Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 352
Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:27:51
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phó Kinh Nghiêu mỉm cười nhẹ: “Ở Vụ Hải có một nhà nghỉ suối nước nóng rất nổi tiếng.”
Lâm Khê hiểu ra: “Đi tắm suối nước nóng.”
Tiểu Thổ nhảy cẫng lên vui mừng: “Thật tuyệt quá!”
Tiểu Mộc lại nghĩ đến một chuyện khác, tắm suối nước nóng thì phải cởi đồ, trần như nhộng nằm chung một hồ, thật quá mờ ám.
Nam nữ cùng tắm suối nước nóng, nếu mà xảy ra chút gì đó…
Tiểu Mộc lắc đầu nguầy nguậy, xua đi những tình tiết linh tinh trong đầu.
Đọc nhiều truyện quá làm lòng người xao xuyến, có khi đây chỉ là buổi tắm suối nước nóng bình thường.
Có bọn nó ở đây, chủ nhân và bảo bối sẽ không làm bậy đâu.
…
Vùng ngoại ô thành phố có một khu trang viên Ôn Sơn, mang phong cách vườn cổ điển, có cầu nhỏ, nước chảy róc rách, chim hót hoa thơm, bước vào như lạc vào chốn cổ xưa.
Quản lý Ngô của trang viên đứng chờ sẵn ở cửa, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, thấy vài người tới liền bước lên chào hỏi.
“Chào buổi tối, Phó tổng.”
Phó Kinh Nghiêu khẽ gật đầu, giới thiệu người bên cạnh: “Đây là vợ tôi.”
Quản lý Ngô niềm nở: “Tôi đã sớm nghe nói Phó tổng có một người vợ xinh đẹp đoan trang, hôm nay mới được gặp, quả nhiên là vậy. Phu nhân ngoài đời còn đẹp hơn trên ảnh.”
“Chào anh.” Lâm Khê lạnh nhạt đáp: “Anh khen hơi quá rồi.”
“Hoàn toàn không quá chút nào, phu nhân là người đẹp nhất mà tôi từng gặp trong đời.” Quản lý Ngô nức nở khen ngợi không ngớt.
Là một thành viên của tập đoàn Phó Thị, dù không ở Đế Kinh, nhưng anh ta vẫn luôn chú ý tới động tĩnh trong nhóm nhỏ của công ty.
Nghe tin Phó tổng sắp tới thành phố Vụ Hải du lịch, anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, chỉ chờ họ tới.
Quản lý Ngô vô cùng phấn khởi, đưa tay ra: “Phu nhân, hân hạnh, hân hạnh.”
Bắt tay là phép lịch sự giữa người với người, Lâm Khê giơ tay trái lên, lịch sự nhưng xa cách.
“Hân hạnh.”
Khi hai bàn tay chuẩn bị chạm vào nhau, quản lý Ngô đột ngột rụt tay lại, lập tức lui về sau hai, ba bước.
Phép tối kỵ trong công việc, làm sao có thể nắm tay vợ của sếp ngay trước mặt sếp được chứ?!
May mà vào giây cuối cùng, anh ta kịp tỉnh ngộ.
Quản lý Ngô hơi ngượng ngùng, nhanh chóng đổi chủ đề: “Phó tổng và phu nhân thật có phúc, một lúc có tới năm cậu nhóc đáng yêu. Chúng là năm anh em sinh năm chứ?”
Tiểu Kim nhanh chóng đáp: “Không phải, cảm ơn.”
Không khí bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, quản lý Ngô chữa cháy: “Cậu chủ nhỏ trông rất giống Phó tổng, nhỏ tuổi mà đã lộ ra nét bá đạo.”
Tiểu Kim mặt lạnh, môi mấp máy như người máy: “Không giống, không phải ruột thịt, cảm ơn.”
Quản lý Ngô không biết phải đáp lại ra sao, sự nghiệp của anh ta vừa đón nhận thử thách lớn nhất.
Sếp đã khó chiều, con của sếp cũng khó không kém, tính tình cẩn thận tỉ mỉ như đúc, nhất định là ruột thịt.
Nếu một lớn một nhỏ này không phải cha con, anh ta sẽ livestream ăn bàn phím trong nhóm công ty.
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, ngoài mặt quản lý Ngô vẫn cười tươi: “Phó tổng, phu nhân, các cậu chủ, cô chủ nhỏ, xin mời đi lối này.”
Vừa đi anh ta vừa giới thiệu: “Suối nước nóng tự nhiên này chứa nhiều khoáng chất, mùa đông thì ấm, mùa hè thì mát, có tác dụng làm đẹp da, tăng cường sức khỏe.”
“Mỗi ngày ngâm một chút, làn da sẽ mịn màng.”
“Mỗi ngày ngâm một chút, cơ thể sẽ khỏe mạnh.”
Quản lý Ngô đẩy một cánh cửa có hương cổ kính: “Phía trước có hơn chục hồ mở cho du khách, phía sau có ba hồ riêng, có người chăm sóc riêng.”
Cửa mở ra, hơi nước ấm áp ùa vào, nước trong hồ bốc lên làn hơi mờ mờ, như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Trong mắt Lâm Khê lóe lên một tia thích thú: “Trang viên này cũng là của anh à?”
“Khê Khê, em lại quên rồi.” Phó Kinh Nghiêu cúi xuống, từng chữ từng chữ nói: “Là của chúng ta.”
Mùa đông ở Đế Kinh khô hanh, ông bà thích xuống miền Nam ở một, hai tháng, nên anh đã mua lại suối nước nóng này.
Ban đầu chỉ là một hồ đá nhỏ, sau khi cải tạo, đã biến thành một trang viên yên tĩnh.
