Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 373

Cập nhật lúc: 2025-04-19 05:29:43
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dưới ánh đèn mờ ảo, hai bóng hình hòa vào nhau.

Người đàn ông tháo cà vạt, gỡ đồng hồ, để lộ cơ bụng rắn chắc, những đường nét thon gọn mà quyến rũ.

Lâm Khê rõ ràng đã thấy nhiều lần, nhưng mặt vẫn đỏ bừng, không dám đối diện với anh.

“Khê Khê, đừng ngẩn người.”

Giọng anh trầm thấp, khàn khàn, yết hầu khẽ di chuyển, đôi mắt ngập tràn ham muốn.

Anh cúi xuống, chiếm lấy môi cô, ngón tay mơn trớn eo nhỏ, dần dần tiến xuống.

“Ưm…”

Lâm Khê khẽ rên, trong lòng biết rõ điều gì sắp xảy ra.

Cô nguyện ý.

Thậm chí, còn có chút mong chờ.

Một cơn đau nhói truyền đến từ mu bàn tay, kéo Lâm Khê trở về thực tại, khuôn mặt đỏ bừng.

Cô nắm chặt tay, chống vào n.g.ự.c anh, trái tim bỗng run lên, giọng nói cũng run rẩy.

“Nhẫn… chưa tháo.”

“Giờ tháo.”

“Vẫn chưa tắm.”

Phó Kinh Nghiêu cười khẽ, bế cô từ trên giường đi về phía phòng tắm, hơi thở ngày càng gấp gáp.

“Anh tắm cho em.”

Cửa phòng tắm đóng lại, hơi nước bốc lên, lan tỏa khắp căn phòng, cả thế giới như chìm vào tĩnh lặng.

Toàn thân Lâm Khê mềm nhũn, đôi mắt mơ màng, khóe mắt đỏ ửng.

Trong phòng tắm, chuyện nên làm đã làm, chuyện không nên làm cũng làm, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng.

Mơ màng, cô lại nằm trên giường, quần áo trên người chẳng biết đã vứt đi đâu.

Phần lưng lạnh buốt, có chút se sắt.

Ngay sau đó, eo nhỏ bị một bàn tay lớn ôm lấy, cơ thể nóng ấm áp sát vào cô.

Người đàn ông mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một chiếc hộp dài, ánh mắt tối lại.

“Khê Khê, anh là ai?”

“Anh là… Phó tổng.”

“Sai rồi.”

“Phó Kinh Nghiêu…”

“Cũng sai rồi.”

“Ưm… người em yêu nhất, chồng em!”

“Khê Khê hư quá, gọi ba lần mới đúng. Gọi lại lần nữa xem nào.”

“Chồng ơi… em sai rồi…”

(๑乛v乛๑ hihi!)

Nụ cười kinh điển của v.ú Ngô.

...

Đêm nay định sẵn sẽ không yên tĩnh, không một ai có thể ngủ yên, kể cả bầu trời trên cao.

Ầm ầm!!

Đột nhiên mây đen dày đặc, ánh chớp lóe lên.

Sấm sét xoắn quanh bầu trời, mãi không chịu buông xuống.

Chỉ sấm rền vang, chẳng có mưa.

Khuôn viên rộng lớn của trang viên, Kỳ Văn Dã dẫn theo một nhóm vệ sĩ áo đen, vừa chạy vừa hét.

“Anh em, chúng ta bị phu nhân phát hiện rồi, chạy mau!!”

Một vệ sĩ áo đen khó hiểu: “Phu nhân nhìn hiền lành vậy, có gì đáng sợ? Phó tổng mới là người đáng sợ, ngày mai chúng ta c.h.ế.t chắc!”

“Không cần đợi đến mai, bây giờ đã c.h.ế.t chắc rồi!”

Kỳ Văn Dã vừa thở hổn hển vừa giải thích: “Phu nhân vô địch, phu nhân mạnh nhất, các cậu nhìn phía sau xem!”

Vệ sĩ áo đen ngoái đầu lại, suýt thì đứng tim vì sợ.

“Chết tiệt! Sao lốc xoáy lại đuổi theo chúng ta?”

