Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 349
Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:27:14
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Khê đứng chờ ở phía trước, thấy mấy tiểu tinh linh an toàn đi tới, cô đặc biệt dặn dò: “Trong thời gian du lịch, không được gọi chủ nhân trước mặt người ngoài.”
Tiểu Mộc gật đầu: “Em biết, gọi là chị.”
Tiểu Thổ rụt rè nói: “Không gọi là ba mẹ được sao?”
Tiểu Mộc chống nạnh: “Chủ nhân và bảo bối của chúng ta đâu có già vậy.”
Tiểu Thổ ấm ức: “Xin lỗi mà, chủ… chị.”
Lâm Khê nắm tay nó: “Chuyện nhỏ, không cần xin lỗi, giờ đi khách sạn cất hành lý, buổi chiều đi dạo quanh đây nhé?”
Phó Kinh Nghiêu mỉm cười: “Tất nhiên là được, tất cả nghe theo em.”
Phía xa, một chiếc xe đen đỗ bên lề đường.
Hai người đàn ông che kín người từ đầu đến chân, dán mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng dần khuất xa.
“Mấy đứa nhỏ kia thế nào?”
“Vẻ ngoài xuất sắc, nhưng là người ngoại tỉnh, ra tay không tiện.”
“Hừ! Đến đất của ông đây, rồng hổ gì cũng phải ngoan ngoãn! Năm đứa ranh con, chọn một đứa, không còn nhiều thời gian.”
“Vâng, đại ca.”
…
Thành phố Vụ Hải nằm ở cực Nam của Hoa Quốc, bốn bề giáp biển, phong cảnh tuyệt đẹp, từ Đế Kinh bay đến đây mất năm tiếng.
Bên ngoài sân bay, bốn năm chiếc xe đậu sẵn ở lối ra.
Một vệ sĩ mặc vest đen mở cửa xe, cung kính nói: "Phó tổng, phu nhân… Ừm?!"
Nhìn thấy năm đứa trẻ cao lớn chừng nửa người, mắt anh ta suýt rớt ra vì kinh ngạc.
Năm tiểu tinh linh đồng thanh chào: “Chào chú!”
“Chà… chào các cháu.” Kỳ Văn Dã lắp bắp, không tin nổi vào những gì đang diễn ra trước mắt.
Chỉ một tuần không gặp, Phó tổng và phu nhân đã có năm đứa con sinh năm, tốc độ như tên lửa vậy.
Chuyện lớn thế này mà Trần Chiêu lại không báo cho anh ta một lời.
Kỳ Văn Dã cố gắng giữ bình tĩnh, suy nghĩ một chút rồi quyết định hỏi phu nhân, người có vẻ dễ nói chuyện hơn: “Bọn trẻ là…?”
Lâm Khê cười đùa: “Bé cưng của tôi đấy, đáng yêu không?”
“Đáng… đáng yêu!”
Kỳ Văn Dã tháo kính râm, nhìn ngắm từng chút một rồi miễn cưỡng khen: “Ngũ quan có nét giống phu nhân và Phó tổng.”
Thực ra là chẳng giống chút nào. Nét mặt bọn trẻ như được chạm khắc tỉ mỉ, mang vẻ đẹp búp bê đến mức kỳ lạ.
Dạo gần đây, Nhuyễn Nhuyễn ở nhà bày rất nhiều búp bê Barbie, trong đầu anh ta chỉ toàn là hình ảnh của búp bê, đến mức ngẩn ngơ.
Kỳ Văn Dã đeo lại kính râm: “Phó tổng, phu nhân, cậu chủ nhỏ, mời lên xe.”
Một chiếc xe không đủ chỗ, Tiểu Kim dẫn đầu các tiểu tinh linh lên chiếc xe trắng phía sau.
Kỳ Văn Dã nhìn chằm chằm bọn trẻ, ngày càng ngạc nhiên.
Tuổi còn nhỏ mà đã hiểu chuyện thế này, quả nhiên không hổ danh là con của Phó tổng và phu nhân, sinh ra đã không tầm thường.
Anh ta khởi động xe: “Khoảng mười lăm phút nữa là đến khách sạn.”
Lâm Khê tò mò hỏi: “Anh và Thỏ con ở chung thế nào rồi?”
