Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 383

Cập nhật lúc: 2025-04-19 05:31:14
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông cụ Hạ sờ lên một tấm bia trống:

"Vài năm nữa, tôi sẽ chôn ở đây."

Ông chỉ vào tấm bia bên cạnh:

"Tiểu Khôn sau trăm tuổi sẽ nằm đây cạnh ông ngoại, được không?"

Tô Tử Khôn không nghĩ ngợi gì, đáp ngay:

"Tất nhiên là được, cháu sẵn lòng ở bên ông ngoại."

Hạ Mặc Hoa trừng lớn mắt, cuối cùng cũng hiểu được ý của bố mình, thì ra muốn giao cả nhà họ Hạ cho Tô Tử Khôn.

Thật đúng là vận cứt chó mà!

Tô Tử Khôn chẳng biết chuyện, chỉ ngây ngô cười:

"Đại sư, chỗ nào có vấn đề vậy?"

Lâm Khê nhìn quanh:

"Vị trí không có vấn đề, nhưng phía chính Đông có một luồng khí đục."

Tô Tử Khôn nhìn ra xa:

"Phía Đông là bên đó, con qua xem thử. Mọi người cứ ở đây đợi nhé."

Anh ta vừa chạy đi được một giây đã vội vàng quay lại, giọng run rẩy:

"Đại sư, nắp quan tài đang động!"

Tô Tử Khôn nuốt nước bọt, hỏi:

"Ta nghe thấy tiếng móng tay cào vào tấm ván quan tài. Tổ tiên của chúng ta... có phải đã biến thành cương thi không?"

Ông cụ Hạ chống gậy bước tới, gấp gáp nói:

"Ta phải đi xem. Phần mộ tổ tiên không thể xảy ra chuyện gì được. Sau này c.h.ế.t đi, làm sao ta dám đối mặt với các cụ dưới suối vàng?"

Tô Tử Khôn vội giữ tay ông cụ lại:

"Ông ngoại, đừng đi. Để đại sư lên trước đi. Cô ấy lợi hại hơn!"

Ông cụ Hạ dùng gậy gõ vào m.ô.n.g anh ta:

"Người lớn như cháu mà còn sợ cái gì? Đại sư dù giỏi nhưng cũng chỉ là một cô gái trẻ. Mau lên đi!"

Ông cụ quay sang nhìn Hạ Mặc Hoa, giọng ra lệnh:

"Anh cũng qua đó xem cho tôi!"

Hồ Bưu xắn tay áo, dẫn đầu chạy tới:

"Để tôi đi trước. Sức khỏe ông cụ gần đây không tốt, không thể chịu được kinh hãi."

Lâm Khê bước theo sau, giọng u ám:

"Đi cùng nhau đi, mấy đứa rớt lại một mình dễ bị quỷ bắt lắm."

Tô Tử Khôn rùng mình, bất giác nhớ lại cảnh trong phim cương thi.

Tổ tiên biến thành cương thi, người đầu tiên c.h.ế.t chắc chắn là người thân cận.

Anh ta lập tức nhấc bổng ông cụ Hạ lên, cất bước chạy như bay:

"Ông ngoại, chúng ta không thể tụt lại phía sau. Xông lên!"

Ông cụ còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị nhấc bổng lên không, cây gậy rơi xuống đất nặng nề.

"Rơi mất gậy rồi!"

"Đừng lo, mua cái mới là được!"

Phía đông của khu mộ vang lên âm thanh kỳ dị, giống như tiếng lưỡi d.a.o lớn kéo lê trên mặt đất, hoặc tiếng băm chặt xương.

Xoẹt—!

Mộ phần bắt đầu chuyển động, bụi bay mịt mù.

Tô Tử Khôn bịt chặt mũi:

"Có mùi xác thối. Tổ tiên ta thật sự đã biến thành cương thi sao?"

Ánh mắt Lâm Khê dán chặt vào một chỗ, trầm giọng nói:

"Nơi này núi non xanh đẹp, linh khí hài hòa, sát khí không thể tụ lại. Không thể dưỡng ra cương thi được."

"Có thể là cương thi từ nơi khác tới chiếm ổ, hoặc có kẻ nằm trong quan tài bày trò."

