Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 364
Cập nhật lúc: 2025-04-17 23:03:22
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trưởng thôn già cười rạng rỡ, nét hung ác trên mặt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ hiền từ, thân thiện.
“Quý khách, mời ngồi.”
Lâm Khê chẳng buồn khách sáo: “Tiểu Vũ, chị của em mấy giờ cưới vậy?”
Tiểu Vũ ngơ ngác: “Em làm gì có chị, mẹ sinh em ra thì khó sinh mà mất. Chị Tiểu Khê nhớ nhầm rồi.”
Tiểu Thổ nhớ rất rõ, giọng nói đầy quả quyết: “Không thể nào! Chị của em tên là A Nhược, trông rất giống em, sắp gả đi vào giờ Tý, khắc thứ tư.”
“Em nhớ nhầm rồi.” Tiểu Vũ sửa lại: “Em không có chị, đêm nay người gả đi chính là em.”
Tiểu Thổ còn định nói thêm gì đó, nhưng Lâm Khê lên tiếng ngăn cản: “Người em gả cho có phải là Thương Lân không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ơ? Sao chị biết?!”
Tiểu Vũ ngượng ngùng như cô gái nhỏ bị người ta nói trúng lòng mình, đôi tai đỏ bừng lên.
Nàng nhỏ giọng đáp: “Em và Thương Lân lớn lên bên nhau, từ lâu đã định sẵn ước hẹn. Các anh chị đến đúng lúc quá.”
Tiểu Thổ ngơ ngác: “Không đúng, vẫn là không đúng.”
Thương Lân là hải thần, không thể nào lớn lên bên Tiểu Vũ được.
Là trí nhớ của nó bị sai, hay giấc mơ đã thay đổi?
Tiểu Thổ vò đầu bứt tóc, mày nhíu chặt lại: “Chủ nhân, cái này…”
Lâm Khê lắc đầu, từ tốn giải thích: “Trí nhớ không sai, giấc mơ cũng không sai.”
“Chúng ta là người ngoài, khi vào giấc mơ đã làm xáo trộn vòng lặp vốn có. Những gì chúng ta thấy lần trước là sự chồng chéo giữa hiện thực và giấc mơ.”
Lần trước mọi người đều kỳ lạ, dân làng cứ nói lắp, giao nhân dù là hải thần nhưng không có sức mạnh, Tiểu Vũ và A Nhược giống như chị em sinh đôi, cuối cùng lại bị hải quái giết…
Giấc mơ vốn phải là một thế giới hạnh phúc và tươi đẹp, không chút đau khổ.
Những gì nhìn thấy, nghe thấy lúc này mới là giấc mơ thật.
Khí tức mảnh vỡ trên người Tiểu Vũ vẫn nhạt, không mạnh bằng hải quái vô diện kia.
Lâm Khê ngồi xuống, xoa xoa thái dương: “Nghỉ ngơi một chút, sắp phải đánh nhau nữa rồi.”
“Vâng ạ, chủ nhân.”
Các tiểu tinh linh ngồi thẳng hàng trên mặt đất.
Tiểu Vũ lại pha một ấm trà, tự nhiên kể về chuyện tình của mình và Thương Lân, từng từ ngọt ngào được xếp chồng lên nhau.
“Thương Lân là chàng trai ở làng bên, hồi nhỏ chúng em cùng nhau bắt cá, cùng nhau nuôi trai, chàng tặng em những viên đá nhỏ xinh đẹp, còn giúp em bắt cá.”
“Lớn lên, chàng ra biển đánh cá, em ở nhà dệt vải, dùng tiền tích góp xây ngôi nhà của mình, tuy nhỏ nhưng em rất thích.”
“Ba ngày trước, chàng tỏ tình với em. Người thân trong làng đều ủng hộ, ai cũng chúc phúc cho chúng em.”
Tiểu Mộc càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ: “Trời ơi! Tiểu Vũ giống như một NPC kể chuyện ma, chúng ta lạc vào vòng lặp đáng sợ rồi.”
