới đi.

Tiền Phú Quý hắng giọng: “Mọi người đi hết đi.”

Bác gái Hà ngồi xuống: “Tôi cũng không đi.”

Tiền Phú Quý chần chừ một lát, rồi hét lớn về phía bên kia: “Hoa Nguyệt Nguyệt, cô ấy có đến không?”

Hoa Nguyệt Nguyệt đang kể chuyện thì bị ngắt lời, vẻ mặt cực kỳ bực bội, hừ hai tiếng: “Không biết, ông tự hỏi chị ấy đi.”

Lão sư mập xuất viện, chắc chắn chị Thanh Nghiên sẽ đến, nhưng cô ấy không muốn nói.

Tiền Phú Quý im lặng.

Căn phòng bệnh nhỏ chia làm ba phần, Lâm Khê và Hoa Nguyệt Nguyệt đứng cùng nhau, các ông bà tụm lại một chỗ.

Quý Hành đứng ngẩn ngơ, nghe nãy giờ mà chẳng hiểu gì, trong lòng vô cùng khó chịu.

“Bác sĩ Trần đâu?”

“Đừng ồn ào.”

Tiền Phú Quý lấy điện thoại ra, suy nghĩ mãi.

Ông ta gõ mấy chữ rồi lại xóa, lại gõ vài chữ rồi lại xóa.

Lặp lại cả chục lần, cuối cùng cũng gửi đi.

[Bác sĩ Trần, chiều nay tôi xuất viện, cảm ơn cô đã chăm sóc (mèo mèo yêu thương)]

Tiền Phú Quý thở phào: “Tiểu Hành Tử, chiều nay về nhà.”

Quý Hành giúp thu dọn đồ đạc, mở tủ ra thấy mười sáu bông hoa hướng dương được xếp ngay ngắn trong hộp, có vài cánh đã khô héo.

Tiền Phú Quý thường hay làm rơi rớt đủ thứ, ô che mưa mua một cái mất hai cái, vậy mà lại giữ mấy bông hoa này rất cẩn thận.

Sức hút của ánh trăng sáng quả thật vô tận, ông ta thật sự động lòng.

Thấy Quý Hành ngẩn người, Tiền Phú Quý vội ôm hộp hoa, lúng túng giải thích: “Cái này là tôi…”

“Không cần giải thích, tôi hiểu.” Quý Hành tiếp tục thu dọn.

Ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ.

Tiền Phú Quý lo lắng không yên, chỉnh tóc, vỗ mặt, đứng thẳng người như đang chào theo tư thế quân đội.

“Dạo này thấy sao rồi?”

Một giọng nam trầm ấm vang lên, ngay sau đó, người đàn ông mặc áo blouse trắng bước vào.

Sống mũi cao thẳng, gọng kính vàng óng ánh, phía sau cặp kính trong suốt là đôi mắt sâu thẳm, môi mỏng khẽ cong lên, mang đến cảm giác dịu dàng vô hạn.

Đôi tay xương xẩu của người đàn ông cầm một tập hồ sơ bệnh án, ánh mắt chậm rãi lướt qua mọi người, dừng lại trên Lâm Khê ba giây, nụ cười trong mắt càng rõ rệt.

“Đông người nhỉ... Chào mọi người, tôi là bác sĩ phụ trách của Tiền Phú Quý, Thẩm Đình Ngọc.”

Các ông bà phấn khích vỗ tay: “Chào bác sĩ đẹp trai.”

Làm bác sĩ, tính cách ôn hòa, ngoại hình lại khôi ngô, tuyệt đối là lựa chọn hàng đầu cho con rể, ở chợ mai mối chắc chắn sẽ cháy hàng.

Một bác gái lập tức hỏi: “Bác sĩ ơi, anh kết hôn chưa? Con gái tôi học 985 lên thạc sĩ, anh có muốn quen thử không?”

Thẩm Đình Ngọc mỉm cười từ chối: “Xin lỗi, tôi đã có người trong lòng, đời này chỉ có cô ấy, không cưới ai khác.”

“Ố ~” Các ông bà thích thú: “Chúng tôi hiểu rồi, không quấy rầy anh làm việc nữa.”

Thẩm Đình Ngọc tiến lại giường bệnh: “Dạo này thế nào?”

Tiền Phú Quý bĩu môi: “Tôi muốn xuất viện!”

Thẩm Đình Ngọc từ tốn nhếch môi: “Trước đó anh bảo cơ thể rất khó chịu, giờ lại muốn đi.”

“Tôi, tôi…” Tiền Phú Quý thu cổ lại, khí thế yếu đi hẳn.

Ông ta phồng má hai bên: “Đúng vậy!”

Ánh mắt hai người chạm nhau, không khí như ngập mùi thuốc súng.

Thẩm Đình Ngọc vẫn bình tĩnh: “Tôi tôn trọng ý kiến của bệnh nhân, bây giờ làm thủ tục xuất viện, ai sẽ đi thanh toán?”

Tiền Phú Quý bỗng không muốn xuất viện nữa: “Khoan đã.”

Thẩm Đình Ngọc nhìn thấu tâm tư ông ta: “Cô ấy hôm nay bận, sẽ không đến.”

Tiền Phú Quý lẩm bẩm: “Cô ấy sẽ đến tiễn tôi, chắc chắn sẽ đến…”

Quý Hành liếc ngang liếc dọc, hai người này có vấn đề rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-317.html.]

Cậu ta khẽ hỏi: “Người này là ai?”

Tiền Phú Quý không muốn trả lời.

Thẩm Đình Ngọc, bác sĩ Thẩm, tình địch lớn nhất của ông ta.

Quý Hành vô cùng tò mò, không nhịn được giục giã: “Kể chi tiết đi, Tiểu Hành Tử muốn nghe.”

