Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 381
Cập nhật lúc: 2025-04-19 05:29:59
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hốt hoảng, anh ta vội chạy về nhà, dự định kể chuyện này cho bố mình.
Vừa bước vào phòng khách, anh ta nghe tiếng ho dữ dội bên trong:
"Khụ khụ! Dạo này sao vậy? Ho mãi không khỏi, khụ khụ khụ..."
"Tôi cũng thế, hôm nay trẹo chân, đau không chịu nổi."
"Chẳng lẽ tổ phần có vấn đề? Có khi nào tổ tiên đang cảnh báo chúng ta?"
Hạ Mặc Hoa đi vào, lên tiếng: "Bố, mẹ nói cũng có lý. Hay là mời một đại sư đến xem thử."
Nghe vậy, ông cụ Hạ ném mạnh chiếc gối ôm, tức giận quát:
"Trước kia tuyên bố không bước chân vào nhà này nữa, giờ quay lại làm gì?"
"Cút, cút hết đi!"
Ông cụ Hạ là người tin tưởng tuyệt đối vào chủ nghĩa duy vật, ghét nhất chuyện mê tín dị đoan. Hai chữ "đại sư" khiến ông nổi trận lôi đình.
"Cả năm không thấy mặt mũi đâu, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hay sao, lại mò về nhà chọc tức tôi?"
"Anh muốn tôi c.h.ế.t sớm cho vừa lòng đúng không?!"
Bà cụ Hạ vội vàng khuyên nhủ: "Con nó khó khăn lắm mới chịu về nhà một chuyến, chuyện cũ bỏ qua đi, bớt giận mà."
Nhưng ông cụ vốn bướng bỉnh: "Cùng cút hết cho tôi!"
Hạ Mặc Hoa cũng không chịu thua: "Hôm nay con nhất định không đi, cứ ngồi đây để nhìn bố tức giận."
"Đồ nghịch tử! Sao tôi lại sinh ra hai thằng con như thế này, khụ khụ khụ."
Nhìn đứa con út, lại nhớ đến đứa cháu cả, ông cụ Hạ như nghẹn một cục tức trong họng không sao nuốt trôi.
"Tôi già rồi, không quản nổi nữa."
Hạ Mặc Hoa vỗ nhẹ lưng ông cụ: "Bố, hơn hai mươi năm rồi, bố vẫn chưa nguôi giận. Chuyện của con tạm gác lại, tổ phần thực sự có vấn đề."
Ông cụ vừa dịu lại chút thì cơn giận lại bùng lên. Ông cụ hét lớn: "Cút!"
Hạ Mặc Hoa bị vệ sĩ đuổi ra ngoài. Càng nghĩ càng thấy không ổn, anh ta quyết định tìm đại sư.
Vì thế, Hạ Mặc Hoa cùng Hồ Bưu tìm đến Thần Toán Đường.
Hạ Mặc Hoa tỏ vẻ kính cẩn: "Tiền bạc không thành vấn đề, xin đại sư đến xem giúp."
Lâm Khê xoa cằm: "Chỉ nghe thấy âm thanh lạ, ngoài ra không có gì khác sao?"
Hạ Mặc Hoa cố nhớ lại: "Không nhớ rõ, nhưng với trực giác của một diễn viên, trong mộ chắc chắn có thứ gì đó."
Hồ Bưu cũng lên tiếng: "Đại sư, làm phiền cô một chuyến."
"Được rồi, tôi biết rồi." Lâm Khê nhàn nhạt nói: "Qua một bên chờ, để tôi giải xong mấy quẻ phía sau đã."
Nhà họ Hạ là một trong năm gia tộc lớn, gia tài khổng lồ. Ai lại rảnh rỗi mà đi động vào tổ phần của họ?
Hẳn đây là một vụ lớn, chắc chắn kiếm được bộn tiền.
Lâm Khê tiếp tục xem quẻ: "Người tiếp theo."
Tiền Phú Quý lên tiếng: "Quẻ thứ mười..."
Mấy quẻ sau đều là chuyện lặt vặt, Lâm Khê giải quyết rất nhanh. Cô vươn vai một cái.
