Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 318
Cập nhật lúc: 2025-04-16 23:30:21
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Đình Ngọc là người mở lời trước: “Thanh Nghiên, cô đến rồi.”
“Sắp tan làm rồi, tôi ghé qua xem sao.” Trần Thanh Nghiên ngước mắt: “Đàn anh Thẩm, anh cũng ở đây à.”
Thẩm Đình Ngọc khẽ gật đầu: “Bệnh nhân này muốn xuất viện, tôi qua kiểm tra, anh ta đã ổn rồi, lát nữa sẽ làm thủ tục xuất viện.”
Trần Thanh Nghiên khẽ gật đầu: “Cảm ơn đàn anh Thẩm đã vất vả.”
“Phục vụ bệnh nhân là trách nhiệm của tôi, không có gì là vất vả cả.” Thẩm Đình Ngọc nhẹ nhàng quan tâm: “Thanh Nghiên, sắc mặt cô hơi nhợt nhạt, hôm qua trực đêm, không nghỉ ngơi được đúng không?”
Trần Thanh Nghiên: “Không sao, cảm ơn đàn anh Thẩm đã quan tâm.”
Thẩm Đình Ngọc ghé lại gần: “Giữa chúng ta không cần khách sáo, uống ly cà phê cho tỉnh táo nhé?”
“Được.”
Hai người đứng cạnh nhau, trai xinh gái đẹp, quả là xứng đôi vừa lứa.
Tiền Phú Quý rụt cổ lại, như một chú hề.
Vân Mộng Hạ Vũ
Quý Hành chẳng biết làm sao, mạnh tay đẩy ông bạn mập bên cạnh: “Phú Quý đừng sợ, mau lên đi!”
Tiền Phú Quý từ từ đứng dậy, há miệng: “Bác sĩ Trần, tôi…”
Trần Thanh Nghiên mặt lạnh tanh, đi thẳng qua ông ta đến trước mặt Lâm Khê: “Chào cô.”
Lâm Khê đang mải hóng chuyện thì bị cắt ngang, ngơ ngác: “Hả? Chào chị.”
Sao tự nhiên lại chào cô?
Trần Thanh Nghiên gật đầu, nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt một cái: “Đừng ở đây nữa, mau về khoa đi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt cảm thấy có điều gì đó hơi bất thường, nhìn sang hai người bên kia, tò mò hỏi.
“Chị Thanh Nghiên, chị không tiễn đại sư Mập à?”
Trần Thanh Nghiên thản nhiên đáp: “Nhiều người giúp vậy, tôi đâu cần tiễn.”
Hoa Nguyệt Nguyệt thầm vui mừng, chị Thanh Nghiên của cô ấy đã trở lại, đại sư Mập tạm biệt nhé.
Trần Thanh Nghiên bước ra cửa.
Thấy hai người sắp rời đi, Quý Hành cuống lên đến dậm chân: “Phú Quý đừng nhát gan.”
Tiền Phú Quý ôm đầu, lòng rơi xuống tận đáy.
Bác sĩ Trần lúc nãy không thèm để ý tới mình!
Cô ấy ghét mình rồi…
Giọng Tiền Phú Quý như sắp khóc: “Tiểu Hành Tử, chúng ta về Thần Toán Đường đi.”
Quý Hành đành chịu: “Được rồi, nghe tôi, sau này nghĩ cách tiếp, hôm nay tạm rút lui.”
Thẩm Đình Ngọc đứng ở cửa, cất tiếng hỏi: “Thanh Nghiên, cô rảnh không?”
Trần Thanh Nghiên quay đầu: “Chuyện gì vậy?”
Thẩm Đình Ngọc siết chặt ngón tay, môi hơi tái: “Cô quên hôm nay là ngày mấy rồi à?”
Trần Thanh Nghiên có trí nhớ rất tốt, lập tức nhớ ra: “Xin lỗi, quên mất hôm nay là sinh nhật anh.”
