Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 355

Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:27:57
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tượng màu xanh đậm, thân người đuôi cá, mặt phủ nhiều lớp khăn voan, không thể nhìn rõ khuôn mặt của ngài.

Tiểu Mộc mở to mắt, quan sát kỹ: “Giao nhân mà tôi thấy trông y như bức tượng, ngài ấy như đang khóc.”

Các tiểu tinh linh khác đồng thanh: “Chúng tôi cũng nghe thấy, Vũ Nhược đang khóc.”

“Không thể nào!!”

Quản lý Ngô phản bác: “Ngài Vũ Nhược là Hải Thần, ngài khóc nghĩa là biển cả khóc, chỗ này đã sớm bị ngập nước.”

Ông ấy kể, ông nội mình từng là ngư dân, mỗi ngày ra biển đánh cá.

Có lần, thời tiết bỗng thay đổi, ông nội bị sóng biển cuốn đi.

Ông cụ cứ nghĩ mình sẽ chết, không ngờ lại được Hải Thần cứu lên bờ.

Ông nội mãi không quên được khoảnh khắc ấy, đôi mắt xanh, đuôi xanh, thần thánh và đẹp đẽ.

Vũ Nhược là Hải Thần bảo vệ thành phố Vụ Hải, ngài là thần, tuyệt đối không thể khóc.

Quản lý Ngô chắp tay, quay về phía biển cầu nguyện: “Mấy đứa nhỏ ở phương xa không hiểu chuyện, xin Hải Thần tha thứ, đừng trách phạt.”

“Cô chủ nhỏ và cậu chủ nhỏ, đừng hỏi về Hải Thần nữa, các cháu chỉ cần biết rằng Vũ Nhược là vị thần duy nhất của biển cả.”

“Có gì cần thì cứ gọi tôi, không có gì thì tôi đi đây.”

Quản lý Ngô chạy thật nhanh, rõ ràng không muốn nhắc thêm về Hải Thần.

Tiểu Mộc há miệng, quyết định hỏi người chủ nhân biết tuốt: “Chủ nhân, ngài nghĩ sao?”

Lâm Khê mơ màng: “Hả?”

Đôi môi cô tràn đầy hơi thở của Phó Kinh Nghiêu, lòng bàn tay còn nóng như lửa, chẳng nghe thấy gì bên ngoài.

Tiểu Mộc dường như hiểu rồi, nhưng dường như lại không hiểu.

Chủ nhân và bảo bối ở suối nước nóng rốt cuộc làm gì mà quần áo chỉnh tề thế này, không giống…

Nó vẫn đọc quá ít tiểu thuyết, phải về đọc thêm thôi.

Tiểu Mộc tăng cường ngữ điệu: “Chủ nhân, ngài đang nghĩ gì thế?”

Lâm Khê khẽ ho một tiếng: “Ngươi nói đúng.”

Tiểu Mộc: “…”

Nó phân tích một hồi, vậy mà chủ nhân không nghe một chữ nào, đau lòng thật.

Tiểu Thổ lo lắng, kéo ống quần Lâm Khê: “Chủ nhân, mặt người đỏ quá, rốt cuộc làm sao vậy?”

Tiểu Kim nói: “Chủ nhân, nếu bị ốm thì mau đi bệnh viện.”

Tiểu Thủy chen vào: “Chủ nhân, người bị sốt thì tôi phun nước cho hạ nhiệt.”

Tiểu Hỏa thề thốt: “Chủ nhân, nếu bảo bối đánh người, em sẽ đốt cháy tóc anh ta.”

Tai Lâm Khê ong ong, cô siết c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay: “Không sao, không được phun lửa, cũng không được phun nước.”

Phó Kinh Nghiêu đứng chắn trước cô, thản nhiên nói: “Chúng ta chơi ở thành phố Vụ Hải ba ngày, không chạm tới Hải Thần đâu, tôn trọng tín ngưỡng của người ta, đừng bận tâm chuyện này nữa.”

Tiểu Kim gật đầu: “Vâng, bảo bối.”

Phó Kinh Nghiêu liếc nhìn đồng hồ, giọng nhạt nhẽo: “Trễ rồi, về ngủ thôi.”