Lời của Tiểu Vũ đầy sơ hở, nam nữ chưa cưới không thể nào sống chung một nhà.
Thủ tục cưới xin thời xưa phức tạp, không thể nào ba ngày là thành hôn, vậy mà người làng còn chúc phúc.
Tiểu Vũ làm như không để ý đến người bên cạnh, tiếp tục kể về những chuyện ngọt ngào.
“Em và Thương Lân đương nhiên là một cặp…”
Lâm Khê liếc nàng: “Chính vì không thể nào, nên mới là giấc mơ.”
Thời gian trong mơ hỗn loạn, logic cũng chẳng thông.
Đời thật đầy đau khổ, nên trong mơ dĩ nhiên phải táo bạo một chút.
Lâm Khê thở dài: “Mơ là hạnh phúc giả tạo.”
Phó Kinh Nghiêu nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “Tiểu Khê, dù là trong mơ hay ngoài đời thực, chúng ta cũng không rời xa nhau.”
Đôi mắt đen của anh cụp xuống, giọng hơi khàn, như một con mèo ngoan ngoãn đang mong được vuốt ve.
Lâm Khê vì bận chuyện mảnh vỡ mà quên mất có người bên cạnh.
Trước đây đi bắt quỷ một mình, cô đã quen với cảm giác cô đơn, nhưng lần này thì khác.
Lâm Khê gật đầu, ánh mắt chân thành và kiên định: “Ừ, mãi mãi không rời xa.”
Các tiểu tinh linh đã quen thuộc cảnh này, bèn tìm vị trí tốt nhất để ngắm nhìn.
Tiểu Mộc lấy máy ảnh ra, ghi lại khoảnh khắc đẹp này.
Tiểu Vũ giật mình tỉnh lại, nhìn Lâm Khê với ánh mắt phức tạp, vừa hoài niệm, vừa ngưỡng mộ, lại pha chút không cam lòng và cô đơn...
Nàng đẩy cửa đi ra, nở nụ cười rạng rỡ: “Em sắp thành thân rồi, gả cho Thương Lân.”
Khung cảnh chuyển sang cảnh nhà nhà treo đèn kết hoa.
Dân làng đều mỉm cười hiền hòa, mỗi người tay cầm một chiếc đèn lồng đỏ rực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-364.html.]
Ánh nến chiếu bóng dài xuống, như một dải thảm đỏ.
Tiểu Vũ đứng ở đầu thôn, khoác lên mình bộ hỉ phục lộng lẫy, trâm ngọc cài đầy đầu, trước n.g.ự.c treo một viên ngọc tỏa sáng ngũ sắc.
Dân làng vây quanh nàng, trao gửi những lời chúc phúc và dặn dò.
“Tiểu Vũ à, gả rồi là người đã có chồng, không còn là trẻ con nữa, vợ chồng phải biết nhường nhịn nhau.”
“Thương Lân là chàng trai tốt, xứng đôi với Tiểu Vũ.”
“Tiểu Vũ, bà mụ chúc con và Thương Lân hạnh phúc trọn đời.”
Tiểu Vũ lần lượt cảm ơn từng người, từng sợi tóc đều tỏa ra mùi vị hạnh phúc, nàng từ từ bước vào từ đường.
Một người đàn ông khoác bộ y phục đỏ thắm quay lại, đôi chân dài, làn da trắng như tuyết, ngũ quan thanh tú như tranh vẽ.
Tiểu Thủy tròn mắt nhìn: “Thương Lân đại nhân không có đuôi cá trông càng đẹp hơn, tên cũng hay nữa.”
Nó dùng sức vỗ Tiểu Mộc bên cạnh: “Tiểu Mộc, mau chụp lại, khuôn mặt này mà biến mất thì tiếc quá.”
