Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 359
Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:28:05
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu Thủy khẽ động tâm niệm, bơi đến rìa làn sương, thổi nhẹ một cái.
Làn sương mỏng dần tản ra, một tia nắng chiếu xuống, mặt nước lấp lánh ánh sáng mê hoặc.
Dễ dàng xử lý xong, Tiểu Thủy trở lại boong tàu, vuốt vuốt mái tóc ướt sũng, những giọt nước rơi lộp độp.
“Chủ nhân, đây là hiện tượng tự nhiên thôi, hơi nước ngưng tụ nên có sương, giờ tan rồi.”
Lâm Khê cầm khăn lau tóc cho nó: “Cảm ơn nhé, đi chơi đi.”
“Không có gì ạ.”
Tiểu Thủy cười rạng rỡ, ôm chiếc khăn vui vẻ rời đi, còn cố ý khoe khoang với Tiểu Hỏa.
“Chủ nhân tặng cho tôi khăn Hermes đấy, độc nhất vô nhị, chỉ có một cái thôi, cậu không có đâu, lêu lêu.”
Tiểu Hỏa bực mình, giọng đầy ghen tỵ: “Làm màu.”
Xung quanh toàn nước, năng lực của nó bị hạn chế nặng nề, không thể phát huy hết sức mạnh.
Nhớ lại ngày xưa, nó có hẳn chín ngọn núi lửa, lấy nham thạch làm kẹo mà ăn, chẳng sinh vật nào dám bén mảng lại gần.
Giờ chỉ đành ăn thanh long, nhớ nhung hương vị cũ.
Tiểu Hỏa như quả bóng xì hơi, ngồi một góc bên biển tự kỷ.
Tiểu Mộc thở dài: “Tôi hiểu cảm giác của cậu, cả khu rừng nhỏ của tôi bị thiêu rụi, đau xót lắm.”
Tiểu Hỏa đột nhiên có dự cảm chẳng lành: “Khu rừng của cậu là ở công viên Thanh Sơn phải không?”
Tiểu Mộc ngạc nhiên: “Ơ, sao cậu biết?”
Tiểu Hỏa nghĩ thầm: Vì khu rừng nhỏ đó là tôi đốt!
Mất chín ngọn núi lửa, nó buồn bã đến mức phóng hỏa lung tung, lửa càng cháy dữ dội không thể kiểm soát…
Tiểu Hỏa thấy da đầu tê dại, bật dậy rồi bỏ chạy.
Tiểu Mộc xoay đầu, cuối cùng hiểu ra vì sao khu rừng nhỏ của mình biến mất trong một đêm.
Nó cứ tưởng mấy đôi tình nhân đùa quá trớn vô tình châm lửa đốt cháy khu rừng.
Hóa ra là tên này làm!!
Tiểu Mộc cầm chiếc dép lê lên đuổi theo: “Có gan đốt rừng của tôi, không có gan nhận tội, đứng lại!”
Tiểu Hỏa vội vàng giải thích: “Chỉ là tai nạn thôi, anh Kim cứu em!”
Tiểu Kim đứng yên không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ cần không ảnh hưởng đến chủ nhân và bảo bối, muốn đánh nhau thế nào cũng mặc.
Tiểu Thủy vui vẻ xem náo nhiệt, dùng khăn làm tay khăn chấm chấm, còn nhấc tay tạo dáng hoa lan: “Tiểu Hỏa đừng có hèn.”
Tiểu Thổ vỗ tay: “Cố lên nhé, Tiểu Mộc!”
Tiểu Hỏa giận dữ hét lên: “Các người thật là những đồng đội vô tình vô nghĩa!”
Nước khắc hỏa, nước sinh mộc, giờ nó không thể đánh lại Tiểu Mộc.
Âm thanh ồn ào vang đến tai Lâm Khê, nàng cười bất lực: “Tiểu Hỏa không đánh với Tiểu Thủy lại đánh nhau với Tiểu Mộc, đúng là tính khí bộc trực.”