“Vâng ạ.”

Các tiểu tinh linh nắm tay nhau, tung tăng nhảy chân sáo về nhà.

Một ngày vui vẻ và hồi hộp đã trôi qua.

Hôm sau, ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ, đánh thức hai người đang ôm nhau trên giường.

Lâm Khê mở mắt, ngẩn người một lúc.

“Dậy rồi à.”

Giọng người đàn ông trầm ấm, như rượu nồng đượm, mê hoặc lòng người.

Lâm Khê không kiềm được nhớ lại cảnh tượng đêm qua, má cô hơi ửng đỏ.

Cô lật chăn: “Đã dậy rồi thì mau dậy đi.”

Phó Kinh Nghiêu tiến sát lại, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay cô, bật cười khe khẽ.

“Khê Khê, đêm qua em vất vả rồi, lần sau để anh giúp em.”

Lông mi Lâm Khê run rẩy, ánh mắt đầy kinh ngạc.

A a! Làm sao đây? Ý là sao?

Nghe không hiểu, không hiểu…

Cô chân trần chạy thẳng vào nhà vệ sinh, bóng dáng thoáng chút bối rối.

Phó Kinh Nghiêu bật cười bất lực, nhặt đôi dép màu hồng lên, gõ cửa nhà vệ sinh.

“Khê Khê, mang dép vào, kẻo bị lạnh.”

Cạch! Cửa mở một khe nhỏ, lộ ra đôi mắt đẫm nước.

Lâm Khê lấy lại dép: “Cảm ơn anh nhắc nhở, nhưng… không có lần sau đâu!”

Giúp một lần rồi lại có lần thứ hai, thứ ba.

Miệng đàn ông, toàn lừa đảo.

Phó Kinh Nghiêu nhìn cánh cửa vừa khép lại, chậm rãi nhếch môi: “Có hay không đâu phải em nói là được.”

Lần sau sẽ không để vội vàng như thế, giữa chừng bị gián đoạn.

Chỗ đó bốn bề là biển, muỗi muốn bay cũng bay không thoát, chỉ có anh và Khê Khê thôi.

Ăn sáng xong, mọi người đến bờ biển.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-355.html.]

Nắng chói chang, mặt nước lấp lánh, không khí phảng phất vị mặn mòi.

Tiểu Mộc ngồi xổm trên cát xây lâu đài: “Chủ nhân và bảo bối một phòng lớn, ta một phòng lớn…”

Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa tiếp tục trận đấu hôm qua, người đấm, người đ.ấ.m lại.

Vì có người thường ở đó, không thể dùng linh lực, hai tiểu tinh linh tạm thời hòa nhau.

“Có giỏi thì xuống biển mà đánh.”

“Xuống thì xuống, ai sợ ai?”

Lâm Khê cảnh cáo: “Không được dùng linh lực, cũng không được đi xa, một tiếng sau tập hợp.”

Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa làm dấu Ok.

Tiểu Kim không yên tâm: “Chủ nhân, em đi canh chừng bọn họ.”

Lâm Khê xua tay: “Tùy ngươi.”

Phó Kinh Nghiêu cầm hai ly nước trái cây: “Khê Khê, nghỉ ngơi chút đi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Khê uống một ngụm, nước trái cây mát lạnh xua tan cơn nóng, cơ thể dễ chịu.

Phó Kinh Nghiêu rút vài tờ giấy, lau mồ hôi trên trán cô: “Em muốn chơi gì?”

Lâm Khê cắn ống hút: “Hôm nay nóng quá, mệt.”

“Được, tất cả nghe theo em.”

Phó Kinh Nghiêu giơ tay, lập tức có nhân viên mang đến hai chiếc ghế dài và chiếc ô lớn.

“Ngồi đi, ngày kia chúng ta sẽ đi nơi khác.”

Lâm Khê ngồi xuống ghế, tựa đầu lên vai anh, tò mò hỏi: “Lần này lại chuẩn bị đi đâu?”

Phó Kinh Nghiêu khẽ cười: “Bí mật.”

Bây giờ, anh ngày càng biết cách giữ bí mật.