“Không chỉ lốc xoáy, tôi thấy có ma nữa!”

“Á á! Làm gì có ma trên đời này?”

“Mau, cứu Phó tổng và phu nhân!!”

“Cứu cái đầu cậu! Chạy đi!”

Kỳ Văn Dã gào lên, cố ý chạy xa khỏi trang viên để không làm phiền chuyện tốt của Phó tổng và phu nhân.

Lốc xoáy vô cùng ranh mãnh, bám sát phía sau không buông.

Họ rẽ trái, nó đi đường tắt.

Họ đi thẳng, nó cũng đi đường tắt.

Cơn lốc nhỏ bám chặt sau lưng, khiến cả nhóm phát huy giới hạn thể lực.

Kỳ Văn Dã hối hận không thôi, mồ hôi tuôn như mì kéo Lan Châu, rơi lã chã xuống đất.

Rõ ràng đã hứa với Phó tổng rằng tối nay sẽ dẫn lũ tinh linh và anh em ra khỏi trang viên, không được đến gần.

Thế mà bị Trần Chiêu xúi giục, lại gây ra chuyện ngu ngốc thế này.

Khốn kiếp! Mình phải chịu phạt ở đây, còn Trần Chiêu nằm ngủ ngon lành, về phải tính sổ với hắn!

Lúc này, Trần Chiêu đang gõ điên cuồng lên máy tính, cố gắng khởi động lại.

“Làm ơn, mau hoạt động lại đi, tổ tiên mười tám đời của tôi đều nằm trong này.”

Anh ta không hiểu nổi, pháp thuật của phu nhân sao lại có thể qua cả đường mạng, làm hỏng máy tính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-373.html.]

Thôi, mai nhờ đồng nghiệp bên phòng kỹ thuật sửa giúp.

Trần Chiêu châm một điếu thuốc, ngồi thức đến sáng.

“Phù phù…”

Tiểu Thổ nhảy nhót, cảm thấy m.ô.n.g lành lạnh.

Vút! Một mũi tên bay vụt đến.

“Xong rồi! Sức mạnh thần núi, đảo trời lật đất.”

Tiểu Thổ chui xuống lòng đất, tránh được cú đánh.

Phía trước là Tiểu Hỏa, nó chẳng chút sợ hãi, phun ra một ngọn lửa lớn: “Chỉ là một mũi tên gỗ nhỏ, cháy đi cháy đi.”

Mũi tên gỗ cháy rụi, một luồng nước mạnh ập đến đầu Tiểu Hỏa, toàn thân nó ướt sũng, lạnh đến tận tim.

“Pháp thuật của chủ nhân, quần áo ướt hết rồi. Cả đời này tôi ghét nhất là nước, khóc mất thôi.”

Tiểu Thủy nhân cơ hội cười nhạo, cuối cùng cũng thắng được một trận.

“Ha ha ha, đáng đời!”

Tiểu Hỏa như quả cà nát, xụi lơ: “Giỏi thì lên mà phá lá bùa vàng kia, không thì chúng ta tiêu đời đêm nay rồi.”

Tiểu Mộc thêm một câu: “Theo kinh nghiệm đọc vài ngàn cuốn tiểu thuyết của tôi, không chỉ đêm nay, sáng mai, thậm chí chiều mai cũng tiêu đời.”

Chủ nhân và bảo bối, ai cũng hiểu cả.

Chỉ tội những tinh linh ngây thơ, cùng với nhóm vệ sĩ thật thà.

Tiểu Thổ ló đầu lên từ đất: “Hức hức, giờ làm sao đây?”

Tiểu Mộc nhún vai, bất lực: “Làm gỏi, hoặc làm gì đó hoành tráng.”

Tiểu Thổ trông mong nhìn sang bên: “Anh Kim, cứu mạng, anh chắc chắn có cách.”

Tiểu Thủy lập tức hùa theo: “Anh Kim, cứu mạng.”

Tiểu Hỏa hất tung mái đầu bù xù: “Anh Kim.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiểu Mộc trực tiếp đưa tay: “Anh Kim là người ở bên chủ nhân lâu nhất, chắc chắn có cách.”