"Đi thôi, tổ phần nhà họ Hạ."
Tô Tử Khôn bước lên, nhiệt tình giơ tay: "Đại sư, để tôi đưa cô đi..."
Lời còn chưa dứt, Tiền Phú Quý đã đẩy anh ta sang một bên. Mái tóc vàng của ông ta theo gió tung bay, cả người toát lên khí chất ngang tàng.
“Không cần cậu tiễn, đại sư đi cùng tôi rồi.”
Tô Tử Khôn chưa nhận ra, cau mày hỏi: “Thằng xoăn, cậu là ai?”
Tiền Phú Quý hắng giọng, giọng điệu đầy tự hào: “Mắt cậu mọc trên đỉnh đầu à? Tôi là Tiền đại sư của Thần Toán Đường đây.”
Lúc nào cũng có kẻ quấy nhiễu, muốn giành hết spotlight và vị trí của đàn em dưới tay ông ta.
Tiểu Hành Tử không có mặt, ông ta đành thay nó giữ vững ngôi vị đàn em số một và số hai.
Tiền Phú Quý xắn tay áo, khoe ra bắp tay chẳng mấy săn chắc: “Nhớ mặt tôi chưa?”
Tô Tử Khôn bẹo má ông ta, bật cười: “Ông gầy hẳn đi, còn uốn tóc nữa. Nghe tôi khuyên nhé, tóc xoăn không hợp với mặt tròn đâu, đổi sang mái xéo phong cách đi. Ông mà để kiểu đó đứng trước mặt người khác, thì tóc đỏ, tóc vàng, tóc xanh cũng chẳng dám làm càn đâu.”
“Này, người anh em, ông chính là lão đại của đám tóc màu!”
Tiền Phú Quý bị lời khen cuốn theo, hỏi lại: “Người anh em, thật sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-381.html.]
Tô Tử Khôn bật cười: “Tôi là quản lý nổi tiếng Tô Tử Khôn đây, nghệ sĩ tôi từng dẫn dắt không đến trăm thì cũng phải tám chục người!”
Miệng thì ba hoa, ánh mắt anh ta không ngừng dõi theo từng cử động của đại sư.
Không ổn, đại sư định đi rồi!
Tô Tử Khôn đẩy Tiền Phú Quý sang bên, nhanh chóng đuổi theo, vừa chạy vừa gọi: “Đại sư! Cậu út! Anh Bưu! Đợi tôi với!”
Khi Tiền Phú Quý định thần lại, người đã biến mất từ bao giờ.
“Chết tiệt! Đúng là kẻ thủ đoạn!”
Ông ta ngồi thụp xuống một góc, tự dằn vặt.
Bác gái Hà đi qua, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Phú Quý, cậu còn phải rèn luyện nhiều. Chàng trai kia đúng là gian xảo.”
Tiền Phú Quý gật đầu chắc nịch: “Bác nói đúng. Sai là ở kẻ gian xảo đó, không phải tôi.”
Ông ta lẩm bẩm tự động viên: “Thôi vậy, tranh thủ tập luyện. Hôm nay còn hai nghìn mét chạy bộ, ba trăm cái gập bụng, nửa tiếng nhảy dây… Thêm hai mươi cân nữa thôi, mai là tôi sẽ thành hình mẫu lý tưởng rồi! Phú Quý cố lên, năm sau sẽ khiến mọi người lác mắt!”
…
Hồ Bưu lái xe, Hạ Mặc Hoa ngồi ghế phụ, Lâm Khê ngồi ở ghế sau.
Tô Tử Khôn bất ngờ chen lên: “Chào mọi người! Tôi thay mẹ đến thăm mộ tổ nhà ông ngoại.”
Hồ Bưu nhìn đại sư, thấy cô không phản đối, anh ta mới khởi động xe đi về phía nhà họ Hạ.
Ông cụ Hạ và bà cụ sống ở vùng ngoại ô, không quen với nhịp sống nhanh của thành phố.