Tô Tử Khôn nghiêng về giả thuyết đầu tiên:

"Tên thần kinh nào rảnh rỗi tới mức đào mộ nhà người ta chứ?"

Lâm Khê dừng lại trước một bia mộ vô danh. Lúc này, các ngôi mộ khác đều không còn động đậy.

Trên bia mộ chỉ khắc ngày tháng, không có tên, cũng không có ảnh. Trên phần mộ cắm một đóa hoa đỏ nhỏ.

Tô Tử Khôn nhìn bia mộ, thắc mắc:

"Ông ngoại, chỗ này chôn ai vậy?"

Đột nhiên, ông cụ Hạ như bừng tỉnh, nói khẽ:

"Là cháu trai ông, Hạ Giác..."

Hắn đã quay lại. Đóa hoa đỏ kia chính là dấu hiệu.

Lâm Khê đứng trên phần mộ, cảm nhận khí trường xung quanh:

"Không có t.h.i t.h.ể ở đây."

Ông cụ giải thích:

"Là mộ chôn y phục, chỉ có quần áo mà thôi."

"Vấn đề nằm ở đây." Lâm Khê thản nhiên đáp, rút ra một lá bùa vàng.

Khóe miệng Tô Tử Khôn giật giật. Đại sư thẳng thắn và thô bạo như vậy, ông ngoại nhất định sẽ không đồng ý đâu.

Người bình thường cũng sẽ không đồng ý đào mộ cháu mình.

Lại tới lượt anh ta ra tay.

Tô Tử Khôn chỉnh lại ngôn từ, vừa định lên tiếng thì ông cụ đã nói trước:

"Được, cô đào đi."

Nụ cười trên mặt Tô Tử Khôn lập tức biến mất. Anh ta đoán sai rồi. Anh ta giẫm hụt chân, suýt nữa ngã vào trong mộ.

"Đại sư, mời cô đào."

Lâm Khê rút ra lá bùa cuồng phong đã được cải tiến.

Gió lớn cuốn theo đất đá, để lộ chiếc quan tài đen bên dưới.

Xoẹt, xoẹt—!!

Âm thanh kỳ dị càng rõ ràng hơn, như đang nói: "Chết hết đi!"

Tô Tử Khôn mở to mắt, mặt đầy kinh ngạc:

"Đại sư, tấm ván quan tài biết nói tiếng Nhật!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-383.html.]

Lâm Khê nhíu mày:

"Các ngươi lùi lại. Trong quan tài có hơi thở của người sống."

Phản ứng đầu tiên của Tô Tử Khôn là:

"Trộm mộ?! Lại dám đến tận mộ nhà họ Hạ!"

Ông cụ Hạ vội bịt miệng hắn lại:

"Lùi xuống."

Chẳng lẽ đứa cháu trai đầu óc khác người của ông cụ đang trốn trong đó?

Ông cụ lắc đầu thở dài.

Một lũ bất hiếu!

Lâm Khê nhảy xuống hố, dùng tay ấn chặt nắp quan tài:

"Cậu tự ra ngoài, hay để tôi mời cậu ra?"

Âm thanh cào xé đột ngột im bặt. Tiếp theo là giọng một thiếu niên, đầy hoảng hốt:

"Tôi không phải người xấu, đừng mở!"

Giọng nói có chút quen thuộc. Lâm Khê lập tức nhấc tấm ván lên.

"Á—!"

Trong góc quan tài, một người đang ôm đầu co rúm lại. Tay áo của gã ướt một mảng lớn, toàn thân run lẩy bẩy.

Tô Tử Khôn nghiêm nghị chỉ trích:

"Đã dám đào mộ người khác thì đừng sợ gặp người. Mau đứng dậy!"

Ông cụ Hạ tưởng rằng người trong quan tài là cháu mình. Giọng ông cụ trở nên nhẹ nhàng:

"Cháu à, mau ra đi."

"Không phải, đây là sự cố, đáng c.h.ế.t thật..."

Người kia im bặt, nước mắt rơi lã chã.

