Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 338

Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:26:52
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Kinh Nghiêu nhìn năm tiểu tinh linh, từng đứa một đều được anh khen ngợi: “Các cậu là những tinh linh giỏi nhất mà ta từng gặp, Tiểu Kim điềm tĩnh, Tiểu Mộc thông thái, Tiểu Thủy quyết đoán, Tiểu Hỏa dũng cảm, Tiểu Thổ hiền hòa.”

Tối nay hoàn toàn vượt xa mong đợi của anh, sống cùng Lâm Khê và các tiểu tinh linh, mỗi ngày đều thật vui vẻ.

Anh thầm cảm thấy may mắn khi cưới được Lâm Khê.

Lâm Khê mỉm cười bảo: “Anh chỉ gặp mỗi bọn chúng mà khen dữ, coi chừng chúng phổng mũi mất.”

Tiểu Thổ phồng má: “Em có sức mạnh lớn, không phồng mũi được đâu.”

Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa đồng thanh: “Chúng em cũng không phồng mũi.”

Tiểu Kim chỉ biết ôm mặt.

Tiểu Mộc ngán ngẩm: “Ý ‘phồng mũi’ không phải vậy, để ta giải thích cho các ngươi…”

Phó Kinh Nghiêu mỉm cười nhàn nhạt: “Dù sao đi nữa thì các cậu đều rất hiểu chuyện, là những tinh linh ngoan ngoãn.”

Tiểu Thổ và Tiểu Thủy vừa nói vừa nhảy vòng quanh anh.

“Cảm ơn bảo bối của chủ nhân đã khen.”

Phó Kinh Nghiêu khẽ cười, nhìn người bên cạnh mình: “Khê Khê, ông bà năm nào cũng đi vòng quanh thế giới, em có muốn đi chơi không?”

Mấy tiểu tinh linh nhảy tưng bừng, giúp anh năn nỉ.

“Chủ nhân, đi đi mà.”

“Chủ nhân, chuẩn bị rồi mà không đi sẽ làm bảo bối của chủ nhân buồn đó.”

“Chủ nhân…”

Mỗi đứa một câu, khuôn mặt lộ rõ hai chữ lớn, ‘đi đi’.

Lâm Khê đồng ý: “Khi nào đi?”

Phó Kinh Nghiêu cong môi: “Tuần sau, nếu có việc thì lùi lại.”

“Em chỉ bày bán chút hàng, không có gì lớn, mai em sẽ nói với các cô chú.” Lâm Khê hỏi tiếp: “Còn công ty thì sao?”

Phó Kinh Nghiêu bảo: “Không sao, có gì thì Trần Chiêu xử lý được.”

Từ khi vào công ty, anh chưa từng nghỉ dài ngày, thậm chí mùng Một Tết vẫn làm việc.

Giờ có vợ rồi, nên dành thời gian nghỉ dài để vun đắp tình cảm vợ chồng.

Phó Kinh Nghiêu nhàn nhạt giải thích: “Tập đoàn Phó thị hiện đang đứng đầu bảng xếp hạng thương mại, không công ty nào vượt qua được, em cứ yên tâm.”

Lâm Khê quay sang nhìn anh: “Đương nhiên là em yên tâm.”

Có một thân khí tím bảo vệ, ai dám làm càn chứ?

Chỉ có điều là lại khổ cho trợ lý Trần, anh ta lại phải làm thêm giờ.

Chỉ cần yêu thích công việc, thì việc gì cũng không hết.

Trợ lý Trần, cố lên, tôi sẽ mang đặc sản về cho anh.

Trần Chiêu, đang nằm trên giường, bỗng nhiên hắt xì một cái: “Lạ thật, ai đang nhắc đến tôi thế nhỉ? Chắc chắn là Kỳ Văn Dã đang chửi tôi rồi. Ngủ thôi, mai lại là một ngày nỗ lực làm việc.”

Anh ta không ngờ rằng sắp nhận được một tin tức chấn động.

Ở một nơi khác, những tinh linh tò mò hỏi: “Bảo bối, hai người định đi chơi đâu thế?”

