Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 341

Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:26:58
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trang Nghị lập tức nhắm tịt mắt, lao vào nhà, trùm kín trong chăn, nằm run lẩy bẩy.

Không biết run đến bao lâu, trời cũng dần sáng.

Anh ta thận trọng mở cửa, bên ngoài chẳng có bộ áo cưới nào, cũng chẳng thấy viên ngọc nào.

Tối qua chắc là ảo giác thôi?

Trang Nghị tự trấn an, coi như mình đã nằm mơ, tạm thời không để tâm nữa, vẫn đi làm rồi về nhà như thường.

Đúng mười hai giờ đêm, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Cộc cộc cộc cộc!

Trang Nghị nghe rõ mồn một, chỉ bốn tiếng.

Lần này, dĩ nhiên anh ta không mở cửa nữa, chỉ biết bám chặt vào chăn, cố chịu đựng đến sáng.

Không ngờ, anh ta lại thiếp đi.

Trong mơ, Trang Nghị mặc bộ áo cưới đỏ rực, ngồi trong kiệu hoa, tay chân bị trói chặt, không thể nhúc nhích.

Gió thổi tung rèm kiệu, anh ta nhìn thấy một đám người không đầu đang đánh trống gõ chiêng, vẻ mặt tràn đầy niềm vui.

"Này! Khăn che mặt của cô dâu rơi rồi kìa, mau đậy lại, không được để lỡ giờ lành."

Giờ lành cái gì chứ, anh ta là đàn ông mà!

Đàn ông thứ thiệt, không chút giả dối!!

"Cô dâu à, ngoan ngoãn nào."

Một con quỷ mặt đầy máu, đầu vỡ làm đôi, từng bước từng bước tiến lại gần.

Trang Nghị sợ đến tim ngừng đập.

Đừng lại đây, cứu tôi với!!

Con ma không đầu đứng trước kiệu hoa, lè lưỡi cuốn lên tấm rèm, giọng nói pha chút khinh miệt.

“Ồ kìa, tiểu tử trông thật khác lạ.”

Trang Nghị run cầm cập, không nghe rõ âm thanh bên ngoài, chỉ còn biết tự nhủ.

Đây là mơ thôi! Mau tỉnh lại!!!

Rõ ràng biết là đang mơ, nhưng dù cố thế nào cũng không tỉnh lại được, cảm giác này thật ngột ngạt.

Trang Nghị dùng hết sức nhéo mạnh vào đùi mình.

Tỉnh lại đi, mau tỉnh lại!!!

Hàng mi run lên dữ dội, cảnh tượng trước mắt dần nhòe đi.

Anh ta có thể cử động được rồi.

“Trời ơi!”

Trang Nghị bật dậy, kinh hoàng tỉnh giấc, sống lưng lạnh toát như thể vẫn đang ngồi trong chiếc kiệu hoa ma quái.

Những gì xảy ra đêm qua tuyệt đối không chỉ là mơ: tiếng gõ cửa, bộ áo cưới đỏ như máu, chiếc kiệu hoa kỳ lạ…

Phản ứng đầu tiên của Trang Nghị là lên mạng tìm kiếm.

[Mơ thấy ma cưới phải làm sao?]

Một người dùng mạng trả lời rất rõ ràng.

[Em gái à, chắc chắn là em gặp phải ma cưới âm hôn rồi, mau tìm một đại sư trừ tà đi, không thì c.h.ế.t đấy!]

Chữ “chết” như khắc sâu vào tâm trí, Trang Nghị hoảng loạn, gấp gáp dò hỏi khắp nơi xem có đại sư nào không.

Chờ đợi ba ngày cuối cùng cũng đợi được đại sư Lâm.

Trang Nghị hít sâu một hơi: “Mỗi đêm tôi đều ngủ trước cửa Thần Toán Đường, chỉ để đợi đại sư đến.”

