Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 331
Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:25:19
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phó Kinh Nghiêu liếc nhìn cả hai, giọng lãnh đạm: "Hai anh tìm tôi có việc gì?"
Trần Chiêu do dự một lúc: "Phó tổng, không có gì to tát, chỉ là lịch trình ngày mai, mong anh xem qua."
Phó Kinh Nghiêu nhàn nhạt đáp: "Để trên bàn tôi, tan làm đi."
Trần Chiêu cười tươi: "Dạ vâng."
Phó tổng không tăng ca đã trở lại rồi. Cứ thế này, tập đoàn Giang Thị c.h.ế.t đối thủ của họ sẽ vượt mặt mất thôi.
Nhưng nghe nói nhà họ Giang dạo gần đây không được yên ổn, Giang tổng hiếm khi đến công ty, thường làm việc từ xa.
So ra, Phó tổng tan làm đúng giờ đã hơn họ nhiều rồi.
Phó tổng từ khi còn trẻ đã đưa tập đoàn Phó Thị vươn lên đứng đầu cả nước, giờ muốn lười biếng một chút cũng chẳng sai.
Đã vậy, tôi cũng muốn lười biếng… một ngày!
Đúng, chỉ một ngày thôi!
Trần Chiêu lùi lại vài bước, chuẩn bị chuồn: "Phó tổng, phu nhân, tạm biệt."
"Ừ."
Phó Kinh Nghiêu nắm tay Lâm Khê, hướng về phía thang máy riêng.
Đúng lúc thang máy chuẩn bị đóng, Kỳ Văn Dã chạy hai bước dài đến: "Phu nhân, chờ đã!"
Phó Kinh Nghiêu cau mày nhìn anh ta: "Lại có việc gì?"
Kỳ Văn Dã nuốt nước bọt, đơn giản kể lại tình hình hiện tại: "Phu nhân, cứu tôi với, nhà tôi có gì đó không ổn, tôi cũng cảm thấy không ổn…"
Khoảng nửa tháng trước, sau khi đánh xong trận quyền anh, anh ta mang một bao tiền thưởng lớn về nhà.
Căn nhà bất ngờ sạch sẽ, không một hạt bụi.
Kỳ Văn Dã không nghĩ nhiều, cứ tưởng mình nhớ nhầm, tiện tay vứt bao tiền xuống rồi chạy ra vườn sau cho thú cưng ăn.
Anh ta là người gốc Đế Kinh, tổ tiên để lại một căn tứ hợp viện.
Vườn sau có nhiều động vật: vẹt, rùa, cá vàng, thỏ, mèo mướp, v.v.
Những con vật này cơ bản đều là anh ta nhặt về.
Ví dụ, khi leo núi tập thể lực anh ta nhặt được con thỏ, còn chú mèo mướp thì nhặt ngoài đường…
Rồi chuyện kỳ lạ bắt đầu xảy ra, đồ đạc trong nhà luôn không ở đúng chỗ.
Sáng ra, quần áo vứt bừa bãi được gấp gọn gàng trong tủ, đống rác ngập tràn tự nhiên biến mất.
Thậm chí, trong tủ lạnh xuất hiện trái cây tươi, còn trong bếp có sẵn đồ ăn nóng hổi.
Ban đầu, Kỳ Văn Dã cứ nghĩ mình ngủ say đến lú lẫn.
Nhưng ngày nào cũng thế, anh ta chẳng cần làm gì mà nhà cửa vẫn gọn gàng.
Quần áo bẩn có người giặt, đói có đồ ăn nóng, buồn ngủ có chăn ấm…
Kỳ Văn Dã gãi đầu bối rối: "Phu nhân, ma trong nhà tôi chưa từng làm hại tôi, chỉ thích làm việc nhà."
Trần Chiêu trợn tròn mắt, ganh tị đến phát khóc: "Con ma siêng năng thế này, cho tôi một con đi!"
Kỳ Văn Dã tiếp lời: "Phu nhân, tôi muốn mời cô qua nhà xem, bắt con ma ấy."
"Không phải ma đâu." Lâm Khê liếc nhìn anh ta vài lần: "Lúc nãy tôi đã ngửi thấy rồi, trên người anh có chút yêu khí."
