Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 422
Cập nhật lúc: 2025-04-19 23:59:18
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Trì kìm nén cảm xúc, phân tích tình hình hiện tại.
Từ khi bước vào từ đường, anh cả đã hoàn toàn thay đổi.
Không, từ sau khi ông nội mất, anh cả đã bắt đầu thay đổi.
Cậu và anh hai bị loại khỏi gia phả, thái độ kỳ quặc của thần sứ, những cái tên đỏ như máu…
Anh cả rốt cuộc muốn làm gì?
Nghĩ đi, phải nghĩ ra.
Giang Trì vốn thông minh, giờ phút này lại thấy đầu óc trống rỗng.
Cậu không nghĩ ra, cũng không đoán được.
Giang Tế chất vấn, giọng lạc đi vì nghẹn ngào: “Anh cả, anh nói đi, em muốn nghe chính miệng anh nói.”
Giang Đình giơ tay lên, lòng bàn tay ngưng tụ một luồng khí đỏ, ánh sáng đỏ chiếu rọi gương mặt anh, u ám đáng sợ.
Anh ta chậm rãi mở miệng: “Những gì tượng thần đại nhân nói không sai, ta là thuộc hạ của nó, sở hữu một phần sức mạnh.”
Còn là mắt trận, điều này anh ta không nói ra.
Giang Đình nâng tay lên, trời đất lập tức biến đổi.
Ầm ầm ầm!!!
Ánh sáng đỏ lóe lên nhanh chóng, bốn trăm tám mươi sáu cái tên đỏ rực như máu, lửa bùng cháy dữ dội.
Tượng thần tham lam hấp thụ long khí, nhìn vẻ mặt mọi người, nụ cười càng thêm hưng phấn.
“Ah~ ăn no rồi.”
“Long khí đã bị nuốt, lửa giận thiêu đốt, những người mang họ Giang này không ai thoát khỏi, mãi mãi không thể thoát.”
Tượng thần nhìn về phía Lâm Khê, nở nụ cười nham hiểm: “Bây giờ, cô có ba lựa chọn.”
“Hoặc là cô chết.”
“Hoặc là người nhà họ Giang chết.”
“Hoặc là tất cả các ngươi cùng chết, ha ha ha.”
Tượng thần khiêu khích: “Nào, lựa chọn đi.”
“Thừa nhận đi, cô và ta là đồng loại, đều lạnh lùng, đều ích kỷ, đều vô tình như nhau.”
Ầm ầm ầm!!!
Tiếng sấm chấn động màng tai, bầu không khí c.h.ế.t chóc bao trùm.
Lâm Khê nhíu mày, bàn tay nắm thanh kiếm đào chặt hơn vài phần.
Bây giờ chỉ còn một cách: phá trận pháp và để tượng thần chịu cơn thịnh nộ của thần long.
Còn Giang Đình thì sao?
Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
Những cái tên đỏ như máu, vị trí của tượng thần…
Giang Đình chính là mắt trận!
Tượng thần đã biến một người sống thành mắt trận!!
Hỏng rồi!!!
Lâm Khê vừa xoay người, bầu trời vang lên một tiếng động lớn.
Ầm!!!
Chi chít những ngọn lửa bỗng nhiên rơi xuống, bao vây tượng thần, và cả… Giang Đình.
Tượng thần không giữ được hình dáng heo, trở lại hình dạng ban đầu, đôi chân ngắn nhảy lóc cóc.
Chuyện gì thế này?
Đúng vào thời khắc quan trọng, Giang Đình đã phản bội nó!
Vân Mộng Hạ Vũ
Tượng thần giận dữ gầm lên: “Ngươi làm cái gì?!”
Giang Đình nắm chặt một sợi dây đen, lòng bàn tay đầy m.á.u tươi, đầu kia của sợi dây nối liền với đỉnh đầu của tượng thần.
Anh ta dùng chính mình làm dây, kéo tượng thần xuống vực sâu.
Giang Tế, Giang Trì và Lâm Khê, những người em của anh ta, từ lâu đã không còn là người nhà họ Giang, không liên quan đến tất cả chuyện này.
Từ khi mang họ Giang, tất cả đều phải kết thúc bởi nhà họ Giang.
Lần này, Long Nộ mạnh mẽ hơn bất kỳ lúc nào trước đây.
Trận pháp Hỏa Diễm nuốt chửng, từng cái tên của người nhà họ Giang lần lượt biến mất, chỉ còn lại Giang Đình.
Hai chữ đỏ thẫm từng chút, từng chút một tan vỡ.
Tượng thần gào thét điên cuồng: “Aaa!!”
Trận pháp sụp đổ, âm thanh như một cánh diều đứt dây, tan biến trong gió.
“Anh cả!”
“Anh cả!!”
“Anh cả!!!”
Ánh sáng đỏ rực xé toạc bầu trời. Trước mắt thoáng qua, ba người quay lại miệng hang lúc ban đầu.
Họ nhìn thấy tượng thần rơi xuống vực sâu vạn trượng, nhìn thấy anh cả hòa làm một với ánh sáng đỏ, nhìn thấy cái tên Giang Đình biến mất.
Gương mặt quen thuộc đó m.á.u thịt lẫn lộn, nhưng trong đôi mắt màu hổ phách, nụ cười càng rạng rỡ.
Anh cả đang cười.
Nụ cười rực rỡ, ánh mắt dịu dàng.
Giang Đình chưa từng cười vui đến vậy, tự do đến thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-422.html.]
Trước kia muốn cười nhưng không dám cười, luôn phải giữ vẻ lạnh lùng.
Khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, anh cả cuối cùng cũng có thể cười thật lòng, không chút kiềm chế.
...
Nhà họ Giang đông người, quy củ cũng nhiều, mọi thứ đều phải tranh giành.
Bố không được ông nội yêu thương, năng lực cũng không đủ, đương nhiên không thể tranh lại các bác chú.
Cả gia đình sống trong góc khuất nhất, chen chúc trong một căn phòng chật hẹp.
Bố cả ngày uống rượu: “Đám anh em đó toàn mưu mô, lần sau ta nhất định thắng.”
Mẹ cả ngày ngồi bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trời.
Giang Đình lúc biết đi đã phải tự chăm sóc bản thân, tự đi tìm đồ ăn.
Hôm ấy, Giang Đình hái một bông hoa dại về nhà: “Mẹ ơi, mẹ ơi, con tặng mẹ một bông hoa nhỏ này.”
Mẹ xoa đầu Giang Đình, cố nặn ra một nụ cười: “Cảm ơn Tiểu Đình.”
Giang Đình ôm lấy mẹ: “Mẹ ơi, anh họ cứ nói chúng ta là rác rưởi, không xứng làm người nhà họ Giang, nghĩa là gì ạ?”
Mẹ lắc đầu: “Không có gì đâu, chúng ta chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình, đừng để ý đến người khác.”
Bố tình cờ nghe được câu đó, liền túm lấy cổ áo Giang Đình, đánh mạnh vào m.ô.n.g anh ta.
“Thằng nhãi con, ngay cả mày cũng coi thường tao!!”
Khi ấy, Giang Đình không hiểu, sau này mới biết kiểu người như bố được gọi là "kẻ bắt nạt trong nhà."
Ra ngoài bị bắt nạt, về nhà trút giận lên con cái vô tội.
Bốp!!
Bố ném Giang Đình ra ngoài cửa, anh ta hít hít mũi.
Đàn ông con trai phải mạnh mẽ, không được khóc, không được khóc.
Giang Đình ghi nhớ.
Lớn lên, nhất định sẽ trả đũa.
Gió lạnh rít gào, những bông tuyết to như bàn tay rơi trên đầu, cơ thể Giang Đình run lên vì lạnh.
Giang Đình muốn gọi mẹ, nhưng trong nhà vang lên những âm thanh kỳ lạ, ư ư a a, vừa như khóc, vừa như cười.
Bàn tay đang gõ cửa dừng giữa không trung, Giang Đình ngồi ngoài cả đêm, tuyết dày phủ đến đầu gối.
Không lâu sau, mẹ sinh em trai.
Giang Đình không còn một mình, anh ta đã có em trai.
Em trai rất ngốc, nhưng cũng rất đáng yêu.
Bố mẹ không quan tâm, đi đâu Giang Đình cũng cõng em theo.
Năm Giang Đình bảy tuổi, theo quy định nhà họ Giang, phải đến Chủ Uyển học, kiểm tra thiên phú.
Ở đó có những thầy giáo hung dữ, cầm thước gỗ đứng trước lớp, ép Giang Đình làm những bài tập nhàm chán.
Giang Đình chỉ nhìn qua một cái đã biết đáp án, làm xong trong nháy mắt.
“Hu hu hu…”
Em trai ôm cổ Giang Đình, há miệng cắn xuống, vừa khóc vừa mút.
Đứa em ngốc tưởng Giang Đình là mẹ, muốn b.ú sữa.
Giang Đình nhẹ nhàng dỗ: “Em đừng khóc, anh đưa em về nhà ngay.”
Từ khi em trai chào đời ba tháng, mẹ không cho em trai bú, việc pha sữa bột giao hết cho Giang Đình.
Bố mặc kệ, mẹ oán trách số phận.
Giang Đình vừa làm bố, vừa làm mẹ, chăm em trai đến tận bây giờ.
Em trai không hiểu tiếng người, khóc càng to hơn.
“Hu hu hu!”
Giáo viên phát hiện, đập mạnh vào bảng: “Em tên gì? Thi cử sao lại dẫn trẻ con vào đây? Lên đây!”
Giang Đình cầm bài kiểm tra chạy lên, có chút sợ hãi: “Em làm xong rồi.”
Giáo viên không tin: “Nửa tiếng mà em đã làm xong? Tôi còn chưa làm xong đây!”
Giang Đình trả lời thật thà: “Thầy ngốc quá, bài này dễ ợt mà.”
Giáo viên nhìn một lần, lại nhìn thêm ba lần nữa, vẻ mặt ngày càng phấn khích.
“Thần đồng trong truyền thuyết, hôm nay tôi cuối cùng cũng gặp được!”
“Em ở lại lớp, không được đi đâu.”
Thầy giáo cầm bài kiểm tra đi mất, trông rất vui.
Giang Đình không hiểu, có gì vui chứ.
Đợi, hay không đợi?
Giang Đình chọn không đợi, pha sữa cho em là quan trọng nhất.
Giang Đình định rời đi, thì vài đứa trẻ to cao chặn cửa, giọng điệu đầy ngang ngược.
“Mày là ai?”
“Sao thầy lại khen mày?”
“Nói đi, câm rồi à?!”
Giang Đình nhận ra bọn chúng, là hai con trai bác cả, con trai chú tư và con gái chú năm.
Mẹ từng dặn, ít tiếp xúc với các gia đình khác, có thể tránh thì tránh, không tránh được thì chạy.
Giang Đình suy nghĩ hồi lâu: “Không biết.”
“Mày biết lấy lòng thầy, mà không biết trả lời bọn tao?”