Hai tai Kỳ Văn Dã hơi đỏ lên: “Nhuyễn Nhuyễn đã đăng ký với cục Quản lý Đặc biệt, làm thẻ căn cước rồi.”
Từ lúc phu nhân nhận ra thân phận của Thỏ con, anh ta cũng biết về chuyện tiền kiếp của hai người.
Mỗi lần đối diện với cô ấy, Kỳ Văn Dã đều có cảm giác kỳ lạ, tê tái, lại xen lẫn chút ngọt ngào.
Anh ta không hiểu, bèn hỏi Trần Chiêu, người nổi tiếng thông thái.
Kết quả là, Trần Chiêu cũng không hiểu.
Luật sư Hoàng lại nói thẳng: “Năm trăm năm đợi chờ đổi lấy kiếp này gặp gỡ, đó là tình yêu đấy ~ anh sa vào mất rồi, anh bạn ạ.”
“Trợ lý Trần, cả tầng văn phòng chỉ còn mỗi anh là độc thân, có cần tôi sắp xếp một buổi xem mắt không?”
“Đừng làm phiền công việc của tôi, cảm ơn.”
“Anh sốt ruột rồi, sốt ruột rồi đấy.”
“Biến đi!”
Những tiếng ồn ào bên tai, Kỳ Văn Dã vẫn không hiểu.
Anh ta đâu phải là tướng quân, cũng không phải ân nhân của Thỏ con.
Luật sư Hoàng tiếp lời: “Duyên tiền kiếp, nối dài kiếp này. Hãy theo con tim, muốn làm gì thì cứ làm.”
Rồi, Kỳ Văn Dã đi đến sàn đấu ngầm đánh một trận cả đêm, sau đó uống một ly rượu rồi về nhà.
Ngũ Thải cuống cuồng kêu: “Nhuyễn Nhuyễn, có chuyện rồi! Chủ nhân say rồi!”
Nhuyễn Nhuyễn chạy đến: “Sao lại uống nhiều thế? Để em nấu canh giải rượu cho anh.”
Kỳ Văn Dã hất tay cô ấy ra: “Không… không cần, sao em lại ở đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-349.html.]
Nhuyễn Nhuyễn im lặng rất lâu, lấy hết can đảm tỏ tình: “Vì… em thích anh!”
“Dù là tướng quân hay là Kỳ Văn Dã, người em thích chỉ có anh.”
Cùng một linh hồn, khác dáng hình, năm trăm năm chờ đợi, cuối cùng cô ấy cũng nói ra câu đó.
“Đừng đuổi em đi…”
Cô ấy khóc, những giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay, Kỳ Văn Dã hoảng loạn, vội ôm lấy cô ấy: “Đừng khóc, anh không đuổi, không đuổi.”
Nhuyễn Nhuyễn ôm chặt anh ta: “Nhớ lời anh đã nói nhé, em sẽ không bao giờ rời đi.”
Bóng hình trước mặt chồng chéo, Kỳ Văn Dã say mèm, cúi xuống ôm lấy cô ấy.
Sáng thức dậy, anh ta nằm trên giường, toàn thân trần trụi, lưng in hằn vài vết cào.
Việc nên làm và không nên làm đều đã làm cả.
Tất nhiên, những chi tiết này Kỳ Văn Dã không bao giờ nói ra.
Nhớ lại cảnh tượng đêm đó, cả khuôn mặt anh ta đỏ như đ.í.t khỉ, anh ta mở lời: “Chúng tôi ổn, phu nhân không cần lo lắng.”
Lâm Khê không hiểu: “Sao anh đỏ mặt thế?”
“Không… không có gì.” Kỳ Văn Dã vội nâng tấm chắn lên, giả vờ như chưa có gì xảy ra.
Uống rượu hại thân, uống rượu hỏng việc.
Đưa mọi người đến khách sạn xong, Kỳ Văn Dã quay đầu bỏ chạy, mặt vẫn đỏ lựng.
“Phó tổng, phu nhân, hẹn gặp lại ba ngày nữa.”
Lâm Khê hỏi: “Bảo vệ Kỳ sao thế nhỉ?”
Phó Kinh Nghiêu hơi dừng lại: “Đừng để ý, tiếp theo là thế giới riêng của chúng ta.”
Anh nhận ra sự khác thường của Kỳ Văn Dã, một người và một con thỏ tiến triển quá nhanh, mới quen được mấy hôm.