"Nhà anh có một con yêu tinh."
Kỳ Văn Dã mở to mắt: "Yêu tinh? Ý của phu nhân là nhà tôi đang giấu một con yêu tinh, ngày ngày lo dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ và nấu ăn?”
Trần Chiêu tỏ vẻ vô cùng ngưỡng mộ: "Yêu tinh nào mà có sở thích đặc biệt như vậy, cho tôi xin một đống đi.”
Lâm Khê đưa mắt nhìn đầy ẩn ý: "Giống như phiên bản hiện đại của cô Tấm, âm thầm ở bên ân nhân báo ơn, lặng lẽ làm việc tốt.”
Cô hỏi: "Anh cứu rất nhiều con vật đúng không?”
Kỳ Văn Dã ngại ngùng cười: "Không nhiều lắm, chỉ mấy chục con thôi. Có vài con tôi không nuôi được, nên đem chúng đến các tổ chức thích hợp.”
Bao năm nay, anh ta chỉ có hai sở thích: đánh quyền và chăm sóc những con vật nhỏ. Đạt giải nhất ở sàn đấu ngầm và nhìn những con vật bị thương từ từ lành lặn lại, cảm giác đó vô cùng thỏa mãn.
Kỳ Văn Dã gãi đầu: "Xin phu nhân giúp tìm ra con yêu tinh đó, nói với nó là tôi không cần được báo ơn, tất cả việc cứu giúp đều là xuất phát từ lòng tôi.”
Lâm Khê gật đầu: "Được thôi.”
Chàng trai to con nhưng lại có một trái tim mềm yếu, bảo sao mà các con vật lông xù đều thích anh ta.
Lâm Khê cười: "Tôi muốn đến thăm vườn thú của anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-331.html.]
Kỳ Văn Dã cười khờ khạo: "Phu nhân đến nhà tôi là niềm vinh hạnh của tôi.”
“Khụ khụ, khụ!” Trần Chiêu nhắc khẽ: "Đừng quên còn có Phó tổng nữa.”
Vợ chồng chuẩn bị về nhà hưởng thế giới của hai người, thì đột nhiên lại nhảy ra một người phá đám.
Không thấy sắc mặt Phó tổng đen như mực, ánh mắt lạnh như băng đủ để g.i.ế.c người sao?!
Kỳ Văn Dã cuối cùng cũng nhận ra, lén nhìn người đàn ông bên cạnh đang xả khí lạnh, cứng họng nói: "Ha ha, tất nhiên cũng hoan nghênh Phó tổng.”
Phó Kinh Nghiêu nhíu mày, ba chữ “không vui” như đang nhấp nháy trên trán anh, sáng lấp lánh.
Mỗi lần muốn hẹn hò riêng tư với Lâm Khê, luôn có những người kỳ lạ xuất hiện phá bĩnh. Lần đầu là Trần Chiêu, lần thứ hai là Hoàng Văn Xương, bây giờ lại đến lượt Kỳ Văn Dã!
Tại sao mỗi nhân viên đều phải gặp sự cố tâm linh và tìm đến Lâm Khê để cứu mạng?
Trong lòng anh có cả vạn lời oán thán, nhưng trước mặt Lâm Khê thì không thể nổi giận.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phó Kinh Nghiêu khẽ nhắm mắt lại, trấn tĩnh hơn nhiều: "Lâm Khê, mọi chuyện tùy em quyết định.”
Vẻ mặt nửa giận nửa yêu của anh trông vô cùng đáng yêu, Lâm Khê không nhịn được mà chọc vào cằm anh.
“Chỉ là tiểu yêu thôi, vài phút là giải quyết xong, về nhà vẫn kịp ăn cơm nóng hổi mà.”
Phó Kinh Nghiêu nhích lại gần, để cô chọc cằm mình, ánh mắt trở nên dịu dàng và chiều chuộng.
“Được, tất cả nghe theo em.”
Cảnh tượng này khiến Trần Chiêu chua lè.
Đàn ông đã kết hôn, chậc chậc chậc.
Phó tổng à, yêu vào là mất lý trí, phải lấy lại phong thái hô mưa gọi gió của anh chứ.
