Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 363

Cập nhật lúc: 2025-04-17 23:03:20
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Thủy đứng đờ ra, nắm tay dừng giữa không trung, không nỡ vung xuống.

Đẹp quá, đẹp quá…

Tiểu Kim thúc giục: “Lau nước dãi ở khóe miệng đi, đừng để chủ nhân chê cười, có lên đánh không đây?”

Tiểu Thủy che mặt, cười thẹn thùng: “Tôi thấy… một giao nhân đẹp như vậy không thể nào là kẻ xấu.”

“Có sai thì sai ở những người dân quê ngu muội kia.”

“Anh Kim, đừng đánh anh ấy, đánh dân làng thôi.”

Tiểu Kim im lặng: “…”

Đúng lúc quan trọng, Tiểu Thủy lại mê trai.

Vừa rồi còn hùng hổ đòi đánh Hải Thần một trận, nhìn thấy nhan sắc kia liền bỏ cuộc.

Tiểu Kim nhất thời không biết làm gì: “Chủ nhân, có đánh không?”

Lâm Khê lắc đầu: “Hải Thần không giống kẻ xấu.”

Tiểu Kim cạn lời, đến cả chủ nhân cũng như vậy.

Nhan sắc đúng là chính nghĩa.

So với giao nhân xinh đẹp ấy, khuôn mặt của dân làng lại lộ vẻ vặn vẹo, nhìn chẳng khác nào đám ác quỷ hung tợn.

Tiểu Kim bất đắc dĩ nói: “Chủ nhân nói có lý.”

“Anh Kim, tin vào trực giác của tôi đi.” Tiểu Thủy vỗ ngực, hai má đỏ hây hây.

Nó chắp tay: “Vĩ đại thay Hải Thần, tiếc là hôm nay ngài kết hôn, ai da da.”

Tiểu Thủy thở dài ba tiếng, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Mới vừa yêu mến thần tượng đã phải chứng kiến anh ấy sụp đổ ngay trước mắt.

Cảm giác này ai hiểu được chứ?

Tiểu Hỏa trêu: “Thích Hải Thần đến vậy, có giỏi thì lên cướp dâu đi, nhưng mà…”

Nó quét mắt nhìn Tiểu Thủy, ánh mắt lộ vẻ chế giễu: “Thân hình nhỏ nhắn, tính khí nóng nảy, Hải Thần thấy sẽ lập tức mang đuôi cá chạy mất.”

Tiểu Thủy hừ lạnh: “Kệ cậu, cùng lắm thì nhờ chủ nhân cho tôi cái mặt dễ thương, cơ thể chuẩn chị đại.”

Nó níu lấy vạt áo của Lâm Khê, ngay lập tức đổi thành vẻ mặt đáng yêu: “Chủ nhân, có đúng không nào ~”

Lâm Khê khẽ nhếch mép, thực sự không thể hiểu nổi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô đặc biệt nhấn mạnh: “Đừng mê trai nữa, đây là giấc mơ, không phải thế giới thực, giao nhân trước mặt có lẽ đã c.h.ế.t từ lâu rồi.”

Tiểu Thủy đau lòng: “Đừng mà, đừng để giao nhân xinh đẹp ấy chết…”

Không ai để ý đến tiếng than thở của nó, lễ cưới vẫn tiếp tục.

Người dân không dám ngẩng đầu, cúi mặt sát xuống bãi cát.

Giao nhân nở nụ cười dịu dàng, đỡ A Nhược đang quỳ: “Đứng dậy, không cần quỳ lạy ta.”

A Nhược cúi đầu chào, tấm voan đỏ lay động trong gió, ngũ quan vẫn mờ ảo.

Một người một giao nhân đứng cạnh nhau không có chút tương phản nào, ánh mắt anh đầy dịu dàng, nàng ta thẹn thùng mỉm cười, tựa như họ sinh ra đã là phu thê.