Phó Kinh Nghiêu ngẩng lên, bình tĩnh nói: “Trẻ con hiếu động một chút cũng tốt, nếu em thấy ồn, chúng ta về phòng nghỉ.”
Lâm Khê lắc đầu: “Không cần, em muốn ngắm hoàng hôn trên biển.”
“Được.” Phó Kinh Nghiêu gọi người đưa bữa tối đến: “Ăn tối ở đây đi, anh sẽ bảo Kỳ Văn Dã cho thuyền chạy chậm lại.”
Lâm Khê khẽ đáp.
Mặt trời dần ngả về tây, bầu trời nhuộm sắc cam đỏ, hòa hợp tuyệt đẹp với sắc xanh sâu thẳm của biển.
Dưới ánh chiều tà, hai người tựa vào nhau, tận hưởng khoảng khắc yên bình, ấm áp.
Tiểu Mộc dừng bước, hạ giọng: “Hôm nay không đánh nữa, lần sau tái chiến.”
Tiểu Hỏa mừng rỡ: “Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.”
Tiểu Mộc lôi từ túi ra chiếc máy ảnh lấy liền, mua lén ở thành phố Vụ Hải tối qua.
Chủ nhân và bảo bối không hề hay biết, he he.
Nó nhắm ống kính về phía hai người, nhấn nút chụp để lưu lại khoảnh khắc đẹp.
Tiếng động rất nhỏ, nhưng Lâm Khê vẫn phát hiện: “Tiểu Mộc, đồ tốt như thế sao không sớm mang ra?”
Tiểu Mộc lập tức khép nép, cảm thấy căng thẳng: “Chủ nhân, cái gì cũng không qua mắt được người, he he.”
Lâm Khê vẫy tay: “Lại đây, chụp chung nào.”
“Dạ!”
Vệ sĩ trên boong lập tức bước đến: “Quý khách tôn kính, xin giao lại cho tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-359.html.]
Anh ta vạm vỡ, làn da rám nắng, gương mặt lạnh lùng, ngón tay thô ráp đầy vết chai, cầm chiếc máy ảnh màu hồng trông cực kỳ không hợp.
Tiểu Mộc không nhịn được bật cười: “Phì, ha ha, anh siêu to khổng lồ, anh thực sự biết chụp không đó?”
Vệ sĩ mặc đồ đen không đổi sắc mặt: “Đội trưởng Kỳ đã huấn luyện qua.”
Người trên du thuyền đều là những tinh anh trong tinh anh, đã được huấn luyện chuyên nghiệp.
Trên có thể cầm s.ú.n.g tiêu diệt địch, dưới có thể chụp ảnh và trông trẻ.
Đội trưởng Kỳ đặc biệt dặn dò, Phó tổng và phu nhân đem theo năm đứa trẻ, phải hòa nhã một chút.
Vệ sĩ áo đen cố gắng nặn ra một nụ cười, giọng phát ra âm khí như sủi bọt: “Các em ngoan nào ~”
Tiểu Mộc cười lăn lộn, thuộc hạ của bảo bối đúng là người tài.
Nếu nó là một cô gái loài người, nhất định sẽ đưa anh vệ sĩ này vào hậu cung, thú vị quá mà.
Hự! Nó đang nghĩ gì thế này, để chủ nhân biết lại bị phạt vào phòng tối.
Tiểu Mộc vẫy tay: “Ba hai một, kim chi.”
Lâm Khê và Phó Kinh Nghiêu ngồi trên ghế, năm tiểu tinh linh ngoan ngoãn đứng trước mặt, khóe miệng ai cũng nở nụ cười giống nhau, một mét cũng chụp thành năm mươi mét.
Tiểu Mộc làm mặt khinh bỉ: “Nhóc con, không được, xuống luyện thêm đi, để tôi chụp.”
