Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 428
Cập nhật lúc: 2025-04-19 23:59:56
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dracula mất kiên nhẫn gào lên:
“Gõ cái gì mà gõ! Dừng lại! Đừng làm ồn nữa!”
Thích Không giáng thêm một nhát, chiếc mõ vỡ tan.
Hắn kích động không kiềm được, hét lớn:
“Mau nói đi, Lâm Khê và anh ta có quan hệ gì?”
Dracula nhếch mép cười lạnh:
“Sao ta phải nói với ngươi?”
Thích Không ném chiếc mõ hỏng, bắt đầu ngâm bài kinh Đại Bi bằng miệng, ra vẻ bi ai:
“Thần Chủ đại nhân, ngài là người đứng đầu tổ chức!”
“Thành viên tổ chức thì kẻ chết, người tàn, kẻ mất tích, chỉ còn lại chúng ta bấu víu vào nhau, đêm hôm lên núi tuyết.”
“Phật có dạy: Ai giữ bí mật không kể cho huynh đệ thì sinh con không có hậu môn.”
“A Di Đà Phật, sư phụ, con xin lỗi.”
Dracula chửi thẳng:
“Tắt bài kinh đó đi! Không thì ta bẻ đầu ngươi!”
Tên hòa thượng này suốt ngày miệng nói nhân nghĩa đạo đức, nhưng hành động toàn là g.i.ế.c người phóng hỏa.
Tổ chức, từ thủ lĩnh thứ hai đến thủ lĩnh thứ ba, đều bị hắn xử lý.
Thanh Ô cũng mất tích, xác không biết bị chôn ở đâu.
Những chuyện đó chẳng đáng bận tâm. Tổ chức chẳng qua chỉ là chất dinh dưỡng cho Thánh Khí, một lớp vỏ che mắt cục Quản lý Đặc biệt.
Điều quan trọng chính là cô ta!
Chỉ còn vài ngày nữa thôi, mọi thứ sẽ thành công.
Dracula cười nghiêng miệng, bước đi.
Thích Không vội vàng đuổi theo:
“Chờ bần tăng với!”
Nghe được nửa chuyện về Lâm Khê, lòng dạ hắn ngứa ngáy không yên.
Dracula hét lớn:
“Biến ngay!!”
“Không biến.” Thích Không lắc mình, nhảy đến lưng chừng núi:
“Phụ nữ trên đời cần bần tăng, ngài cũng cần bần tăng.”
Dracula nheo mắt, sát khí bừng bừng.
Đợi kế hoạch hoàn tất, người đầu tiên bị đem ra tế trời sẽ là hòa thượng này.
Đồ thần kinh, chẳng đáng phí lời.
Dracula hóa thành một đàn dơi, biến mất vào màn đêm, để lại một câu mỉa mai:
“Ha ha, đồ ngu, cứ từ từ mà leo.”
Thích Không dừng bước, ánh sáng vàng quanh người chớp lóe, đột ngột thu nhỏ.
Hắn nhìn đôi tay ngắn, đôi chân ngắn của mình, thở dài:
“Thọ mệnh chẳng còn bao nhiêu, ta có thể nhìn thấy ngày mặt trời soi sáng khắp thế giới không đây?”
“Leo núi ban đêm, phong cảnh thật đẹp.”
“Không nghĩ nữa, đi thôi.”
…
Đế Cảnh Viên.
Lâm Khê ngủ rất say. Trong cơn mơ màng, bỗng nhiên cô giật mình tỉnh giấc.
Phó Kinh Nghiêu vẫn ngồi bên cạnh, đưa tay sờ trán cô:
“Khê Khê, em tỉnh rồi à? Ăn chút gì đã.”
Đầu Lâm Khê nặng trĩu. Cô giơ tay lên, mơ hồ đáp:
“Ừm.”
Phó Kinh Nghiêu vòng tay ôm lấy eo cô, bế cô đi về phía phòng ăn.
Trên bàn, thức ăn vẫn còn nóng hổi.
Phó Kinh Nghiêu nhẹ giọng:
“Muốn ăn gì thì bảo anh.”
Lâm Khê ngáp liền ba cái, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn.
Cô ngồi trên đùi người đàn ông, tay trái ôm eo, tay phải sờ n.g.ự.c anh, như con bạch tuộc quấn chặt lấy anh.
