Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 361
Cập nhật lúc: 2025-04-17 23:03:16
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
người nàng thoảng qua mùi của mảnh vỡ, rất nhạt nhòa, bị mùi tanh của cá che lấp.
Lâm Khê vừa rồi không để ý đến điểm này, phải ngửi kỹ mới phát hiện có gì đó không ổn.
Cách mảnh vỡ xuất hiện ngày càng kỳ lạ, lần trước là phục thi ngàn năm, lần gần đây là quỷ quái nơi quỷ vực, lần này lại giấu trong giấc mơ.
Tiểu Vũ sử dụng sức mạnh của mảnh vỡ để dệt nên một giấc mộng sao?
Lâm Khê nghĩ rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy, đằng sau nhất định còn ẩn giấu một bí mật lớn.
Tiểu Vũ cảm nhận ánh nhìn chăm chú, liền nở nụ cười e thẹn: “Chị Tiểu Khê, trên mặt em có gì sao? Sao chị cứ nhìn em mãi thế?”
Lâm Khê nhìn về phía xa, thản nhiên hỏi: “Nhà em ở đâu?”
“Đến rồi!”
Tiểu Vũ hào hứng chạy tới mở cửa: “Cha, A tỷ, có khách đến rồi ạ.”
Nàng đẩy cánh cửa gỗ, một người đàn ông trung niên bước ra chống gậy đi lại chậm chạp. Ông ta có hai bên tóc mai bạc phơ, lưng còng, trông già hơn ba mươi tuổi so với người cùng tuổi, có thể làm ông của Tiểu Vũ.
Ông ta mở miệng, giọng khàn đặc nhưng vẫn mang chút hiền từ.
“Tiểu Vũ về rồi.”
Tiểu Vũ đỡ tay ông ta: “Cha, thầy thuốc dặn là lớn tuổi thì nên ít vận động, cha mau vào phòng nghỉ ngơi đi.”
“Không, cha không già.”
Ông già run rẩy, há miệng, chỉ còn lại hai ba chiếc răng sứt mẻ.
Ông ta giơ ba ngón tay lên, nói một chữ, run ba cái.
“Cha mới ba mươi, không già.”
Tiểu Thổ kinh ngạc: “Không thể nào ba mươi, một trăm ba mươi còn nghe được.”
Người đàn ông đầy đốm đồi mồi, khắp cơ thể toát ra hơi thở mục nát, như thể ngay giây tiếp theo sẽ phải xuống mồ.
Tiểu Vũ ngượng ngùng cười cười: “Cha em bị bệnh, trông già hơn người khác một chút.”
Vừa nói dứt lời, ông già lập tức kích động: “Ta là trưởng thôn, không già, khụ khụ khụ!!”
“Cha không già, còn sống thêm tám mươi năm nữa.” Tiểu Vũ thuận theo lời ông ta: “Khách đến rồi, đừng để họ chê cười, vào nhà thôi.”
Trưởng thôn già xoay đầu cứng đờ, đôi mắt lồi ra, đầy những tia m.á.u đỏ ngầu.
“Lâu rồi không có khách, các người đến thật đúng lúc.”
“Vào đi, vào thôi…”
Tiểu Thổ chà xát cánh tay, trí tưởng tượng bay xa.
Chẳng lẽ đây là ngôi làng ăn thịt người trong truyền thuyết, chỉ uống m.á.u người, ăn thịt người mới trẻ lại?
Không có người lạ ghé qua, trưởng thôn không thể ăn thịt người, ngày một già đi, rồi sẽ c.h.ế.t mất.
Tiểu Vũ vì cha nên giả vờ làm thiếu nữ ngây thơ lừa người lạ vào làng, rồi ăn thịt họ.
Chẳng trách Tiểu Vũ thấy người lạ không hề sợ hãi, còn dám mời họ vào nhà ăn cơm.
Thì ra cá là mồi nhử, họ mới là bữa ăn!
Tiểu Thổ lùi lại mười bước, giữ c.h.ặ.t t.a.y Lâm Khê: “Chủ nhân, em thấy sợ rồi.”