Tiền Phú Quý lắc đầu: “Không nói, không nói đâu, tôi không nói.”

Thẩm Đình Ngọc thính tai, nghe được cuộc đối thoại giữa họ, ánh mắt thờ ơ thoáng vẻ lơ đãng.

Anh ta khẽ nhếch môi: “Tôi và Phú Quý không thân nhau, chỉ là tình cờ cùng theo đuổi một người phụ nữ.”

Quý Hành: ?!!

Lần này ăn được quả dưa to rồi, hóa ra Tiền Phú Quý lại có tình địch, mà còn là một bác sĩ tài giỏi nữa.

Tiền Phú Quý tiêu đời rồi.

Cuộc tình tay ba, hai người đàn ông tranh giành một người phụ nữ, thể loại này là cậu ta thích hóng nhất.

Quý Hành phấn khích ra mặt: “Lên đi, đánh nhau đi.”

“Đánh cái đầu cậu ấy!” Tiền Phú Quý đập một cái vào đầu cậu ta, vùi mặt vào ngực, rõ ràng là chột dạ.

Thẩm Đình Ngọc là nhân tài du học từ nước ngoài trở về, tuổi còn trẻ đã là phó chủ nhiệm khoa chấn thương chỉnh hình.

Đẹp trai, dáng người chuẩn, học vấn cao, công việc ổn định, tính cách lại còn dịu dàng... ưu điểm đầy mình.

Còn ông ta, mặt tròn trịa, thân hình mũm mĩm, nhát gan sợ chuyện, vô công rồi nghề, suốt ngày lang thang ngoài phố đồ cổ.

Hai người đặt cạnh nhau, khác gì một trời một vực.

Thẩm Đình Ngọc, Tiền Phú Quý.

Chỉ nhìn tên thôi đã thấy phong cách hoàn toàn khác biệt, người trước như nam chính tiểu thuyết, người sau như nhân vật qua đường.

Chỉ nhìn cái tên là biết người bình thường sẽ chọn ai.

Tiền Phú Quý thở dài thườn thượt, cúi mặt càng thấp.

Ông ta thua hoàn toàn, chẳng có tư cách gì mà tranh giành với bác sĩ Thẩm.

Nhìn bộ dạng chịu thua này của Tiền Phú Quý, Quý Hành sốt cả ruột.

Tình địch đối diện mà Tiền Phú Quý đã giơ cờ trắng.

Là bạn thân, tất nhiên phải ra mặt giúp đỡ.

Quý Hành ưỡn ngực, kiễng chân, cố làm cho mình trông thật dữ dằn.

Nhưng vẫn thấp hơn Thẩm Đình Ngọc nửa cái đầu, khí chất thua xa.

Người này cao quá, ít nhất cũng phải một mét chín.

Không sợ, cố lên nào!

Quý Hành nghiêm túc ba hoa: “Phú Quý nhà tôi với bác sĩ Trần quen nhau từ nhỏ, cùng chơi bùn, cùng đi học, thanh mai trúc mã, tình cảm tốt lắm đấy, anh từ đâu chui ra vậy?”

Thẩm Đình Ngọc khẽ cười: “Ồ, sao trước giờ tôi chưa từng thấy Phú Quý này nhỉ?”

“Tôi và Thanh Nghiên là hàng xóm, thi vào cùng một trường đại học, học cùng một ngành, rồi cùng làm việc trong một bệnh viện.”

“Tôi với Thanh Nghiên mới là thanh mai trúc mã.”

Cứ một câu lại gọi một tiếng “Thanh Nghiên”, giọng điệu cực kỳ thân mật, rõ ràng mối quan hệ của họ không hề tầm thường.

Quý Hành hoang mang, hóa ra Tiền Phú Quý mới là người từ trên trời rơi xuống.

Không sao, từ xưa tới giờ thanh mai trúc mã cũng không bằng tình duyên từ trên trời rơi xuống, Tiền Phú Quý vẫn còn cơ hội lớn.

Quý Hành ra hiệu bằng ánh mắt, anh nói gì đi chứ.

Tiền Phú Quý gãi gãi đầu, mãi mới thốt ra một tiếng: “Ừm.”

Quý Hành cạn lời: “Ừm gì mà ừm? Ông với bác sĩ Trần...”

Tiền Phú Quý cúi mắt, trong lòng trào lên cảm giác tự ti nặng nề, chậm rãi nói từng chữ: “Chúng tôi trước đây chỉ là bạn cùng lớp, bây giờ là bác sĩ và bệnh nhân.”

Ngoài cửa, Trần Thanh Nghiên nghe được câu này, buông tay định gõ cửa xuống, trong mắt thoáng qua một nét buồn không thể nhận ra.

Bà ấy xoay người đi được vài bước rồi quay lại, đứng trước cửa do dự một lúc lâu, cuối cùng mở cửa bước vào.

Cạch! Cửa mở.

Mấy ông cụ bà cụ cùng lúc nhìn về phía người vừa bước vào.

Người phụ nữ có khuôn mặt rất đẹp, làn da trắng mịn, đôi mày sắc sảo, khoác áo blouse trắng, toát lên vẻ thanh cao, khiến người khác cảm thấy bà ấy như ánh trăng trên cao không thể với tới.

Trong khoảnh khắc, cả phòng bệnh chìm vào im lặng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mấy ông bà cụ ngồi thẳng người, cẩn thận hóng chuyện.

Đây đúng là người mà Tiền Phú Quý thầm mến, một bông hoa cao lãnh, mỹ nữ bác sĩ thanh lạnh.

Mắt nhìn người cũng không tệ, nhưng hơi khó theo đuổi, bảo sao Tiền Phú Quý tự ti.

Loading...