Bốn tinh linh với bốn kiểu đầu khác nhau nhảy xung quanh, Tiểu Kim thở dài bất đắc dĩ.

“Tránh ra, để tôi.”

“Hoan hô, cảm ơn anh Kim.”

Đám tinh linh lùi lại, chờ đợi khoảnh khắc kỳ diệu.

Tiểu Kim liếc nhìn lá bùa vàng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, tung người lên cao, năm ngón tay vồ lấy nó.

Tiểu Thổ nín thở: “Anh Kim cẩn thận, bùa của chủ nhân không đơn giản đâu.”

Tiểu Kim mặt lạnh như tiền, nhẹ nhàng bóp một cái, lá bùa vàng lập tức biến mất.

Những tinh linh phía dưới sững sờ: “Dễ vậy sao?!”

Tiểu Kim giải thích: “Chủ nhân không thực sự muốn phạt chúng ta, chỉ là đùa một chút thôi, bắt được lá bùa là xong.”

Những dòng chữ nguệch ngoạc trên lá bùa màu xanh, thực chất là “bùa vẽ bậy” mà chủ nhân tạo ra khi còn nhỏ.

Uy lực không lớn, chỉ trông có vẻ đáng sợ.

Tiểu Mộc hiểu rõ, việc bắt được lá bùa đang di chuyển với tốc độ cao không hề dễ như lời Tiểu Kim nói.

Trong cả nhóm, chỉ mình Tiểu Kim được gọi là "anh", không hổ danh là anh Kim!

Tiểu Kim phủi tay, chuẩn bị bay xuống, thì bên trái vang lên những tiếng hét thất thanh.

“Chết tiệt! Phía trước cũng có ma! Ma biết bay!!”

“Chạy mau!”

Tiểu Kim lạnh lùng lên tiếng: “Là tôi, không phải ma.”

Kỳ Văn Dã nhìn chằm chằm vào Tiểu Kim đang lơ lửng trên không, khóe miệng giật giật.

Đứa trẻ này là do phu nhân mang về, hóa ra lại là… ma.

Vậy là, anh ta đã ở cùng với ma suốt năm ngày năm đêm.

Phu nhân có thể làm ra chuyện thế này!

Kỳ Văn Dã cảm thấy da đầu tê dại, quay đầu chạy thục mạng.

Tiểu Thổ hỏi: “Có cần đuổi theo không?”

Tiểu Mộc gõ vào đầu nó: “Đuổi cái gì? Dọa c.h.ế.t bảo vệ của bảo bối à?”

Tiểu Thổ bĩu môi: “À, vậy không đuổi nữa.”

Tiểu Kim dựa vào tường, khoanh tay: “Nghỉ tại chỗ, chờ chủ nhân triệu tập chúng ta.”

“Dạ vâng, anh Kim.”

Tiểu Mộc ngáp dài: “Gọi tôi dậy vào buổi chiều nhé, ngủ đây.”

Tiểu Thổ nhắm mắt lại: “Tôi cũng ngủ.”

Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa đồng thanh: “Bọn tôi cũng ngủ đây.”

Bốn tinh linh nằm thành một hàng, khuôn mặt bình yên, hơi thở đều đặn dần.

Tiểu Kim xoa thái dương, ngồi một bên canh gác.

Mặt trăng lặn, mặt trời mọc, ánh nắng xuyên qua tầng mây chiếu xuống mặt đất, vừa ấm áp vừa rực rỡ.

Ba giờ chiều, Lâm Khê mới chậm rãi tỉnh giấc.

Trước mắt loé lên một tia sáng trắng, cảm giác như đã trải qua một đời.

Cô nhìn lên trần nhà, ngẩn người. Từng cảnh tượng tối qua hiện về trong đầu.

Từ phòng tắm đến giường rồi lại quay về phòng tắm...

Lâm Khê chui vào chăn, hai tai ửng đỏ.

Cô hơi cựa mình, toàn thân ê ẩm, mệt mỏi hơn cả lúc chiến đấu với mười con lệ quỷ.

Tên khốn này, nhất quyết bắt cô phải gọi là “chồng”, gọi sai còn bắt làm lại.

Loading...