Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 425

Cập nhật lúc: 2025-04-19 23:59:24
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Đình đã tính toán xong tất cả, mang quyết tâm c.h.ế.t chờ đến lễ tế tổ tiếp theo, kéo tượng thần c.h.ế.t chung.

Dù sao cũng phải chết, vậy thì tự mình lựa chọn cách chết.

Mệt quá, thật mệt mỏi.

Sắp kết thúc rồi...

Sắp kết thúc thật rồi.

Cuối cùng mọi thứ cũng chấm dứt.

Lần này, anh ta đã làm được, kế hoạch hoàn thành, kéo theo tượng thần cùng chết.

Chết không phải là kết thúc, mà là một khởi đầu.

Giang Đình đã được tự do, không còn phải che giấu bản thân.

Anh ta có thể sống theo ý mình, bộc lộ cảm xúc thật, làm những điều mình thích.

Trong đầu anh ta hiện lên những khoảnh khắc đẹp đẽ: em gái giành tách trà của anh, tặng anh bùa hộ mệnh, em trai em gái cùng nhau leo tường...

Anh ta rất muốn trở lại đêm hôm đó.

Một đêm bình dị và ấm áp.

Đã từng, anh ta cũng có được hạnh phúc đơn giản.

Giang Đình mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc thật sự.

Như ánh mặt trời mới mọc, rực rỡ chói lòa.

Tiểu Tế, tạm biệt.

Tiểu Trì, tạm biệt.

Tiểu Khê, tạm biệt.

Anh cả đi rồi.

Đi tìm tự do thuộc về mình.

...

"Ầm!!"

Tiếng nổ vang trời, lực chấn động mạnh mẽ đẩy ba người văng ra khỏi từ đường.

Bay lên cao, rơi xuống nhẹ nhàng.

Anh cả đang bảo vệ họ sao? Không!

Anh cả vẫn ở bên trong!!

Anh cả không còn nữa!!

Giang Tế ngã xuống đất, tóc tai dựng ngược, mặt đen như than, hai dòng nước mắt tuôn trào.

Anh ta gào thét điên cuồng: "Anh cả, trở lại đi, quay về đi..."

Giang Trì ngồi bần thần trên đất, nắm chặt hai tay, hốc mắt dần đỏ lên.

Cậu lẩm bẩm: "Anh cả không quay lại đâu, anh cả cố tình, cố tình bỏ rơi chúng ta, không cần chúng ta nữa..."

"Không đâu! Anh cả sẽ không bỏ rơi chúng ta!!"

Giang Tế như phát điên, vừa hét vừa khóc, nước mắt nước mũi tèm lem, mặt mày lem nhem như một người ăn mày lưu lạc suốt mười năm.

Một người khóc lớn, một người ngẩn ngơ.

Không khí nặng nề và tang thương, khói đen cuồn cuộn bay lên trời, từ đường đã hóa thành đống đổ nát.

Lâm Khê đứng sững, đầu ngón tay run rẩy.

Giang Đình không thể còn sống, thậm chí ngay cả t.h.i t.h.ể cũng không còn.

Muốn phá hủy tượng thần, bắt buộc phải phá trận pháp.

Phá trận pháp, mắt trận phải chết.

Giang Đình đã giành làm trước cô, tự mình gánh vác tất cả, không muốn để cô rơi vào nỗi đau phải lựa chọn.

Lâm Khê nhìn làn khói đen đầy trời, bước nhanh về phía trước.

Giang Tế ôm chặt lấy chân cô, lắp bắp nói: "Em gái, anh cả mất rồi, em đừng chết, em không được chết..."

Lâm Khê giải thích: "Tôi không phải đi chết."

Giang Tế đã hóa điên, giọng nói run rẩy không ngừng.

"Không! Em không được đi!!"

Lúc này, Giang Trì hét lên: "Im hết đi!"

Cậu nhặt lấy một chiếc cặp tài liệu màu đen, giọng nghẹn ngào: "Anh cả để lại đồ cho chúng ta. Anh cả đã tính toán xong mọi thứ. Qua đây."

Chiếc cặp căng phồng, chắc chắn bên trong có đồ.

Giang Trì cắn môi, kéo khóa dài, cẩn thận lấy đồ bên trong ra.

Hai túi nhỏ, một túi lớn, trên mỗi túi đều viết tên của ba người.

Giang Trì mở một túi nhỏ, bên trong là một chùm chìa khóa và một bức thư.

Cậu mở thư, không kìm được nước mắt.

Anh cả viết rất dài, đặc biệt dài dòng.

Giang Trì đọc lướt một mạch, đến cuối cùng.

Anh cả: "Anh đã mua khu thí nghiệm ở phía đông thành phố, ghi tên em. Sau này đừng nổ tung đồ nữa, chăm sóc tốt bản thân. Tất cả của nhà họ Giang đã kết thúc."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-425.html.]

Giang Trì một tay nắm chặt lá thư, tay kia giữ chùm chìa khóa, hốc mắt dần ướt.

Anh cả thông minh đến mức này, đã sớm đoán được cậu và anh hai sẽ lén chạy đến từ đường, vì vậy để lại món quà cuối cùng.

Anh cả, anh đừng thông minh như vậy, ngốc một chút thì tốt biết bao.

Bên cạnh, Giang Tế run rẩy mở chiếc túi của mình, bên trong cũng là một bức thư và một chùm chìa khóa.

Anh cả: "Anh biết em ngốc, dễ bị bắt nạt. Bây giờ em là ông chủ của năm công ty giải trí, không cần phải sợ ai nữa. Ngốc nghếch có phúc ngốc nghếch, gặp chuyện không giải quyết được thì tìm thằng nhóc nhà họ Tô, ít tự mình quyết định lại."