Ánh mắt Phó Kinh Nghiêu dừng lại trên người Lâm Khê, anh nhếch môi hỏi lại: “Có chỗ nào để các cậu đề xuất không?”

Tiểu Kim: “Chỗ nào cũng được.”

Tiểu Mộc: “Chơi khắp cả nước.”

Tiểu Thủy: “Có chỗ nào có nước.”

Tiểu Hỏa: “Thế thì em… chỗ nào có lửa.”

Tiểu Thổ: “Ăn khắp cả nước.”

Lâm Khê vỗ vào năm người giấy: “Mau đi tu luyện đi, bớt nói mấy chuyện linh tinh.”

Cô nghiêng đầu, mùi gỗ tử đàn nhàn nhạt tràn vào mũi: “Đừng để ý đến bọn chúng.”

Phó Kinh Nghiêu tiến gần hơn: “Em muốn đi đâu?”

Lâm Khê: “Chỉ cần là chỗ anh sắp xếp thì chỗ nào cũng được.”

Cô không hiểu niềm vui của việc đi du lịch là gì. Thấy những tòa nhà cao tầng của thành phố lớn đã quá quen mắt rồi, lặn lội về quê để ngắm cảnh, có gì thú vị sao?

Nhưng, du lịch do Phó Kinh Nghiêu sắp xếp chắc chắn sẽ rất thú vị.

Lâm Khê vô cùng mong chờ.

Hai người ngồi tựa vào nhau một lát, màn đêm càng lúc càng sâu.

Lâm Khê ngáp một cái: “Ngủ thôi.”

“Được.”

Một đêm ngon giấc.

Hôm sau, Lâm Khê ngồi xe đến Thần Toán Đường.

Tính xong quẻ hôm nay, cô muốn nghỉ ngơi nửa tháng để đi du lịch.

Vừa đi đến cửa, Lâm Khê ngạc nhiên nói: “Phú Quý, sao ông lại thành ra thế này?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-338.html.]

Tiền Phú Quý xanh xao, môi tái nhợt, mắt lờ đờ, trông như đã nhịn đói ba ngày ba đêm.

Ông ta chào yếu ớt: “Đại sư, chào buổi sáng.”

Lâm Khê quan sát ông ta từ đầu đến chân: “Ông và Lư Tử Ngang đều bị quỷ hút tinh khí.”

“Không phải, tôi đang giảm cân.” Tiền Phú Quý xoa xoa cái bụng tròn: “Ngày thứ ba rồi, uống nước thôi, không ăn gì.”

Lâm Khê nhắc nhở: “Cẩn thận đường huyết thấp ngất xỉu đấy.”

“Không đâu, phương pháp này rất lành mạnh.” Tiền Phú Quý đói đến quay cuồng.

Giờ nhìn cái gì cũng thấy như đùi gà.

Ở đằng xa, một chiếc đùi gà cao cao, gầy gầy đang chạy trên mặt đất, toàn thân tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Tiền Phú Quý lộ vẻ si mê, giang tay ra đón: “He he, đùi gà biết đi, mau đến với ta.”

Quý Hành không hiểu, sáng sớm mà Tiền Phú Quý bị làm sao.

Động tác này là muốn ôm mình?

Anh em ôm nhau một cái cũng không sao.

Quý Hành cũng giang tay ra: “Chị đại, Phú Quý, tôi đến đây… Ái!”

Hai người đ.â.m sầm vào nhau, Tiền Phú Quý ôm chặt Quý Hành, hít một hơi cổ của cậu ta, không khỏi tấm tắc khen ngợi.

“Thơm quá~~”

Quý Hành thấy có gì đó không ổn: “Trời ạ! Nước miếng kìa! Đừng có chảy nước miếng, áo mới của tôi đấy!”

Tiền Phú Quý hơi tỉnh táo một chút, nhưng chưa tỉnh hẳn, vô thức há miệng ra.

Cắn mạnh một cái!!