Bà ấy nở một nụ cười gượng gạo: “Đàn anh Thẩm, chúc mừng sinh nhật.”
Khi Trần Thanh Nghiên mỉm cười, khí chất lập tức trở nên dịu dàng, như ánh nắng mùa đông.
Đáng tiếc, nắng chiếu mà không đến ông ta, Tiền Phú Quý cắn môi, mắt dán chặt về phía ấy, như một nàng oán phụ trong khuê phòng.
Hừ hừ hừ!!
Quý Hành làm bộ giọng the thé, nói giọng mỉa mai: “Đàn anh Thẩm à~~, sinh nhật vui vẻ nha~~”
Tiền Phú Quý cấu cậu ta một cái: “Không được bắt chước bác sĩ Trần.”
Quý Hành lè lưỡi: “Tôi cứ muốn bắt chước, dù sao bác sĩ Trần cũng không phải của ông.”
Tiền Phú Quý cúi đầu thở dài: “Cậu nói đúng.”
Ông ta có tư cách gì mà quản chuyện của người khác.
Thẩm Đình Ngọc khẽ nói: “Thanh Nghiên, bố mẹ tôi ở nước ngoài, bạn bè ở Đế Kinh chỉ có mỗi cô, cô có thể ở lại cùng tôi đón sinh nhật được không?”
Nghe xong câu này, mọi người đều nín thở.
Tiền Phú Quý sắp thất tình rồi.
Không đúng, tình này còn chưa bắt đầu, chỉ là đơn phương mà thôi.
Hoa Nguyệt Nguyệt thầm nghĩ, sức hút của chị Thanh Nghiên thật khủng khiếp, mới đi được một Tiền Phú Quý lại đến Thẩm Đình Ngọc.
Có điều, nhìn bề ngoài mà nói, bác sĩ Thẩm hơn đại sư Mập cả trăm lần.
Chị Thanh Nghiên lấy bác sĩ Thẩm thì giống như là nội bộ bệnh viện Trung Tâm kết duyên với nhau.
Hoa Nguyệt Nguyệt giơ cả tay cả chân đồng ý: “Hôm nay tôi không trực đêm.”
Trần Thanh Nghiên bình tĩnh liếc nhìn Tiền Phú Quý một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-318.html.]
Tiền Phú Quý không dám nhìn bà ấy, vội vàng dời ánh mắt đi.
Trần Thanh Nghiên im lặng vài giây rồi đồng ý: “Tiệc sinh nhật của đàn anh Thẩm, tôi đương nhiên sẽ đi.”
Giọng Thẩm Đình Ngọc thân mật, ánh mắt dịu dàng: “Chúng ta tan làm cùng đi nhé.”
Chuyện cứ thế mà quyết định, hai người một trước một sau rời khỏi phòng bệnh.
Lâm Khê bất chợt lên tiếng: “Đợi đã, tôi cũng muốn đi.”
Mọi người: ?!!
Mọi người lần lượt quay sang nhìn Lâm Khê, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
Bác sĩ Thẩm và bác sĩ Trần hẹn nhau mừng sinh nhật, đại sư đi làm gì? Làm bóng đèn siêu cấp sao?
Quý Hành giơ ngón cái, khen ngợi: “Chị đại đỉnh thật!”
Một nam một nữ đơn độc ở trong phòng, ăn bữa tối dưới ánh nến mừng sinh nhật, rồi thổ lộ tình cảm với nhau.
Không khí như vậy bùng cháy mãnh liệt, anh đẩy tôi một cái, rồi đẩy lên giường, cứ thế cứ thế.
Cậu ta đã xem nhiều bộ anime kiểu đó, nên rất có kinh nghiệm.
Chị đại vì hạnh phúc của Tiền Phú Quý mà không tiếc mặt mũi xen vào giữa hai người kia, tinh thần này đáng để học hỏi.
Quý Hành giơ tay hét to: “Tôi cũng muốn đi!”
Tiền Phú Quý nhìn người này, rồi lại nhìn người kia, không hiểu nổi bọn họ đang làm gì.
