Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 326
Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:25:08
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này, Thẩm Đình Ngọc không nói nên lời trong chốc lát, cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
Ngốc có cái hay của ngốc, Tiền Phú Quý là người thật thà, không có mưu mô tính toán người khác.
Anh ta nên đi rồi…
Thẩm Đình Ngọc nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, phất tay chào tạm biệt: “Ngày hai người kết hôn, tôi muốn ngồi ở bàn chủ.”
Tiền Phú Quý ngơ ngác gật đầu: "Ừ! Ừm? Tôi vừa nghe thấy gì? Kết hôn!!”
“Kết hôn với ai?”
Trần Thanh Nghiên hỏi lại: “Phú Quý muốn cưới ai?”
“Tôi, tôi…” Đúng lúc quan trọng, tật nói lắp của Tiền Phú Quý lại phát tác.
Quý Hành nhìn thấy tất cả, vô cùng sốt ruột.
Trong lúc ăn dưa, cậu ta đã sớm “ship” cặp đôi thanh mai trúc mã này, tan hợp rồi lại tan, thầm thương trộm nhớ nhau.
Là bạn thân của Tiền Phú Quý, cậu ta phải đứng ra giúp đỡ.
Quý Hành lấy tay che miệng hô to: “Phú Quý muốn cưới Thanh Nghiên của anh ấy!”
Miệng Tiền Phú Quý nhanh hơn não, ông ta lập tức nói: “Phú Quý muốn cưới Thanh Nghiên, Phú Quý muốn cưới…”
Nhận ra mình vừa nói gì, ông ta đỏ mặt từ đầu đến chân.
Ôi trời ơi! Nói cái gì thế này?!
Tiểu Hành Tử lại chơi ông ta một vố, ông ta sơ suất để lỡ lời mất rồi.
Tiền Phú Quý cuống quýt xua tay: “Không, không phải vậy, nghe tôi giải thích đã…”
Trần Thanh Nghiên cúi đầu, giọng có chút chua xót: “Thì ra anh không muốn cưới tôi.”
“Không không không!” Tiền Phú Quý gấp gáp, câu nói lên đến miệng lại nghẹn lại.
Quý Hành nhân cơ hội ra tay nghĩa hiệp cứu béo: “Phú Quý tối nào cũng nghĩ về Thanh Nghiên, mơ thấy Thanh Nghiên, không chỉ muốn cưới, còn muốn làm nhiều chuyện nữa, ví dụ như…”
“Cậu câm miệng!!” Tiền Phú Quý chạy với tốc độ nhanh nhất đời mình, bóp chặt cổ cậu ta.
Tiểu Hành Tử không đứng đắn, những chuyện như vậy không thể nói ra.
Quý Hành run rẩy giơ tay lên: “Chị đại ơi~ cứu mạng~~”
Lâm Khê chạy rất nhanh, tiếp tục ngồi nhấm nháp câu chuyện.
Tiền Phú Quý cảnh cáo: “Không được nói linh tinh.”
“Tôi có nói gì đâu.” Quý Hành cãi: "Tôi chỉ định nói ví dụ như ăn cơm xem phim thôi.”
“Phú Quý~ cậu đang tưởng tượng cái gì mà sặc mùi cấm kỵ vậy?”
“Ai mới là người không đứng đắn đây? Ha ha!”
Tiền Phú Quý đỏ mặt như tôm luộc, yếu ớt phản bác: “Tôi đứng đắn lắm.”
Quý Hành nhếch mép: “Nói với tôi thì vô ích, mau đi an ủi Thanh Nghiên của ông đi. Đến ngày cưới, tôi cũng muốn ngồi ở bàn chủ.”
Cậu ta đẩy mạnh một cái, Tiền Phú Quý ngã vào lòng Trần Thanh Nghiên, xấu hổ thốt lên: “Ôi trời!”
Trần Thanh Nghiên ôm ngực, ho nặng mấy tiếng: "Khụ khụ khụ!”