Tư thế này khiến cô trông như một kẻ háo sắc.
Lâm Khê thoáng cứng đờ, húng hắng ho hai tiếng:
“Khụ khụ!”
Phó Kinh Nghiêu nghe thấy tiếng ho, lập tức cuống lên:
“Khê Khê, em thấy khó chịu chỗ nào à? Chúng ta đến bệnh viện nhé!”
“Không sao, anh đừng động đậy!”
Trong lúc hoảng loạn, Lâm Khê vô tình bóp mạnh vào m.ô.n.g anh, còn tiện tay chạm vào cơ bắp.
Phó Kinh Nghiêu giữ lấy tay cô, ánh mắt tràn đầy ý cười:
“Khê Khê, em đang làm chuyện xấu đấy.”
“Chỉ là vô tình thôi.” Má Lâm Khê ửng đỏ, yếu ớt giải thích.
Phó Kinh Nghiêu mỉm cười nhìn cô:
“Anh hiểu mà, vô tình nhưng cố ý.”
Lâm Khê đứng hình.
Mỗi lần mệt mỏi, cô lại muốn ôm Phó Kinh Nghiêu, muốn ngửi mùi hương của anh, muốn hôn anh.
Nói thẳng ra, cô thèm khát cơ thể của anh.
Trời ơi! Cô đang nghĩ gì thế này?
Tối qua cả đêm quần thảo, thêm lần nữa chắc chắn cô không chịu nổi. Mấy ngày tới e là không bước ra nổi khỏi cửa.
Khê Khê, cuối cùng em vẫn sa ngã rồi.
"Thường ứng thường tĩnh, thường thanh tĩnh vậy."
Lâm Khê niệm thầm ba lần, đè nén những suy nghĩ hỗn loạn, chân trần bước xuống sàn, định trèo lên chiếc ghế bên cạnh.
Phó Kinh Nghiêu đưa tay kéo cô, đặt bàn tay lên lưng cô:
“Khê Khê, có cần thêm chút khí tím không?”
Câu ám hiệu này, ai hiểu thì hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-428.html.]
Lâm Khê lắc đầu nguầy nguậy:
“Không, không cần, tối qua đã lấy quá nhiều, đủ dùng rồi.”
Phó Kinh Nghiêu hơi tiếc nuối:
“Nghe em vậy, nghỉ vài ngày.”
Tối qua, đúng là hơi quá sức.
Phó Kinh Nghiêu xoay người cô lại, cẩn thận kiểm tra một lượt, thành thạo cởi cúc áo cô.
Làn da trắng mịn lộ ra, lờ mờ có thể thấy những dấu hôn nhạt nhòa và cả dấu tay.
Lâm Khê che ngực, thét lên kinh ngạc:
“Phó Kinh Nghiêu!!”
Người đàn ông này càng ngày càng táo tợn, dám kéo áo cô ngay trong phòng ăn. Nếu Vú Ngô đột ngột xuất hiện thì…
Ở Sơn Thủy Biệt Cư, Vú Ngô bất giác hắt hơi liền năm cái:
“Hắt xì! Ai đang nhắc đến tôi thế?
“Cậu chủ lớn? Mợ chủ? Hay quản gia Lưu? Để tôi gõ xem trúng ai.”
Quay lại Đế Cảnh Viên, Phó Kinh Nghiêu dừng tay, nghiêm túc cam đoan:
“Nếu em không đồng ý, anh sẽ không làm bậy.”
Anh bổ sung:
“Vú Ngô về rồi, nhà không còn ai.”
“Khê Khê, sáng nay em đi vội quá, lại ở trên núi cả ngày. Anh phải kiểm tra xem có bị thương chỗ nào không?”
Phó Kinh Nghiêu cúi đầu nhìn thoáng qua, rồi điềm nhiên cài lại cúc áo của vợ:
“Xin lỗi.”
Lâm Khê xoa xoa ngực, quả thực hơi đau một chút. Cô chủ động nói:
“Ăn cơm trước đã, tắm thì bôi thuốc giúp em sau.”
Phó Kinh Nghiêu mỉm cười, sẵn lòng hết mực:
“Ừ, cùng tắm.”