Nó hóa thân thành nhiếp ảnh gia, chụp ảnh cho mọi người.
...
Trời tối dần, sương mù lại một lần nữa bao phủ, mặt biển tĩnh lặng đến đáng sợ.
Lâm Khê cau mày: “
Lại rồi, có gì đó không ổn.”
Tiểu Thủy giơ tay: “Chủ nhân, để em đi.”
Lâm Khê ngăn lại: “Không cần, đợi đã.”
Tiểu Thổ thắc mắc: “Người thành phố Vụ Hải có nhắc đến, hải thần bảo vệ vùng biển này, sẽ không xuất hiện yêu ma quỷ quái, vậy mà chúng ta đã gặp làn sương kỳ lạ hai lần.”
Ánh mắt Lâm Khê trầm xuống: “Biết đâu sương mù là do hải thần tạo ra.”
Từ chiếc ghim cài truyền đến giọng của Kỳ Văn Dã: “Phó tổng, phu nhân, có điều gì đó không ổn, dường như chúng ta đang đi vòng quanh, sương mù cản tầm nhìn.”
Lâm Khê giữ bình tĩnh: “Bắt đầu từ lúc nào?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đầu dây bên kia im lặng giây lát: “Lần đầu gặp sương trắng, từ trường đã rối loạn, tuyến đường lệch khỏi hướng cũ rồi.”
“Phó tổng, có cần gọi cứu viện không?”
Phó Kinh Nghiêu bóp trán.
Trước giờ chưa từng xảy ra chuyện này, cùng Khê Khê đi du lịch lại luôn gặp sự cố.
Lâm Khê siết c.h.ặ.t t.a.y anh, dịu dàng trấn an: “Không sao, để em lo, nếu không được, em sẽ đưa mọi người lên tàu bay.”
Năm tiểu tinh linh xếp thành hàng, đồng thanh nói: “Bảo bối, chúng em ở đây, không để yêu quái cướp mất du thuyền hạng sang của tổng tài đâu.”
Phó Kinh Nghiêu dở khóc dở cười: “Du thuyền không quan trọng, trước tiên đảm bảo an toàn.”
Tiểu Thủy nắm tay thành quyền: “Yêu quái nào dám cản du thuyền, em sẽ đập c.h.ế.t hắn!”
Tiểu Thổ: “Sơn thần cũng sẽ đập c.h.ế.t hắn!”
Tiểu Hỏa: “Hỏa thần thiêu c.h.ế.t hắn!”
Tiểu Mộc: “Mộc linh nghiền xương thành tro.”
Tiểu Kim bất đắc dĩ xếp đội: “Khoáng thần dọn dẹp.”
Sương trắng lùi lại, tạo thành một vòng tròn lớn bao quanh du thuyền, không biết là sợ hãi hay khiêu khích.
Trong màn sương lờ mờ, trên mặt biển hiện lên một ngọn đèn, ánh sáng yếu ớt xua tan làn sương, như chốn tiên cảnh trần gian.
Tiểu Thổ tò mò hỏi: “Đó là gì vậy?”
Tiểu Thủy vận linh lực lên mắt, ánh nhìn xuyên qua từng lớp mây mù và dừng lại ở một ngôi nhà, nơi có vài bóng người qua lại.
Nó hét lớn: “Chủ nhân, phía trước có người!”
Tiểu Mộc gãi đầu, nói: “Tứ phía đều là nước, giao thông bất tiện, làm sao có người sinh sống trên biển được?”
Tiểu Thủy tự hỏi tự trả lời: “Không phải người, vậy là quỷ.”
“Chủ nhân, chúng ta có nên qua đó xem thử không?”
Lời vừa dứt, du thuyền dường như bị một lực lượng thần bí kéo đi, từ từ di chuyển về phía đó.
Cảnh tượng phía xa càng lúc càng rõ, đúng là có người đứng bên bờ biển, đang vẫy tay về phía họ.