Tiền Phú Quý biết rõ cân nặng của mình, lập tức hoảng hốt.
“Thanh Nghiên, em không sao chứ? Xin lỗi, anh… thực sự xin lỗi.”
“Đại sư, mau cứu mạng!”
Lâm Khê lại bị gọi đến, cô làm bộ làm tịch kiểm tra một hồi, rồi thở dài một hơi: "Hầy…”
Tiền Phú Quý càng thêm lo lắng.
Thầy thuốc cười là biết sinh tử khó liệu, nhíu mày là lo việc hậu sự.
Không lẽ lần này va đập mạnh đến chảy m.á.u bên trong?
Tiền Phú Quý run rẩy không ngừng, hỏi: “Đại sư, Thanh Nghiên của tôi thế nào rồi?”
Lâm Khê thuận miệng đáp: “Được rồi được rồi, Thanh Nghiên của ông không sao đâu, ngủ một giấc là khỏe.”
Tiền Phú Quý kiệt sức, ngồi bệt xuống đất khóc.
Tiếng khóc nhỏ lọt vào tai, Trần Thanh Nghiên vỗ nhẹ lên vai ông ta: “Phú Quý, em thực sự không sao đâu, anh đừng khóc nữa.”
Tiền Phú Quý ôm chặt lấy đôi chân bà ấy, khóc rống lên: “Anh nhất định phải giảm cân, béo quá khổ lắm, hu hu.”
Trần Thanh Nghiên bất lực thở dài.
Hồi trước bị thương nặng như vậy, Tiền Phú Quý không rơi một giọt nước mắt, giờ lại khóc thảm thiết đến vậy.
Bà ấy lặng lẽ rút giấy, giúp ông ta lau nước mắt.
Tiền Phú Quý sụt sùi, nép trong lòng Trần Thanh Nghiên, đầu vùi vào bụng bà ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-326.html.]
Khoảnh khắc này, tình cảm ấp ủ bấy lâu trong lòng tràn ra.
“Thanh Nghiên, anh rất rất sợ em xảy ra chuyện, năm đó em đột nhiên biến mất, anh đã tìm em rất lâu, lá thư tình chuẩn bị sẵn cũng chưa kịp gửi.”
Ông ta ngước mắt, từng chữ một: “Gặp lại em là điều may mắn nhất của anh.”
Trần Thanh Nghiên sững người: “Đây tính là tỏ tình sao?”
“Không phải.”
Tiền Phú Quý nghiêm túc vô cùng: “Tỏ tình không thể qua loa như vậy được.”
Hồi nhỏ béo, ông ta đã thầm thương Thanh Nghiên.
Lớn lên một chút, ông ta vừa gặp đã yêu cô bạn học Trần.
Khi đã thành một ông béo to đùng, ông ta yêu say đắm cô bác sĩ Trần.
Bao năm qua, ông ta chỉ thích một người, trong đời ông ta chỉ có mỗi Trần Thanh Nghiên.
Những lời này phải viết vào thư tình, đọc trước mặt bạn bè thân thích, chính thức cầu hôn Thanh Nghiên.
Trước đó, ông ta nhất định phải giảm cân, để với dáng vẻ hoàn hảo nhất đón người con gái mà ông ta xem như ánh trăng sáng trong lòng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giảm cân, giảm cân, Tiền Phú Quý có thể làm được!
…
Hoa Nguyệt Nguyệt vừa tỉnh dậy thì phát hiện trời đã sáng.
Chỉ vài phút ngắn ngủi trôi qua mà như thể một thế kỷ đã qua đi.
Đại sư Mập và chị Thanh Nghiên ôm nhau thắm thiết, nhìn nhau đắm đuối.
Không khí ngọt ngào lan tỏa khắp không gian, hít một hơi sâu thôi cũng đủ ngập tràn thức ăn cho “cẩu độc thân”.
Ôi trời ơi! Chị Thanh Nghiên của cô ấy bị đại sư Mập cướp mất rồi sao?!