Lâm Khê giải thích ngắn gọn: “Người gõ cửa ba tiếng, ma gõ bốn tiếng. Đêm đó, lẽ ra anh không nên mở cửa.”

Trang Nghị run cầm cập, răng va vào nhau: “Mở cửa thì sẽ thế nào?”

“Mở cửa là đồng ý kết âm thân.” Lâm Khê nhướng mày: “Vậy nên đám ma đã khiêng kiệu đến rước anh về làm dâu rồi đấy.”

Trang Nghị trợn tròn mắt: “Tôi là đàn ông mà! Cưới cái đầu ấy! Con ma đó là nam hay nữ? Nếu là nữ thì tôi còn đỡ khó chịu hơn.”

Lâm Khê bấm ngón tay tính toán: “Chờ chút nữa anh sẽ biết thôi. Có chuyện gì khác cần nói không?”

Trang Nghị suy nghĩ nát óc: “Từ lúc mở cửa, đêm nào tôi cũng mơ thấy mình ngồi trong kiệu hoa, mỗi lần thời gian lại dài thêm.”

“Bà mối ma nói, hôm nay…” Mặt anh ta đỏ bừng, nghẹn ngào nhả từng chữ: “Hôm nay sẽ bái đường, vào động phòng, thực hiện lễ Chu Công.”

“Phụt, ha ha.” Quý Hành cố nén cười: “Khụ khụ, xin lỗi nhé, tự nhiên nghĩ đến chuyện vui thôi, bảo đảm là không cười anh đâu, tiếp tục đi.”

Trang Nghị không còn gì để mất: “Cười đi, cứ cười thoải mái đi, tôi cũng muốn cười mà cười không nổi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-341.html.]

Chuyện này quá đỗi hoang đường, nói ra chắc ai cũng nghĩ anh ta bị thần kinh.

Vào động phòng đã đủ nhục nhã, còn bị cưỡng ép cưới về nữa chứ!

Đường đường là đàn ông đàn ang, có nỗi nhục nào hơn nỗi nhục này, phải để đại sư đánh c.h.ế.t con ma đó.

Trang Nghị cứ liên tục nhấn mạnh: “Tôi là đàn ông! Đàn ông! Đàn ông đấy!!”

Quý Hành vỗ vai anh ta: “Bình tĩnh nào, biết đâu con ma cưới anh lại là nam và thích đàn ông thì sao.”

“Anh càng phản kháng, nó càng hứng thú đấy ~”

Trang Nghị sụp đổ hoàn toàn: “Làm ơn im đi, tôi thảm lắm rồi.”

Anh ta quay sang hỏi Lâm Khê: “Đại sư, cô nghĩ sao?”

“Không cần nghĩ gì hết, trực tiếp bắt ma thôi.” Lâm Khê đứng dậy bước tới: “Dẫn tôi đến nhà anh, vài phút là xong.”

Trang Nghị ngạc nhiên: “Không đợi đến tối à?”

Lâm Khê thản nhiên đáp: “Lãng phí thời gian, đi thôi.”

Hôm nay đã tính hai mươi quẻ, thời gian gấp rút, cần nhanh chóng giải quyết. Ngày mai không định đến đây nữa, cô muốn cùng Phó Kinh Nghiêu chuẩn bị đồ đi du lịch.

Quý Hành vội chạy đi mở xe: “Anh bạn nhanh lên, theo kịp nhịp độ của đại sư đi.”

Trang Nghị vẫn chưa quen: “Nhanh vậy sao?”

Tưởng rằng phải chuẩn bị nhiều đồ lễ rồi bày trận pháp, nhảy múa cầu thần trong phòng chứ.

Đại sư vừa sốt sắng vừa có vẻ qua loa, chỉ mong mọi việc thuận lợi.

Trang Nghị sải bước theo: “Đại sư, tôi đây.”

Trong đám đông, Tô Tử Khôn vươn cổ nhìn theo: “Đại sư đi nhanh thật, vèo một cái đã mất hút, còn chưa nghe chuyện đã đi đâu mất rồi.”