Tiểu Vũ ngoảnh đầu lại, cười rạng rỡ: “Mấy đứa đừng sợ, chúng ta không ăn thịt người đâu.”
!!!
Tiểu Thổ sợ c.h.ế.t điếng: “Chủ nhân, cô…cô ta đọc được suy nghĩ của em.”
Lâm Khê xoa đầu nó: “Không có đọc suy nghĩ đâu, đừng tự dọa mình, biểu cảm của ngươi đã bán đứng nội tâm rồi, học hỏi bên cạnh Tiểu Kim đi.”
Tiểu Kim từ đầu đến cuối mặt không biến sắc, không vui cũng nhíu mày, vui cũng nhíu mày.
Tiểu Thổ ngơ ngác hiểu ra: “Hiểu rồi.”
Tiểu Vũ đứng giữa sân, đặt chiếc thùng gỗ xuống: “Chị Tiểu Khê, mấy người nghỉ ngơi một lát, em đi nấu cơm.”
Lâm Khê thản nhiên đáp: “Không cần phiền phức, nghỉ ngơi trước, lát nữa chúng tôi giúp em nấu cơm.”
“Vâng.”
Tiểu Vũ cúi đầu, vành tai hơi đỏ lên.
Tiểu Mộc không hiểu: “Sao cô ấy đỏ mặt? Bị sức hấp dẫn vô hạn của chủ nhân làm mê mẩn à?”
Tiểu Thủy liền nói: “Rõ ràng là tai đỏ thôi.”
Lâm Khê thả tay Phó Kinh Nghiêu ra, một tay nắm một tiểu tinh linh: “Bớt nói lại, vào nhà đi.”
Trong nhà, có một cô gái đang thêu thùa, nhìn rất giống Tiểu Vũ, hệt như hai chị em song sinh.
Ngũ quan nàng ta sắc sảo hơn, có thêm vài phần khí chất của người phụ nữ trưởng thành.
Tiểu Vũ tươi cười giới thiệu: “Đây là A tỷ của em, tên là A Nhược, lớn hơn em hai tuổi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-361.html.]
A Nhược nghe động tĩnh, đôi mắt liếc nhìn, lấy khăn tay che mặt, giọng nói như lan giữa thung lũng.
“Tiểu Vũ, sao lại dẫn đàn ông lạ vào nhà? Nhỡ mà…”
Tiểu Vũ khoác tay nàng ta, tinh nghịch thè lưỡi: “A tỷ, em sai rồi, đám trẻ chưa đến bảy tuổi, không sao đâu, còn người này…”
Nàng ngước nhìn Phó Kinh Nghiêu, mồ hôi toát đầy trán.
Tiểu Vũ thở hổn hển: “Huynh… huynh ấy…”
Người đàn ông này như đến từ thế giới khác, khí thế mạnh mẽ khiến nàng chợt nhận ra.
Đây là mộng!!
Không, không thể nào là mộng.
Tiểu Vũ lấy lại bình tĩnh ngay lập tức, bỏ qua câu hỏi đó.
Nàng miễn cưỡng mỉm cười: “Cổ nhân nói bảy tuổi không cùng bàn, sáu đứa trẻ này trông chưa đến ba tuổi, không sao đâu.”
Tiểu Mộc cố nén cười: “Hà, đường đường là chủ tịch mà thành trẻ ba tuổi rồi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Phó Kinh Nghiêu nhìn thoáng qua.
Lâm Khê an ủi: “Trong mộng thì gì cũng có thể xảy ra, bé Kinh Nghiêu chịu khó chút nhé.”
Phó Kinh Nghiêu thở dài: “Được, nghe lời em.”
Lâm Khê nén cười, tiếp tục quan sát Tiểu Vũ và A Nhược.
Trên người họ đều có hơi thở của mảnh vỡ, mùi vị vẫn rất nhạt.
Có lẽ mảnh vỡ được chia thành nhiều phần, ẩn giấu trong những thân thể khác nhau.