Giang Tế bĩu môi: "Em không ngốc, anh cả mới ngốc."

Ba anh em, em thứ hai tùy ý bước vào giới giải trí, em út tùy tiện làm nổ đồ đạc, còn anh cả thì như biến đổi gen, nghiêm túc như một cán bộ già, chẳng hề tùy ý.

Anh cả kiềm chế bản thân, làm những điều mình không thích, để họ có được sự tự do tùy ý.

"Hu hu hu, anh cả, giai đoạn nổi loạn của anh đến muộn quá, vừa nổi loạn đã tự sát, hu hu hu..."

Chiếc túi lớn nhất còn lại, Lâm Khê cẩn thận mở ra. Bên trong là hai mươi chiếc túi nhỏ.

Cô lần lượt mở từng túi, bên trong là những món quà sinh nhật!

Mỗi túi chứa một bức thư và một món quà, từ một tuổi đến hai mươi tuổi.

Khóa bình an, búp bê Barbie, hộp nhạc, mặt dây gỗ khắc, chuỗi hạt Phật quen thuộc... Cuối cùng là một chiếc thẻ ngân hàng.

Mỗi năm sinh nhật, Giang Đình đều viết thư và chuẩn bị một món quà đặc biệt cho cô.

Một tuổi, hai tuổi, ba tuổi… cho đến hôm nay.

Anh cả: "Em gái tròn ba tuổi rồi, biết đi, biết nói, biết đếm số, liệu có gọi anh là anh không?"

Anh cả: "Em gái tròn mười tuổi rồi, chẳng biết viết gì. Năm nay anh đã làm tổng giám đốc, có thể bảo vệ em tốt, em mau về đi."

Anh cả: "Em gái tròn mười lăm tuổi, trở thành thiếu nữ xinh đẹp. Cẩn thận những tên tóc vàng xung quanh. Anh rất nhớ em, rất rất nhớ. Bao giờ em mới về?"

Anh cả: "Em gái tròn hai mươi tuổi. Nếu em biết được thân phận của mình, liệu em có trách anh không? Có trách chứ, trách anh năm xưa..."

"Năm nay cuối cùng cũng được gặp em đã trưởng thành. Phó Kinh Nghiêu đúng là cao tay, cướp mất em gái duy nhất của anh. Cậu ta thiếu anh một tiếng "Anh cả"!"

"Không biết viết gì nữa, chúc em gái và em rể hạnh phúc."

Hai mươi lá thư, hai mươi món quà, được xếp ngay ngắn trước mặt, tràn đầy tình yêu thương sâu nặng.

Anh cả chưa từng quên cô.

Lâm Khê cay cay sống mũi, phong thư trong tay như nặng nghìn cân, cô từ từ mở miệng.

"Anh cả, em không trách anh đâu..."

Giang Đình, anh cả của cô.

Tiếc là, anh cả không thể nghe thấy nữa.

Lâm Khê hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Người c.h.ế.t đi vẫn còn linh hồn.

Nhưng, lửa dữ thiêu đốt là sự tàn phá cả thân xác lẫn linh hồn, liệu Giang Đình có chịu đựng nổi không?

Anh ấy nhất định có thể!

Lâm Khê lau lớp tro bụi trên mặt, nhanh chóng thi triển chiêu "Chiêu Hồn Quyết".

"Thiên môn khai, địa môn khai, tam hồn thất phách mau trở về!!"

Kim quang lóe lên rồi tan biến, chẳng có phản ứng gì.

Tiếng sấm đã dừng, ngọn lửa cũng tắt, khắp đống tàn tích chỉ còn lại vẻ hoang tàn, tang thương lan tỏa khắp nơi.

Lâm Khê không cam lòng, sải bước lao thẳng về phía từ đường.

Giang Trì đứng dậy, lập tức đuổi theo.

Giang Tế vẫn còn ngơ ngác, nhìn hai đứa em bỏ đi, bỗng chạy nhanh nhất trong đời.

"Em định đi đâu? Đừng bỏ đi, đừng chết..."

Giang Trì nắm lấy cổ tay anh, nhẹ nhàng trấn an:

"Anh hai đừng sợ, chúng ta đi tìm anh cả."

Giang Tế ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt đỏ hoe:

"Ừ, tìm anh cả, cùng nhau tìm anh cả."

Giang Trì vừa chạy vừa nói:

"Người sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác. Chưa tìm được thì chứng tỏ anh cả vẫn còn sống."

"Đi!"

Ba người lao vào màn khói mờ mịt, không khí đặc quánh mùi cháy khét, từ đường lộng lẫy giờ chỉ còn là đống gạch vụn.

Tro bụi phủ kín mặt đất, không phân biệt được đâu là tro người, đâu là tro vật.

Lâm Khê dừng lại, cảm nhận một luồng khí lạ.

Một vật màu đen cháy sém lơ lửng trên không, tỏa ra ánh sáng đỏ âm u, bên dưới là một đống tro tàn.

Lâm Khê cầm lấy vật gây tội, cẩn thận quan sát đống tro, trong lòng dấy lên một cảm giác quen thuộc.

Giang Trì trừng mắt kinh ngạc:

"Đây... đây là?"

Giang Tế quỳ sụp xuống đất, dập đầu ba cái vang rền:

"Anh cả, đi đường bình an... hu hu... giờ em sẽ thu thập thi thể... không, thu tro của anh!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Khê kéo người anh hai ngốc nghếch đứng dậy, vội vàng giải thích:

"Là tượng thần bị thiêu thành tro, không phải anh cả."

Loading...