Bác gái Hà mỉm cười: “Cậu không hiểu đâu, sau này đệ tử của đại sư sẽ kể lại cho, cứ ngồi đây đợi là được.”

“À à, cảm ơn bác Hà đã nói.” Tô Tử Khôn đảo mắt, thấy phản ứng của đại sư có gì đó không đúng.

Anh ta hạ giọng, ghé sát nói nhỏ: “Đại sư hớt hải thế này, chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi.”

Giang Tế sững sờ: “Có chuyện rồi, vậy tôi…”

Tô Tử Khôn nhanh tay kéo anh ta lại: “Ngồi xuống đi, theo kinh nghiệm đọc truyện của tôi, đại sư sốt ruột chắc chắn là có liên quan đến chồng của cô ấy, muốn cược không?”

Giang Tế không có cảm tình với người em rể chưa từng gặp mặt, lạnh nhạt đáp: “Đừng nhắc đến gã đó trước mặt tôi.”

Tô Tử Khôn chống cằm: “Tôi nghĩ đại sư rất yêu chồng cô ấy đấy, nếu cậu chống đối với gã, nhất định sẽ bị đánh.”

“Tôi không tin.” Giang Tế tự tin vô cùng: “Cô ấy sẽ không đánh tôi, không bao giờ.”

Tô Tử Khôn lập tức tìm người làm chứng: “Bác gái Hà, bác từng gặp chồng của đại sư chưa?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Gặp rồi chứ.”

Nhắc đến chuyện này, bác gái Hà hăng hái hẳn lên.

“Chồng của đại sư là người tốt nhất trên đời, đẹp trai vượt cả ngân hà, thân hình mạnh mẽ hơn cậu cả mấy chục lần, một cái đồng hồ của anh ta thôi, cậu có làm mười đời cũng mua không nổi…”

“Cậu đừng ganh tị, càng không nên đố kỵ, đại sư và chồng của đại sư là những người cậu không với tới được đâu.”

Nụ cười của Tô Tử Khôn bỗng dưng cứng lại.

Bác này giỏi nói chuyện đấy, có muốn sống không vậy.

Anh ta cũng là con một của nhà họ Tô, đồng hồ nào mà chẳng mua được, chỉ cần muốn là có cả trăm cái.

Mang một nửa rồi vứt đi một nửa, đeo đầy đồng hồ nhảy múa giữa đường.

Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, Tô Tử Khôn tò mò muốn biết chồng của đại sư là ai mà lại được bác Hà ca tụng đến thế.

Hy vọng có ngày sớm gặp mặt.

……

Lúc này, ba người đứng trước cửa nhà Trang Nghị.

Lâm Khê ngáp dài: “Mở cửa đi, không thì cũng được, mang cho tôi cái ghế.”

Trang Nghị nhanh nhẹn mở cửa: “Mời đại sư vào, nhà tôi không bừa bộn đâu.”

Phòng tuy nhỏ nhưng gọn gàng sạch sẽ, đồ đạc sắp xếp ngay ngắn, trên tường treo một tấm ảnh gia đình.

Sạch hơn nhà Lư Tử Ngang cả trăm lần.

Lâm Khê ngồi xuống ghế sô pha: “Anh có chị gái nhỉ.”

Trang Nghị gật đầu: “Bố tôi sức khỏe yếu, mẹ lại bị mù, chị gái phải bỏ học giữa chừng đi làm để tôi có thể học đại học.”

“Tôi rất biết ơn chị mình, chị ấy luôn nhắc tôi dù ở đâu cũng phải yêu đời.”

Vừa nói, mắt Trang Nghị dần đỏ lên, tay khẽ vuốt ve bức ảnh trên tường: “Giờ chị ấy ở quê chăm sóc bố mẹ, còn tôi ra ngoài làm việc.”

“Làm thêm thời sinh viên vừa nhàn vừa lương cao, không vất vả.”

Loading...