Kinh nghiệm làm đàn em vài tháng khiến ông ta theo phản xạ giơ tay: “Phú Quý cũng muốn đi.”
Nói xong, Tiền Phú Quý mới nhận ra không đúng.
Sinh nhật của Thẩm Đình Ngọc, ông ta đi làm gì chứ?
Lại còn ca múa phụ họa cho hai người ấy.
Tiền Phú Quý rụt rè sửa lại: “Tôi không…”
Quý Hành lập tức bịt chặt miệng ông ta, lớn tiếng hét lên: “Phú Quý muốn đi, không đi thì đập đầu vào tường mà chết.”
Lúc này, Tiền Phú Quý thật sự muốn chết.
Tiểu Hành Tử, đúng là kiểu anh em cây khế.
Hoa Nguyệt Nguyệt thấy vậy liền vội vàng nói: “Tôi cũng muốn đi, càng đông càng vui mà.”
Các ông bà lớn tuổi bắt đầu nhao nhao, từng người một giơ tay lên, vừa định mở miệng thì phía sau vang lên một giọng nói gấp gáp.
“Các người về nhà đi ngủ hết đi, không ai được phép đi!”
Lời đại sư nói phải nghe, nhất định phải có lý do nào đó.
Tiền Phú Quý còn ở Thần Toán Đường, sau này hỏi han dò chuyện, kiểu gì cũng nắm được tin.
Các ông bà cụ ngoan ngoãn hạ tay xuống, xếp thành hàng bước ra ngoài.
“Dạ được, đại sư.”
“Chào đại sư.”
“Cố lên nhé, Phú Quý.”
Một nhóm người lũ lượt chạy đi, căn phòng bệnh lập tức trở nên trống trơn.
Hoa Nguyệt Nguyệt lặp lại lời vừa rồi: “Sinh nhật của bác sĩ Thẩm, là chị cả hiểu lòng người ở bệnh viện, tôi nhất định phải đến giúp đỡ.”
Trần Thanh Nghiên chọc trán cô nàng: “Cô không biết nấu ăn, cũng chẳng biết dọn dẹp, đến chỉ thêm náo loạn thì có.”
Hoa Nguyệt Nguyệt cười cợt, vẻ mặt tinh quái: “Tôi làm nhóm tạo bầu không khí, hát hò nhảy múa giỏi tất cả, cho tôi đi đi ~ được không mà ~ chị Thanh Nghiên ~”
Trần Thanh Nghiên nói: “Sinh nhật bác sĩ Thẩm, cô đi hỏi anh ấy xem.”
Hoa Nguyệt Nguyệt chớp mắt: “Bác sĩ Thẩm?”
Thẩm Đình Ngọc không thèm để ý tới cô ấy, ánh mắt anh ta dừng lại trên người Lâm Khê, khoé miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Cô muốn đến nhà tôi sao?”
Lâm Khê nhìn thẳng vào mắt anh ta, gương mặt trở nên nghiêm nghị.
Tiền Phú Quý và bác sĩ Trần không nói gì, một người cúi đầu không lên tiếng, một người thì giận dỗi mà tới nhà người khác.
Đó không phải là trọng điểm, điều quan trọng là Thẩm Đình Ngọc không đơn giản, khuôn mặt của anh ta bị hắc khí bao phủ, chắc chắn không phải người bình thường.
Nếu để bác sĩ Trần đi theo anh ta, hậu quả không thể lường được.
Vì thế, Lâm Khê lên tiếng ngăn cản.
Cô hỏi từng chữ một: “Nhà anh không đi được sao? Bên trong giấu thứ gì vậy?”
Thẩm Đình Ngọc đưa ngón tay lên đẩy gọng kính viền vàng, cổ tay nổi rõ từng đường gân xanh.
Anh ta giữ nụ cười nhạt, giọng điệu quen thuộc, như một người bạn lâu ngày không gặp.
“Cô đến nhà tôi, là vinh hạnh của tôi mà.”