Tiểu Vũ lại khóc, những giọt nước mắt to rơi xuống từng hạt: “Thương Lân đại nhân…”

Khóc trong lễ cưới là điều tối kỵ, nhưng không một ai để ý đến nàng, mọi người đều lờ đi sự hiện diện của nàng.

Tiểu Vũ nằm rạp xuống đất, khóc thảm thiết: “Thương Lân đại nhân, xin đừng rời đi!!”

Tiểu Thủy không nhìn nổi nữa, vỗ nhẹ vai nàng: “Chị A Nhược kết hôn mà, đây là chuyện vui, đừng khóc nữa.”

Tiểu Vũ thẫn thờ, lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại: “Không phải a tỷ kết hôn, mà là Thương Lân đại nhân.”

Tiểu Thủy ngán ngẩm: “Khác gì nhau.”

“Khác chứ.” Tiểu Vũ ghì đầu xuống đất: “Ta không có a tỷ, không có a tỷ!!”

Đột nhiên nàng đẩy Tiểu Thủy ra, chạy vài bước, mắt lập tức mở to.

“Chuyện gì thế?” Tiểu Thủy nhón chân: “Chủ nhân, có quái vật!”

Toàn bộ người dân làng cứng đờ, giữ nguyên tư thế không động đậy.

Sóng biển cuộn lên cao, tiếng gầm rú vang dội, một con quái vật khổng lồ trồi lên từ mặt nước.

Toàn thân đen thui, không có ngũ quan, cũng chẳng có tay chân.

Vừa xuất hiện, nó khiến Lâm Khê cảm thấy một luồng khí tức quen thuộc.

Là mảnh vỡ!!

Khí tức trên người quái vật còn đậm hơn Tiểu Vũ và A Nhược, mạnh hơn gấp năm lần.

Lâm Khê nheo mắt, phóng một lá bùa lôi để thăm dò.

Sấm sét giáng xuống dữ dội từ trên cao, quái vật kêu lên một tiếng rồi tiếp tục bò tới, từ từ tiến lại gần giao nhân và A Nhược.

“Chủ nhân, để bọn em giúp.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-363.html.]

Tiểu Thủy lao lên đầu tiên: “Con quái vật xấu xí này không được phép bắt nạt giao nhân, sức mạnh của thần tiên nước, xung phong nào!!”

Tiểu Kim im lặng một lúc, vội chạy lên giúp.

Tiểu Mộc phóng dây leo ra trói quái vật lại.

Tiểu Thổ thu hút sự chú ý của nó.

Tiểu Kim vừa chỉ huy vừa cứu người.

Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa phối hợp ăn ý, tấn công quái vật từ hai phía.

“Ahhh!!!”

Quái vật bị vây giữa nước và lửa, sóng nước và ngọn lửa tạo thành những đợt sóng lớn hơn, đến mức nước biển cũng sôi lên.

Tiểu Hỏa ngạc nhiên: “Hóa ra tôi mạnh như vậy.”

Hiện tại bị Ngũ Hành áp chế, nhưng vẫn có thể phát huy toàn lực, thậm chí đốt cháy cả nước biển.

Ha ha, nó lại mạnh hơn rồi.

Tiểu Thủy kéo tai nó: “Đừng có cười ngớ ngẩn, cậu nhìn xem nơi này bị cậu làm ra thế nào, giao nhân xinh đẹp của tôi ơi.”

Dân làng nhắm chặt mắt, nằm gục xuống đất, không còn nhịp thở, xác người đè chồng lên nhau.

Giao nhân thở yếu dần, đuôi cá mất đi ánh sáng, rũ xuống không còn sức lực.

Máu nhuộm đỏ mặt biển.

Tiểu Vũ quỳ bên cạnh anh, mặc chiếc áo cưới đỏ rực, nước mắt hòa với m.á.u nhỏ xuống, như những đóa hoa héo tàn.

“Thương Lân đại nhân, đừng chết, đừng chết…”

“Đừng khóc.”