Lâm Khê lẩm bẩm vài câu, rồi nhắm mắt dưỡng thần.

Ở thành phố Vụ Hải ăn hải sản, tắm suối nước nóng, nghe kể chuyện về Hải Thần, không còn gì để làm nữa, đi chỗ khác chơi cũng tốt.

Các tiểu tinh linh chơi rất vui vẻ.

Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa hòa mình vào biển cả, vẫn chưa phân thắng bại, tóc ướt sũng.

Tiểu Hỏa ra hiệu dừng: “Không đánh nữa, đi bắt cá.”

Tiểu Thủy đồng ý: “Thi

xem ai bắt cá nhanh hơn.”

Không xa đó, Tiểu Kim thở dài, nước với lửa làm gì cũng phải thi thố.

Kệ chúng thôi, miễn sao không ảnh hưởng người thường là được.

Tiểu Kim quay lại đường cũ, tìm hai tiểu tinh linh còn lại.

Tiểu Mộc xây xong lâu đài, đang nhặt những viên đá đẹp.

Tiểu Thổ chạy trên bãi cát, tay giơ cao chiếc máy thổi bong bóng, nó thổi mạnh một hơi, trời đầy những bong bóng ngũ sắc.

“Ha ha, vui quá.”

Vừa chạy, nó vừa giẫm phải vật gì cứng cứng.

Do cơ thể làm bằng gỗ, Tiểu Thổ không cảm thấy đau, nó bới cát lên, thấy một con cua màu vàng óng, lấp lánh như phát sáng.

“Oa, đẹp quá, bắt về cho chủ nhân nấu cháo.”

Tiểu Thổ không hề sợ càng cua, cứ thế đuổi theo con cua to: “Đứng lại, đừng chạy.”

Lúc này, ở mép bãi biển.

Hai người áo xanh lén lút, đảo mắt qua lại.

“Đại ca, bắt ai?”

“Ha ha! Đứa ngốc đáng yêu kia, chính là nó.”

“Tuân lệnh!!”

Biển dâng sóng lớn, đánh tan mọi thứ trên bãi cát.

Tiểu Mộc ôm mấy viên đá trong suốt, than vãn: “Lâu đài của em tiêu rồi.”

Tiểu Kim vỗ nhẹ lên vai nó, thản nhiên nói: “Mộc Mộc, em có thấy Tiểu Thổ đâu không?”

Tiểu Mộc bực bội: “Lâu đài của em đổ rồi, mà anh chỉ quan tâm Tiểu Thổ, có quan tâm em một chút không?”

Từ khi Tiểu Thổ đến, nó như trở thành người ngoài. Chủ nhân chẳng thương, anh Kim chẳng yêu, lòng nó vốn đã đau nay càng rệu rã hơn.

Tiểu Mộc ôm ngực, kêu lên: “Ôi trời, nhớ lại lúc trước chỉ có hai anh em mình ở bên chủ nhân, thời gian tươi đẹp ấy đã mãi mãi không trở lại…”

Tiểu Kim mặt không biểu cảm, nhìn thấu tâm tư của nó: “Đừng diễn nữa, Tiểu Thổ tin em chứ anh không tin, mau đi tìm nó.”

“Dạ.”

Tiểu Mộc nhìn quanh một vòng: “Lạ thật, mới nãy Tiểu Thổ còn ở cạnh em thổi bong bóng, giờ lại chạy đâu mất rồi? Chắc là nó đã về tìm chủ nhân rồi, đúng không?”

Tiểu Kim kéo nó chạy về phía trước: “Về tìm chủ nhân thôi.”

“Ê ê, đá của em rơi mất rồi, đợi em với.”

“Đừng nhặt nữa, lát anh biến ra mấy viên đẹp hơn cho.”

Tiếng ồn vang lên bên tai, Lâm Khê xoa thái dương: “Có chuyện gì vậy?”

Tiểu Mộc buột miệng nói: “Tiểu Thổ không thấy đâu nữa.”

Tiểu Kim bổ sung: “Chủ nhân, năm phút trước không tìm được Tiểu Thổ.”

Lâm Khê nhíu mày: “Gọi Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa về đây.”

Loading...