A Nhược khẽ giữ chặt khăn tay, chỉ để lộ đôi mắt sáng: “Có người lạ ở đây, ta không tiện, xin cáo từ.”
Tiểu Vũ hơi áy náy: “Xin lỗi mọi người, A tỷ sợ người lạ, chị ấy còn việc quan trọng, em sẽ tiếp đãi mọi người.”
Trưởng thôn già bưng vào một bình trà, bốc khói nghi ngút: “Trà kém, mong chớ chê.”
“Cha, để con, cha nghỉ ngơi đi.” Tiểu Vũ nhận lấy bình trà, rót trà từng ly.
Cốc trà mẻ một góc, đáy còn nhiều vết bẩn, trông rất cũ kỹ.
Trưởng thôn già không chịu: “Để ta.”
“Không, để con.”
Hai người giành qua giành lại, Lâm Khê giành lấy bình trà: “Ta tự làm.”
Trưởng thôn già đứng đờ ra, như bị đứng hình.
Tiểu Vũ túm lấy ống quần, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Chị Tiểu Khê vất vả chăm sóc cha giúp em, em ra ngoài nấu cơm.”
Lâm Khê phất tay: “Đi đi.”
Bình trà tỏa ra mùi thơm thanh nhã, khiến người ta không kiềm được muốn uống một ngụm.
Tiểu Mộc ghé lại gần ngửi: “Trà Long Tỉnh trước mưa, đúng là trà ngon.”
Trưởng thôn già cười hề hề, giọng điệu đều đều: “Thiếu hiệp có mắt nhìn, người thân từ phương xa mang về, uống thử đi, uống thử đi…”
Ông ta cứ lặp lại ba chữ phía sau, bầu không khí quái lạ bao trùm cả căn phòng.
Lâm Khê nhận ra Tiểu Vũ không có ở đây, hành vi và giọng điệu của trưởng thôn càng thêm cứng ngắc.
Trà ngon là thế, nhưng không ai động vào.
Hơi nóng dần tan đi, Tiểu Vũ bưng một bát canh cá màu trắng đục đặt xuống: “Chị Tiểu Khê, chị ăn trước đi.”
Mọi người lặng thinh.
Không ai trả lời, Tiểu Vũ cứ tự ăn, từng miếng từng miếng nuốt cả thịt cá lẫn xương cá nhọn.
Nàng bất chợt khóc: “Hu hu, A tỷ sắp đi rồi, buồn quá… hu hu hu.”
Trưởng thôn già cuối cùng cũng lên tiếng: “Tiểu Vũ đừng khóc, A Nhược sau này sẽ về thăm chúng ta.”
Lâm Khê hỏi: “Chị ấy đi đâu?”
Tiểu Vũ lau nước mắt: “A tỷ mai bái đường thành thân, gả cho hải thần bảo vệ ngôi làng này.”
Tiểu Thổ và Tiểu Mộc nhìn nhau: “Hải thần Vũ Nhược!!”
Tiểu Vũ lắc đầu: “Vũ Nhược là ai, em không biết.”
Tiểu Thổ hỏi tới: “Em nói hải thần là ai?”
Tiểu Vũ chống cằm, mắt đầy ngưỡng mộ: “Hải thần tên Thương Lân, là người đàn ông hoàn hảo nhất trên đời.”
Tiểu Vũ hai mắt sáng rực, thần tình kích động: “Thương Lân đại nhân đời đời bảo vệ làng, là hải thần vĩ đại nhất của chúng ta.”
Lâm Khê điềm nhiên hỏi: “Ông ta bao nhiêu tuổi?”
Tiểu Vũ ánh mắt trở nên xa xăm, khẽ lắc đầu: “Thương Lân đại nhân sống cùng trời đất, bất tử bất diệt, không thể lấy tuổi thọ con người để so sánh. Người ngoài đừng hỏi nhiều.”
Lâm Khê buông lời giễu cợt: “Một lão yêu quái sống mấy ngàn năm lại cưới một cô gái mới mười lăm, mười sáu tuổi, thật là vĩ đại.”