Giao nhân gắng gượng nở nụ cười nhợt nhạt, thốt ra hai chữ này, tim đột nhiên ngừng đập.

Hắn c.h.ế.t rồi.

Tiểu Thủy lau khóe mắt: “Hu hu hu, chủ nhân đúng là thần đoán, giao nhân thực sự c.h.ế.t rồi.”

Tiểu Mộc nhận ra có điều gì đó không ổn: “A Nhược đâu rồi? Sao Tiểu Vũ lại mặc quần áo của chị ấy, lại còn gần gũi với giao nhân như vậy?”

Tiểu Thủy trả lời lạc đề: “Rõ ràng chúng ta đã g.i.ế.c quái vật, nhưng giao nhân vẫn chết.”

Tiểu Mộc trợn mắt: “Chủ nhân, người hãy quản lý cái tinh linh mê trai này đi, người ta c.h.ế.t rồi mà vẫn còn yêu.”

Lâm Khê nhàn nhạt nói: “Trong mộng, mọi thứ đều là hư ảo, không cần bận tâm nhiều.”

Những gì diễn ra trong giấc mơ là ký ức bị bóp méo, thực hư ra sao, chỉ có thể hỏi chủ nhân của giấc mộng.

Lâm Khê tiến lên một bước, định ra tay.

Rầm rầm rầm!!

Toàn bộ không gian rung chuyển dữ dội, người dân dần dần biến mất, Tiểu Vũ và giao nhân cũng biến mất theo.

Lâm Khê lập tức lùi lại, nắm lấy cổ tay Phó Kinh Nghiêu.

Các tiểu tinh linh làm theo cô, tay nắm tay, cùng nhau lùi lại.

Một luồng sáng rực rỡ lóe lên, mọi người trở lại điểm xuất phát.

Gió biển lướt qua gương mặt, tĩnh lặng và đẹp đẽ.

Tiểu Mộc quan sát kỹ: “Chủ nhân, nơi này rất quen thuộc.”

“Dĩ nhiên là quen thuộc, vì chúng ta đã đến đây rồi.” Lâm Khê nói từng chữ một: “Là nơi chúng ta vừa bước xuống từ du thuyền.”

Trên bãi cát xa xa, một cô gái đang vùi mình trong kẽ đá bắt cá, nàng hào hứng giơ con cá nhỏ vừa bắt được lên.

Đôi mắt hạnh đào mở to, có chút sợ hãi.

“Các người là ai? Đến từ đâu?”

Biểu cảm, lời nói, tất cả giống hệt nhau.

Tiểu Mộc nổi da gà, nhớ lại những truyện đã đọc qua: “Chúng ta đã quay về điểm khởi đầu của giấc mộng, rơi vào vòng lặp vô hạn rồi.”

Trong một vòng lặp thời gian đã được định sẵn, mỗi ngày đều trải qua những sự việc giống hệt nhau.

Lặp đi lặp lại, không bao giờ thoát ra được.

Rõ ràng, việc gặp Tiểu Vũ là điểm khởi đầu của vòng lặp, còn việc hải quái g.i.ế.c cả làng là điểm kết thúc của nó.

Tiểu Mộc lo lắng nói: “Chủ nhân, phải làm sao đây?”

“Chỉ là một giấc mơ lặp lại nhàm chán mà thôi.” Lâm Khê nhạt giọng: “Ta đã từng xông vào quỷ vực, bắt phục thi ngàn năm, đưa các ngươi ra ngoài rất đơn giản.”

Vấn đề bây giờ là mảnh vỡ nằm trên ai: Tiểu Vũ, A Nhược hay hải quái.

Lần trước, đám tiểu tinh linh g.i.ế.c hải quái, dân làng và giao nhân đều c.h.ế.t hết, mảnh vỡ không rõ tung tích.

Lần này phải thử cách khác.

Vì là mơ, chỉ cần phá vỡ là được.

Lâm Khê dùng lý do cũ để lừa Tiểu Vũ, rất dễ dàng vào được nhà nàng.

Loading...