Quản lý Ngô rất tinh ý: “Tôi đi làm việc đây, không quấy rầy Phó tổng và phu nhân nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-352.html.]
Anh ta chạy được vài bước lại quay lại: “Lưu ý, phòng suối nước nóng cách âm rất tốt, nếu có bất cứ nhu cầu gì, xin nhấn chuông trên tường.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ, tạm biệt.”
Tiểu Mộc mỉm cười gian xảo: “Quản lý không bình thường, đồng đạo đây mà.”
Tiểu Thổ tò mò hỏi: “Sao mặt cậu cười gian thế? Quản lý có gì không bình thường? Có cần bắt về thẩm vấn không?”
Tiểu Mộc lắc lư đầu: “Không nói nữa, đi ngâm suối thôi.”
Nó tự giác nhảy vào hồ, kêu lên thoải mái: “A~ thật tuyệt, mọi người mau xuống đi.”
Bốn tiểu tinh linh không nhúc nhích, quay sang nhìn Lâm Khê: “Chủ nhân, chúng em có thể ngâm chứ?”
Lâm Khê cũng không chắc: “Hỏi bảo bối đi.”
Tiểu tinh linh lại hỏi lần nữa: “Bảo bối, được không?”
“Đương nhiên là được.” Phó Kinh Nghiêu từ sau tấm bình phong ôm ra một chiếc hộp lớn: “Trong này có đồ bơi, đồ ăn vặt, trái cây, thích gì thì lấy nhé.”
Tiểu Thổ cúi xuống nhìn, trong hộp đầy đồ bơi trẻ em, phao, vịt cao su, máy thổi bong bóng, v.v.
Nó túm lấy năm con vịt cao su ném xuống hồ, ngả người ra ngâm, nước b.ắ.n tung tóe.
Tiểu Mộc bị ướt từ đầu đến chân, may mà là gỗ chịu nước, quần áo không ướt.
Nó vuốt nước trên mặt: “Nhẹ tay chút, cậu mà đi thi nhảy chắc điểm không luôn.”
“Cậu làm sao biết được tài nghệ của tôi!”
Tiểu Thổ chìm xuống đáy hồ, bơi chó, tay chân vùng vẫy nhưng chẳng thấy tiến triển gì.
Nước ngọt tràn vào mũi miệng, nó kêu cứu: “Xong rồi, tôi không biết bơi…”
Tiểu Kim nhảy vào, nhanh chóng lặn xuống, một tay túm lấy Tiểu Thổ.
“Không sao chứ?”
Tiểu Thổ lắc đầu, phun nước liên tục: “Cảm ơn anh Kim.”
Tiểu Thủy ném phao ra: “Không biết bơi thì đeo phao vào.”
Tiểu Hỏa bĩu môi: “Thổ Thổ thật vô dụng, nước cạn thế này mà cũng cần anh Kim cứu, buồn cười ghê.”
Tiểu Thủy lườm một cái: “Có giỏi thì xuống đi.”
Tiểu Hỏa khinh khỉnh: “Xuống thì xuống…”
Chưa nói dứt lời, một lực mạnh đẩy nó xuống, nước tràn vào tứ phía bao lấy toàn thân.
Tiểu Hỏa ngay lập tức xìu xuống: “Nước khắc lửa, tôi cũng không biết bơi, cứu với!!”
Tiểu Thủy giật giật khóe miệng, ném phao xuống, không nể nang gì mà cười nhạo: “Ha ha, Hỏa Hỏa thật vô dụng.”
Tiểu Hỏa ỉu xìu, nằm úp trên phao tự kỷ.
Bọn tiểu tinh linh chơi rất vui, Lâm Khê nhìn cũng thấy thích, cũng muốn xuống nước chơi cùng.
Phó Kinh Nghiêu kéo tay cô, khẽ mỉm cười: “Khê Khê, anh đưa em đi thay đồ.”
Lâm Khê chớp mắt: “Thay đồ à?”
Phó Kinh Nghiêu nhếch môi: “Ngâm suối thì nên mặc đồ bơi, sẽ… tiện hơn.”
Lâm Khê gật đầu: “Ừ.”
Quần áo đang mặc không thể làm ướt, cô đâu có khả năng chống nước như bọn tiểu tinh linh.
Thay một bộ đồ đúng là tiện lợi hơn.
Lâm Khê theo Phó Kinh Nghiêu vào phòng bên cạnh, liếc mắt thấy ngay một bộ “quần áo” có ít vải đến ngạc nhiên.
Cô cầm dây mảnh lên, ngạc nhiên vô cùng: “Anh chuẩn bị quần áo đấy à?!!”
Phó Kinh Nghiêu điềm nhiên: “Đồ bơi kiểu nào cũng vậy, quản lý tùy ý chọn một bộ, nếu em không thích, anh sẽ gọi người đổi.”
“Không cần phiền phức vậy.” Lâm Khê vừa dứt lời liền hối hận ngay: “Tiểu tinh linh thấy thì không hay đâu, nhìn chẳng đứng đắn, em không ngâm nữa.”
Đôi mắt đen của anh sâu thẳm, giọng trầm thấp pha chút trêu chọc: “Chúng ta không quay về phòng bên cạnh, mà sẽ sang chỗ khác.”
Lâm Khê hỏi: “Ở đâu vậy?”
Phó Kinh Nghiêu thu lại cảm xúc, nghiêm túc nói: “Ở đây có ba hồ nước nóng không mở cửa cho công chúng. Ông bà có một hồ, anh và em một hồ, còn các con thì có một hồ riêng.”
“Chúng ta sẽ đến hồ riêng của mình, sẽ không ai làm phiền, cũng chẳng ai nhìn thấy.”