Lâm Khê cầm lấy đũa, tai đỏ bừng:
“Ăn cơm.”
Dùng bữa xong, Phó Kinh Nghiêu bế cô lên lầu, chuẩn bị đồ cần thiết rồi mở cửa phòng tắm.
“Khê Khê, chúng ta…”
Vừa cất lời, đột nhiên có tiếng động ồn ào phát ra.
Ong ong ong!
Lá bùa trong túi phát ra âm thanh chói tai.
Lâm Khê lấy ra xem, sắc mặt trở nên phức tạp.
Chết thật, quên mất trên người đang giữ hồn phách của Giang Đình.
Dù ý thức của anh ta không đầy đủ, nhưng vẫn có chút nhận thức.
Nếu lát nữa đóng cửa phòng tắm, cả hai cởi sạch cùng tắm, mà anh trai lại ở bên nhìn… nghĩ thôi đã thấy khó xử.
Phó Kinh Nghiêu thấy sắc mặt cô không ổn, liền hỏi:
“Khê Khê, lá bùa này làm sao thế?”
Lâm Khê ngập ngừng:
“Đây là anh cả của em, anh tin không?”
Phó Kinh Nghiêu sững người một giây, rồi bình thản nói:
“Giang Đình biến thành một lá bùa, sở thích thật độc đáo.”
Lâm Khê che mặt, kéo anh xuống lầu:
“Đợi tắm đã, phải mang anh cả đi an táng trước.”
“À không! Phải để anh cả hấp thu tinh hoa nhật nguyệt.”
Lâm Khê chạy đến sân sau, chọn bừa một mảnh đất trống, đặt lá bùa xuống, rồi bố trí Tụ Linh Trận.
Linh khí từ bốn phương tám hướng dồn xuống lòng đất, một mầm non nhỏ xanh biếc lặng lẽ nhú lên, phá đất mà ra.
Nó đứng thẳng trong gió, không sợ bão tuyết.
Mọi chuyện vượt xa dự đoán. Phó Kinh Nghiêu thận trọng hỏi:
“Giang Đình đầu thai thành một cái cây à?”
Lâm Khê nhìn mầm cây xanh non, khẽ thở dài:
“So với làm người, anh ấy muốn làm cây hơn.”
Dạng cây này giúp hấp thu tinh hoa nhật nguyệt tốt hơn, cũng như những tiểu tinh linh hay ẩn mình dưới lòng đất.
Hy vọng linh hồn của anh cả sớm ngày hồi phục.
Mầm cây nhỏ vươn ra hai chiếc lá xanh mướt, như thể đang đáp lại lời cô.
Lâm Khê ngắm nhìn một lúc, cảm nhận được linh hồn anh cả đang khôi phục, cô siết c.h.ặ.t t.a.y người đàn ông bên cạnh:
“Đi thôi.”
Phó Kinh Nghiêu liếc nhìn mầm cây lần cuối.
Giang Đình, yên tâm làm cây, Khê Khê để anh chăm sóc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dưới lớp đất, mầm cây nhỏ vươn thân cành về phía trước. Nó muốn cử động nhưng không có đôi chân, muốn nói nhưng không có miệng.
Nó nhớ đó là em gái mình, người em gái duy nhất.
Người kia thì sao?
Không nhớ nổi…
Hình như, còn nợ anh hắn một câu “Anh cả”.
Một đêm ngon giấc.
Lâm Khê mở mắt, cảm giác toàn thân nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Phó Kinh Nghiêu ấn nhẹ lên vai cô, giọng nói trầm ấm:
“Đỡ hơn chút nào chưa?”
Lâm Khê nghiêng đầu:
“Anh cứ đi làm đi, đừng bận tâm đến em.”
Phó Kinh Nghiêu không nhúc nhích, ánh mắt dịu dàng:
“Cùng đi.”
Gần đây anh luôn cảm thấy bồn chồn, như thể sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
Đặc biệt là hôm qua, vừa mở mắt không thấy bóng dáng quen thuộc, chăn đệm lạnh ngắt, anh sợ hãi vô cùng.
Anh sợ một ngày nào đó, Khê Khê sẽ biến mất.
Khoảng thời gian này, anh không muốn rời xa cô dù chỉ một bước.