Sau tai truyền đến một cơn đau, Quý Hành hét lên: “A! Chị đại cứu em!!”

Lâm Khê bất lực thở dài, một tay túm mỗi người, kéo nhẹ một cái.

Vân Mộng Hạ Vũ

Quý Hành ôm tai: “Trời ơi, Phú Quý bị bệnh bò điên, có lây không đây?”

Lâm Khê hờ hững nói: “Ông ta giảm cân, đói quá.”

Quý Hành méo miệng: “Không có việc gì sao phải giảm cân, Phú Quý là cơ thể dễ mập, có giảm cũng không gầy đi nổi. Còn em mỗi ngày ăn một đống mà vẫn mảnh mai.”

Tiền Phú Quý tức không chịu nổi: “Tôi nhất định sẽ giảm được, chờ mà xem… Phù phù, hơi chóng mặt.”

Trước mắt hiện lên rất nhiều đùi gà, như thể đang đi vào động gà vậy.

Ông ta từ cổ họng cố gắng thốt ra một câu: “Tôi sắp ngất rồi… đại sư, cứu…”

Còn chưa nói xong, người đã ngã xuống.

Bịch! Thân hình mập mạp rung lên.

Lâm Khê mạnh tay bấm vào nhân trung của Tiền Phú Quý: “Tỉnh lại, không dậy là tôi lấy kim ra đấy.”

Nghe thấy vậy, Tiền Phú Quý lập tức bật dậy: “Ha ha, đại sư, ngài đúng là thần y, tôi khỏe ngay rồi.”

Nghe đến chữ kim, ông ta lập tức tỉnh táo hẳn.

Hồi trước ông ta sợ nhất là tiêm, kim bạc của đại sư còn dài hơn kim ở bệnh viện mấy lần, mà đ.â.m xuống chắc là có bóng đen tâm lý.

Đại sư Lâm, chuẩn là thần y.

Tiền Phú Quý nhảy tại chỗ ba cái: “Tôi thật sự khỏe rồi.”

Lâm Khê hỏi: “Còn giảm cân nữa không?”

“Giảm, nhất định phải giảm.” Tiền Phú Quý quyết tâm.

Mấy tháng gần đây ăn vặt vô tội vạ, cân nặng lên tới hai trăm mười cân rồi.

Không giảm, sức khỏe bị ảnh hưởng.

Giờ gặp lại Thanh Nhi, c.h.ế.t sớm quá thì tiếc quá.

Ông ta muốn ở bên Thanh Nhi cả đời, cho đến khi tóc bạc trắng, rụng hết răng.

Tiền Phú Quý lấy từ túi ra một quyển sổ dày, tự động viên bản thân.

Quý Hành tò mò: “Gì thế? Cho tôi xem với.”

Tiền Phú Quý mở ra: “Thần khí giảm cân.”

Mỗi trang đều viết đầy đủ tác hại của béo phì, cao huyết áp, mỡ m.á.u cao, v.v.

Khi nào nản chí thì ông ta lấy bút ra chép tiếp.

Lâm Khê bị sự quyết tâm của ông ta làm cảm động: “Xong quẻ, tôi kê cho ông bài thuốc, tự mua về uống.”

Tiền Phú Quý cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn đại sư, ngài đúng là tái sinh phụ mẫu của tôi.”

Quý Hành không hiểu thì hỏi: “Thuốc gì, Tiểu Hành Tử có thể biết không?”

Lâm Khê mỉm cười đầy bí ẩn: “Giảm cân thì hoặc là ăn ít, hoặc là vận động, hoặc là tiêu hóa.”

Tiền Phú Quý bỗng không muốn nữa: “Tôi chọn vận động, ngày nào cũng chạy bộ.”

“Đùa thôi, thuốc thanh lọc đường ruột, tác dụng nhẹ nhàng không kích thích, cứ uống thoải mái.”

Lâm Khê bước về phía cửa lớn: “Xong quẻ hôm nay, tôi sẽ tuyên bố một chuyện quan trọng, tất cả vào đi.”

Loading...