Tiểu Mộc đành chụp lại cảnh thành thân, rồi đề nghị: “Bảo chủ nhân xếp cho cậu một giao nhân, ngày nào cũng ôm mà ngủ.”
Tiểu Thủy ôm mặt: “Ý kiến hay đấy.”
Lâm Khê hắng giọng: “Hay gì mà hay? Không được mê chồng người khác.”
Tiểu Thủy liền đứng thẳng người: “
Vâng, chủ nhân, em biết rồi.”
Sau này không được thấy nữa, bây giờ ngắm thêm chút.
Từ đường rợp sắc đỏ, trưởng thôn già ngồi ở vị trí chính để chứng hôn.
“Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái cao đường!!”
“Phu thê giao bái!!!”
Tiểu Vũ cúi người vái lạy, Thương Lân đứng bên cạnh nàng.
Biển cả cuộn sóng, những cơn sóng lớn nổi lên, một con quái vật đen kịt từ dưới biển trồi lên.
Tiểu Thủy hô lớn: “Hải quái đến rồi!!”
Lâm Khê ra lệnh: “Đè nó xuống, đừng giết, ta có việc cần nó.”
Tiểu Kim chỉ huy: “Nghe lời chủ nhân.”
Các tiểu tinh linh lao vào, đ.ấ.m đá quái vật vô diện.
Dường như nó không biết phản kháng, cứ đứng im chịu trận.
Thương Lân nhìn thấy cảnh này, vội buông tay Tiểu Vũ, chạy về phía đó, có vẻ muốn cứu quái vật.
Hắn lo lắng kêu lên: “Dừng tay, các người dừng tay!”
Tiểu Vũ bật khóc: “Thương Lân đại nhân đừng qua đó…”
Thương Lân không nghe, ánh mắt đầy đau xót.
Khuôn mặt hoàn mỹ của hắn hiện lên gần trong gang tấc, Tiểu Thủy thu tay lại: “Đứng lại! Tuy anh đẹp trai, nhưng em không thể cãi lệnh chủ nhân.”
“Tiến thêm bước nữa, em đánh đấy nhé.”
Thương Lân làm như không thấy, tiếp tục tiến tới, thậm chí còn tấn công Tiểu Thủy.
“Tránh ra!!”
Tiểu Thủy nổi giận: “Ban đầu thích A Nhược, vừa thành thân với Tiểu Vũ xong lại bỏ cô ấy để cứu hải quái, thật là tệ quá.”
Thương Lân dang tay, dùng thân mình che chở hải quái, những giọt nước mắt trong suốt tuôn rơi.
“Đừng đánh nàng ấy, đừng làm hại vợ ta.”
Các tiểu tinh linh dừng lại, đồng thanh nói: “Hải quái là vợ của Thương Lân, vậy A Nhược và Tiểu Vũ là gì?”
Lâm Khê nhìn hải quái và Tiểu Vũ, rồi nhớ lại dáng vẻ của A Nhược, cuối cùng cũng hiểu ra.
“A Nhược, Tiểu Vũ và hải quái đều là cùng một người – hải thần bảo vệ thành phố Vụ Hải, Vũ Nhược.”
Trong giấc mơ, mọi thứ đều do Vũ Nhược làm chủ. Nàng phân tách linh hồn mình thành ba phần.
Một phần là Tiểu Vũ, một phần là A Nhược, và phần còn lại là hải quái.
Thực chất, ba sinh vật này đều là Vũ Nhược, chỉ là Vũ Nhược ở các thời kỳ khác nhau.
Tiểu Vũ là thiếu nữ chưa kết hôn, A Nhược là cô dâu sau khi đã lấy chồng, còn hải quái chính là kết cục cuối cùng.
Hải thần Vũ Nhược không phải con người, cũng không phải giao nhân. Nàng đã trở thành một hải quái xấu xí, canh giữ Vụ Hải trong suốt nhiều năm.
Không biết vì sao, Vũ Nhược lại kéo Lâm Khê vào giấc mộng của mình.