Lâm Khê túm lấy cổ áo gã, nhấc lên:

"Chúng ta quen biết à? Sao cậu lại không dám nhìn tôi?"

Kẻ thần bí giãy giụa điên cuồng, như thể đang bị tra tấn. Gã hét lên thảm thiết, tiếng kêu như lợn bị chọc tiết:

"Không! Đừng nhìn tôi!!"

Lâm Khê nghi hoặc hỏi:

"Tôi gặp cậu rồi?"

Kẻ kia ngớ người, đột nhiên không run nữa.

Đúng rồi, cô không nhận ra mặt gã mà!

Gã liên tục phủ nhận:

"Chưa gặp, không quen, không biết. Thả tôi ra!"

Lâm Khê nhướn mày:

"Cậu chột dạ. Nhìn tướng mặt cậu, rõ ràng đã làm không ít việc xấu. Gửi ngươi tới cục Quản lý Đặc biệt ngồi tù là vừa."

Kẻ kia lắc đầu như điên:

"Không, không đi cục Quản lý Đặc biệt!"

Bước chân Lâm Khê khựng lại:

"Cậu là người trong giới huyền thuật, lại sợ cục Quản lý Đặc biệt. Hóa ra cậu là người của tổ chức!"

Ngực kẻ thần bí đập mạnh, ánh mắt đảo lia lịa.

"Không phải..."

Lâm Khê liếc gã:

"Tổ chức đã c.h.ế.t một đống người. Cậu vừa nhát gan vừa tồi tệ thế này... Cậu chính là Thanh Ô, thầy phong thủy từ Nam Á!"

Trái tim Thanh Ô rơi xuống đáy vực. Lọt vào tay nữ sát thần này, sống cũng không bằng chết.

Lần đầu gặp mặt, người phụ nữ này đã đốt quần áo của gã, khiến gã phải chạy trần truồng trên đường, bị các bà cô cười nhạo.

Lần thứ hai, gã lại bị bắt!

Đáng chết! Thích Không, tổ tông nhà ngươi bị nguyền rủa mười tám đời!!

Vân Mộng Hạ Vũ

Thanh Ô yếu ớt phủ nhận:

"Không phải."

Nói rồi, gã bật cười đầy cay đắng:

"Ha ha, đúng thế, tôi là Thanh Ô. Cô từng đốt quần của tôi..."

Lâm Khê nhớ ra, ánh mắt trở nên sắc bén:

"Cậu từng bày trận Bát Môn Kim Tỏa, giam Vân Ngạn và Bạch Tu Viễn, suýt chút nữa khiến họ mất mạng!"

Thanh Ô thở dài, mất hết ý chí:

"Là tôi, đều là tôi. Xin lỗi. Tôi tuổi trẻ nông nổi. Giờ tôi chọn quay đầu. Tôi muốn tự thú!"

Ông cụ Hạ chăm chú nhìn khuôn mặt gã, ánh mắt lóe lên hy vọng:

"Cháu à, cháu có biết Hạ Giác không?"

Thanh Ô ngơ ngác:

"Ai?"

Hy vọng trong mắt ông cụ vụt tắt.

Hạ Giác đã xuất gia, sẽ không bao giờ quay lại. Có lẽ hắn đã c.h.ế.t ở đâu đó ngoài đường, hoặc đang ở một ngôi chùa nào đó gõ mõ...

Thanh Ô lặp lại:

"Tôi không quen Hạ Giác, cũng không đào mộ. Tôi không cố ý mà."

Lâm Khê hỏi:

"Vậy cậu trốn trong mộ nhà họ Hạ làm gì?"

Bốn mắt nhìn nhau. Thanh Ô sợ hãi co rúm lại:

"Tôi không biết."

"Cậu nói dối." Lâm Khê bóp cổ gã, từng chút một siết chặt.

"Thành thật khai ra!"

Thanh Ô trợn mắt trắng dã, hơi thở ngày càng yếu, dường như đã thấy bà cố tổ đến đón gã.

"Đại... đại tỷ... À không! Đại sư, đại ca, anh em, tỷ tỷ, thần thánh ơi, tôi nói!!"

Lâm Khê nới tay một chút:

"Ít nói nhảm."

Loading...