Đến lúc Kỳ Văn Dã có cả bầy thỏ con, mà anh với Khê Khê vẫn còn nằm chung chăn để… nói chuyện phiếm, thì làm sao đây?
Phó tổng thở dài, đôi mắt ánh lên vẻ ấm ức như thật: “Khê Khê, chúng ta…”
“Chúng em đến rồi đây! Chủ nhân, à không, anh chị, sao còn đứng ở cửa vậy?”
Năm tiểu tinh linh tròn mắt ngước nhìn, hết nhìn người này rồi lại nhìn người kia.
Phó Kinh Nghiêu dẹp bỏ cảm xúc, giọng không chút biến động: “Đi thôi, nghỉ ngơi một lát, chiều ra ngoài chơi.”
Nằm trên giường lớn của khách sạn, Lâm Khê ngủ một mạch đến tận bốn giờ chiều.
Các tiểu tinh linh canh bên cạnh, mắt sáng long lanh: “Chủ nhân dậy rồi, dậy rồi.”
Lâm Khê hiểu tâm trạng háo hức muốn chơi của bọn chúng, rửa mặt xong liền kéo Phó Kinh Nghiêu ra ngoài.
Đi du lịch thì nhất định phải đến phố ẩm thực trước tiên, ăn uống no nê mới có sức chơi.
Hôm nay trời nắng đẹp, vừa hay trùng lúc phố đêm bắt đầu nhộn nhịp.
Bốn giờ rưỡi chiều, phố ẩm thực đã chật kín quầy hàng, hương thơm đủ loại thức ăn xộc vào mũi, khiến ai nấy đều thèm thuồng, các tiểu tinh linh cũng không ngoại lệ.
Tiểu Thổ vừa đi vừa nhìn, ngậm ngùi nuốt nước miếng: “Chị ơi, em muốn ăn cái này.”
“Thì mua đi.”
Phó Kinh Nghiêu lấy ra một xấp tiền, chia mỗi đứa hai nghìn: “Muốn ăn gì thì cứ mua.”
Tiểu Thổ cầm xấp tiền dày cộp, chẳng biết tiêu làm sao.
Trước đây chưa từng dùng tiền của con người, một tờ tiền đỏ mua được bao nhiêu cây kẹo bông nhỉ?
Tiểu Thổ chẳng nghĩ ra, bèn rút một tờ đập lên bàn với khí thế hừng hực: “Cho cháu một cây kẹo bông.”
Ông chủ ngẩng đầu lên không thấy ai, cúi xuống mới để ý thấy cậu nhóc đứng phía dưới.
“Mười đồng một cây, cháu muốn mấy cây?”
Tiểu Thổ lạnh lùng ừ một tiếng.
Anh Kim đã bảo rằng không hiểu thì cứ giả vờ hiểu, người ta sẽ tự khắc nghĩ mình tài giỏi.
Ông chủ giơ ngón tay cái: “Ba tuổi mà đã trầm ổn thế này, sau này chắc chắn không tầm thường. Chú tặng cháu thêm một cây vị dâu, lần sau lại ghé nhé.”
Tiểu Thổ mãn nguyện, ôm mười một cây kẹo bông, cây kẹo to che kín cả đầu.
Lâm Khê nghi hoặc nhìn nó: “Em chỉ ăn cái này thôi à?”
“Cầm không nổi.” Tiểu Thổ cố gắng giơ tay lên: “Bắt lấy, mỗi người một cây.”
Lâm Khê lấy hai cây kẹo bông, đặt giữa mình và Phó Kinh Nghiêu, mềm mại như mây.
Phó Kinh Nghiêu khẩu vị nhạt, sinh hoạt điều độ, cái gì quá chua, quá cay, quá ngọt hay quá mặn đều không ăn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khê Khê đích thân đút, anh không thể phụ lòng tốt của cô.
Anh thử cắn một miếng, ngọt lịm đến phát ngấy, như đường trắng nổ tung trong miệng.
“Ngọt thật.”
Lâm Khê cũng ăn một miếng: “Ngọt quá.”
Tiểu Thổ ăn rất ngon lành: “Ừm, thơm thật, kẹo ngọt ngon quá.”
Tiểu Hỏa xách một túi xiên nướng lớn về: “Đồ nướng đỉnh lắm.”