Khu đất quanh nhà họ thuộc về gia đình Hạ, không khí trong lành, cảnh sắc hữu tình.
Dưới chân núi là vài căn biệt thự, giữa sườn núi là nơi an nghỉ của tổ tiên.
Hồ Bưu dừng xe trước cổng, bèn nhắc: “Không vào được đâu. Hai mươi năm trước, ông cụ đã đuổi cậu đi rồi. Hôm qua còn xóa luôn nhận diện khuôn mặt của cậu.”
Hạ Mặc Hoa có chút bối rối: “Để tôi gõ cửa xem sao.”
Tô Tử Khôn cười khẩy: “Cậu út, còn có cháu đây mà.” Anh ta hạ cửa kính, vẫy tay ra hiệu.
[Đinh! Nhận diện lòng bàn tay thành công. Chào mừng thiếu gia Tử Khôn về nhà, đã thông báo với chủ nhà.]
Tô Tử Khôn ngẩng đầu, đắc ý: “May mà có cháu ở đây. Cậu út, ông ngoại vẫn còn giận cậu, hai người đúng là một cặp cứng đầu. Ba con lừa cũng không kéo nổi.”
Hạ Mặc Hoa chỉ muốn độn thổ. Nhà của mình mà không vào được, trong khi cháu ngoại nhỏ tuổi lại được nhận diện.
Hồ Bưu đến ngã ba thì dừng xe, quay lại hỏi: “Đại sư, hay chúng ta lên thẳng mộ tổ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Khê nhún vai: “Cũng được, nhưng ông cụ đang ở ngoài đó, chúng ta không đi được đâu.”
Quả nhiên, ông cụ Hạ chống gậy, bước tới nhanh nhẹn: “Khụ khụ! Ai lại thả thằng Hạ Mặc Hoa vào đây?!”
“Đuổi nó ra! Nhanh lên!”
Bảo vệ tức tốc vây lấy chiếc xe, ánh mắt sắc lạnh.
Hồ Bưu thở dài: “Tiêu rồi. Muốn lên mộ tổ phải đi qua nhà chính. Bị đuổi thì không sao, nhưng có đại sư ở đây…”
Tô Tử Khôn đột nhiên diễn vai xuất thần.
Anh ta tự véo đùi mình một cái, cố ép ra hai giọt nước mắt, giọng nghẹn ngào: “Ông ngoại, lâu lắm mới gặp. Gặp cháu mà ông lại bảo người đuổi cháu đi, cháu buồn lắm.”
“Cháu sẽ mách với bố, với mẹ, với bà ngoại rằng có người bắt nạt cháu ở cửa nhà!”
Ông cụ Hạ lập tức đổi sắc mặt, cười rạng rỡ: “Tử Khôn à, cháu đến rồi! Mau rút hết người xuống, không được bắt nạt cháu ngoan của ta!”
Bảo vệ: “…”
Tô Tử Khôn lau mắt, giọng ngọt ngào: “Ông ngoại, cháu biết ngay không phải ông ra lệnh. Ông thương cháu nhất mà.”
Ông cụ Hạ vui vẻ ôm lấy anh ta: “Ông làm sao nỡ đuổi cháu? Nào, để ông xem cháu có mập lên chút nào không?”
Tô Tử Khôn đáp lại cái ôm, giọng đầy tình cảm: “Cháu nhớ ông nhiều lắm.”
“Ông cũng nhớ cháu.”
Hai ông cháu tình cảm thân thiết, làm Hạ Mặc Hoa đứng bên cạnh trở thành người thừa. Anh ta ho khan vài tiếng: “Bố…”
Ông cụ Hạ quay lại, mặt lạnh tanh: “Cút đi!”
Tô Tử Khôn sửng sốt: “Cháu cút sao?”
Ông cụ lập tức tươi cười: “Không phải cháu, cháu ngoan của ông.”
Hồ Bưu kinh ngạc: “Thằng nhóc này đúng là được cưng chiều hết mực, không thể tin nổi.”
Lâm Khê thở dài: “Người già thích cháu ngoan biết điều, không ưa con bất hiếu.”