Hoa Nguyệt Nguyệt xoa xoa thái dương, bước đi loạng choạng về phía đó, giọng có phần yếu ớt: "Chị Thanh Nghiên…"
Cô ấy đi một bước mà chao đảo ba lần, trông như sắp ngã đến nơi.
Trần Thanh Nghiên đẩy Tiền Phú Quý ra, nhanh chóng đỡ lấy eo Hoa Nguyệt Nguyệt, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cô ấy: "Không sao chứ?”
Hoa Nguyệt Nguyệt trong lòng vui sướng, lén giơ tay làm dấu chiến thắng, quả nhiên chị Thanh Nghiên vẫn yêu quý cô ấy nhất.
Cô ấy không nhịn được mà bật cười: "Ha ha ha, không ~ sao ~ hết ~~”
Trần Thanh Nghiên thở phào, thấy cô ấy không sao thật, lập tức buông tay, quay về chỗ cũ.
“Dậy đi, sáng mai còn phải đi làm, nếu đi muộn, chị không giúp được em đâu.”
Khoa quy định, mỗi phút trễ sẽ bị trừ một trăm.
Niềm vui của Hoa Nguyệt Nguyệt lập tức tiêu tan, mặt mày nhăn nhó như khổ qua: "Dạ, em biết rồi.”
Cô ấy đảo mắt nhìn quanh, phát hiện bác sĩ Thẩm đã biến mất, còn đại sư Mập thì đã có người đẹp trong tay.
Trong khoảng thời gian say ngủ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bác sĩ Thẩm tự nhiên rút lui khỏi cuộc cạnh tranh tay ba sao?
Lòng Hoa Nguyệt Nguyệt như có mèo cào, vừa ngứa vừa đau: "Chị Thanh Nghiên, bác sĩ Thẩm đi đâu rồi?”
Trần Thanh Nghiên đáp hờ hững: “Anh Thẩm về nhà rồi, sáng mai anh ấy có vài ca phẫu thuật.”
“Ồ ồ, hửm?” Hoa Nguyệt Nguyệt kinh ngạc: "Anh Thẩm?!”
A a! Lẽ ra vừa nãy không nên uống rượu!
Tỉnh lại thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Hoa Nguyệt Nguyệt đảo mắt một vòng, giả vờ làm nũng, giọng eo éo: "Chị Thanh Nghiên~ vừa nãy~~”
Trần Thanh Nghiên không để ý đến cô ấy, cái bộ dạng xun xoe như thế này là biết đang bày trò rồi.
Bà ấy cầm lấy chiếc túi trên ghế, nhìn gương mặt quen thuộc bên cạnh, vành tai hơi đỏ.
“Ừm… chị về nhà đây.”
Tiền Phú Quý ngẩn ra một giây, phản ứng cực nhanh: "Thanh Nhi, để anh đưa em về, muộn rồi về một mình không an toàn đâu, đi cùng nhau nhé.”
“Được, cảm ơn anh.”
Trần Thanh Nghiên vén tóc bên tai, gò má hơi ửng hồng.
Hai người sóng vai rời đi, để lại ba người bạn ăn dưa.
Quý Hành ngán ngẩm đến mức chán chường, đánh một cái ợ đầy: "Ợ!”
Ăn cẩu lương no rồi, cậu ta vừa ngưỡng mộ lại vừa đố kỵ.
Quý Hành hỏi: "Chị đại, giờ làm gì đây?”
“Về nhà, ngủ thôi.” Lâm Khê nhìn điện thoại: "Chồng tôi ở nhà đợi rồi, mọi người cứ tự nhiên nhé, tôi đi xe ma về.”
Mới bị Tiền Phú Quý nhồi cơm chó, lại bị chị đại phô trương ân ái.
Quý Hành nhìn chiếc xe ma dần khuất bóng, phát ra tiếng gào của cẩu độc thân: "Thật không chịu nổi các người! Tôi cũng phải về nhà tìm mấy cô vợ đi ngủ, hứ!”