Phó Kinh Nghiêu liếc nhìn ánh mắt oán giận, từ tốn nhếch môi: "Trần Chiêu, có ý kiến gì sao?”
Trần Chiêu lập tức đổi mặt, nở nụ cười rạng rỡ: "Không, Phó tổng và phu nhân đúng là trời sinh một cặp, tuyệt phối!”
Kỳ Văn Dã gật đầu: "Tôi cũng thấy vậy. Phu nhân, khi nào đến nhà tôi?”
Lâm Khê nhàn nhạt đáp: "Đi ngay bây giờ, giải quyết sớm thì về nhà sớm.”
Kỳ Văn Dã không có ý kiến, đích thân bấm thang máy: "Phu nhân, mời.”
Thoáng thấy bóng dáng cao lớn bên cạnh, anh ta lập tức bổ sung: "Phó tổng, cũng xin mời.”
Ngay khi cửa thang máy sắp đóng lại, Trần Chiêu chen vào, nhỏ giọng giải thích: "Phó tổng, hôm nay công việc đã hoàn thành, tôi quan tâm đồng nghiệp một chút thôi.”
Phó Kinh Nghiêu gật đầu: "Hết giờ làm, tùy cậu.”
Trần Chiêu vui mừng thầm nghĩ.
Phó tổng là một ông chủ tốt, chỉ cần hoàn thành công việc, thời gian còn lại do tự mình sắp xếp, tiền thưởng cũng không bao giờ bị thiếu một xu.
Bao nhiêu năm nay, anh ta không có sở thích gì đặc biệt, ngoài việc thức khuya làm việc thì chỉ là hóng chuyện của đồng nghiệp.
Toàn bộ văn phòng tổng giám đốc chỉ có anh ta và Kỳ Văn Dã còn độc thân, hai người thường xuyên ở bên nhau, giờ đã trở thành anh em thân thiết.
Anh em thì nhất định phải đi góp vui, xem thử cô Tấm truyền thuyết thế nào.
Nhà của Kỳ Văn Dã cách không xa, mọi người nhanh chóng đến nơi.
Đập vào mắt là một ngôi tứ hợp viện truyền thống kiểu Trung Hoa, quay mặt về hướng nam, ánh sáng tốt.
Vừa vào cửa là sân trước, giữa sân trồng một cây đào um tùm, hoa nở rực rỡ.
Trần Chiêu ngạc nhiên: "Hóa ra cậu là con nhà đại gia, tứ hợp viện ở trung tâm thành phố ít nhất phải tám con số.”
Kỳ Văn Dã thật thà trả lời: "Là nhà tổ truyền lại, tôi sẽ không bao giờ bán nó. Trước đây từng có người muốn cướp tứ hợp viện này của tôi, may có Phó tổng giúp đỡ.”
Nhà họ Kỳ chỉ có độc đinh truyền đời, cơ thể yếu ớt, tuổi thọ không dài.
Vì vậy anh ta từ nhỏ đã luyện võ, rèn luyện cơ thể.
Sau khi bố mất, một số họ hàng xa nhắm đến ngôi nhà này, dựa vào quyền thế muốn đuổi mẹ con anh ta đi.
May mắn gặp được Phó tổng, giúp anh ta giữ lại ngôi nhà.
Từ đó, Kỳ Văn Dã một lòng trung thành theo Phó tổng, tận tụy làm vệ sĩ cho anh.
Nơi nào cần, anh ta đều đi, từ châu Phi, Đông Nam Á cho đến Siberia, Kỳ Văn Dã đều đã đi qua.
Anh ta không thông minh, dễ bị lừa, thời nay chỉ có võ công thôi thì chẳng có ích gì, đi theo Phó tổng là lựa chọn phù hợp nhất.
Công ty có cả đội cố vấn đưa ra kế hoạch cho anh ta, ví dụ như luật sư Hoàng và trợ lý Trần.
Kỳ Văn Dã quý mến tất cả nhân viên của tập đoàn Phó thị, quý mến Phó tổng, cũng quý mến phu nhân.
Trần Chiêu từng nói rằng, những lời như vậy không nên nói ra, dễ gây hiểu lầm.