Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 429

Cập nhật lúc: 2025-04-19 23:59:58
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Kinh Nghiêu kiên định:

“Cùng đi, được không?”

Lâm Khê ngẩng đầu, chọc nhẹ cằm anh:

“Anh thế này đặt vào thời cổ đại gọi là hôn quân, ngày nào cũng không lên triều, bá quan phải đ.â.m đầu vào cột mà khuyên can.”

“Thích đ.â.m thì cứ đâm.” Phó Kinh Nghiêu vòng tay ôm lấy cô: "Em đi cùng anh, công việc của anh sẽ không bị ảnh hưởng. Nhưng nếu em không đi, anh chẳng có tâm trạng làm việc.”

Lâm Khê trầm ngâm một lát:

“Hôm qua trải qua vài chuyện, hôm nay em không muốn ra ngoài.”

Cô mỉm cười, đẩy người đàn ông đang đè trên mình:

“Kinh Nghiêu, anh năm nay hai mươi sáu tuổi rồi, tự đi làm được mà, đâu cần người lớn phải kè kè bên cạnh?”

Phó Kinh Nghiêu nhướng mày:

“Tám mươi sáu tuổi cũng cần em, cả đời này đều cần em.”

Lâm Khê giơ bốn ngón tay lên:

“Em hứa hôm nay sẽ không ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà, nếu không...”

Người đàn ông giơ tay, khẽ lắc đầu.

Những đầu ngón tay ấm áp đặt lên môi cô, Lâm Khê bất giác nhớ lại cảnh tối qua anh bôi thuốc cho mình, tim cô bỗng đập mạnh.

“Em...”

“Khê Khê, đừng thề thốt.”

Phó Kinh Nghiêu nhẹ vuốt khóe môi cô, nét mặt trở nên nghiêm túc:

“Em muốn đi đâu thì cứ đi đó.”

Lâm Khê khẽ gập bốn ngón tay, đôi mắt ánh lên nụ cười:

“Đây không phải lời thề, gọi là phát ‘bốn’ thôi.”

“Trời mà dám đánh em, em sẽ tẩn nó một trận.”

Phó Kinh Nghiêu bật cười:

“Anh sẽ giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u nó cho em.”

Giang Đình bất ngờ qua đời, nhà họ Giang chắc chắn sẽ rơi vào hỗn loạn, tình hình Đế Kinh cũng đã thay đổi.

Hôm nay, Trần Chiêu bận đến phát điên, anh buộc phải đến công ty giải quyết một số việc.

Nhưng, ngày mai và ngày kia đều là ngày nghỉ.

Anh là ông chủ, anh quyết định được.

Phó Kinh Nghiêu lưu luyến không nỡ rời, giọng nói trầm xuống:

“Khê Khê, đợi anh về.”

“Tạm biệt, tối gặp.”

Lâm Khê tiễn anh đi, ngồi trên giường ngẩn ngơ, trong đầu cứ lặp đi lặp lại lời tượng thần nói.

“Ngươi và ta là đồng loại!!”

Thích Không từng nói với cô câu tương tự:

“Ngươi, mảnh vỡ và Dracula đều cùng màu, ngươi vốn không nên tồn tại trên đời này.”

Một người có thể nói dối, nhưng hai người chưa từng gặp mặt lại nói giống nhau thì không thể là giả.

Tại sao mảnh vỡ lại xuất hiện bên cạnh cô?

Tại sao thiên lôi luôn đuổi theo cô để đánh?

Tại sao sổ sinh tử không có tên cô?

Sự thật đang ở ngay trước mắt.

Lâm Khê siết c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay, đôi môi tái nhợt.

Nếu như cô thật sự là...

Phó Kinh Nghiêu sẽ thế nào?

Cô có gây tổn thương cho anh không?

Lâm Khê nhíu mày, trong lòng dâng lên một cảm giác thôi thúc mãnh liệt.

Đúng vậy, ngươi chính là. Trở về đi!!

Nhanh lên, hãy đến bên chúng ta.

Đến đây! Nhanh đến đây!!!

Lâm Khê lấy bảy mảnh vỡ ra, đập mạnh xuống đất, lần đầu tiên chửi thề thô tục như vậy.

“Là cái đầu nhà ngươi! Mẹ nó chứ!!!”

Bảy mảnh vỡ nằm ngay ngắn trên sàn, không động đậy.

Lâm Khê hít sâu, cố đè nén cơn giận.

Cô là người.

Cô là Lâm Khê.

Cô là vợ của Phó Kinh Nghiêu.

Chỉ vậy thôi.

Lâm Khê ngồi xổm xuống, đối diện với những mảnh vỡ đen kịt:

“Chờ đấy! Sớm muộn gì cũng tìm cách nghiền nát các ngươi, vứt xuống biển cho cá mập ăn!”

Trước mắt bỗng lóe lên một luồng sáng, thứ ánh sáng kỳ lạ rực rỡ như màu đen ngũ sắc.

Trên mảnh vỡ hiện ra một dòng chữ cổ, nét chữ xiêu vẹo, nguệch ngoạc như phù chú ma quái.

Lâm Khê ghé sát lại xem:

“Cái quái gì thế này?”

Dòng chữ đảo ngược, ánh sáng lập lòe chớp nháy.

Có chút giống kiểu chữ Vân Triện, một dạng chữ chuyên dụng của Đạo giáo.

Lâm Khê cố nhận ra được hai chữ:

“Phong Ấn...”

Ngày trước, một tiền bối nào đó đã phong ấn mảnh vỡ.

Không, là phá nát cái thứ quái quỷ này.

Ai lại mạnh như vậy?

Người đó còn sống không?

Lâm Khê vò đầu, nhớ lại lời tiên đoán của Thích Không.

Trời long đất lở, bên cạnh quái vật sẽ có một luồng sáng, cố gắng ngăn cản thế giới hủy diệt.

Đây không phải là tử cục, vẫn còn một tia hy vọng.

Vấn đề là, phải đi đâu để tìm tia sáng đó?

Lâm Khê ngồi xếp bằng, thử bấm độn để tìm kiếm tia hy vọng này, nhưng sức mạnh vô tận cản trở cô, thậm chí còn muốn nuốt chửng cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-429.html.]

Không được, không tìm ra!

Người này ảnh hưởng quá lớn đến thế giới, mệnh cách kỳ lạ, không ai có thể tính ra.

Thôi vậy, thuận theo tự nhiên.

Sống được thì sống, không sống được thì c.h.ế.t chung.

Lâm Khê bình thản nằm lại xuống giường, chuẩn bị mặc kệ mọi thứ.

Trong cơn mơ màng, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên bên tai. Cô trở mình, kéo chăn trùm kín đầu.

“Ai thế? Ban ngày mà gõ cửa...”

Cốc cốc cốc cốc!!

Rõ ràng là bốn tiếng gõ!

Người gõ ba tiếng, nhưng ma lại gõ bốn tiếng.

Lâm Khê bật dậy, sắc mặt lập tức thay đổi.

Ma gõ cửa ban ngày, chắc chắn không phải chuyện tốt.

Hoặc là ma ngốc, hoặc là quỷ vương.

Bất kể là loại nào, dám làm phiền giấc ngủ của cô thì đều đáng bị đánh!

Lâm Khê tức giận lao xuống lầu, từ ngoài cửa chính có luồng âm khí nồng đậm tràn vào.

Cô mở cửa, giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u con quỷ, giơ tay đ.ấ.m một phát.

“Aaaa! Đừng!!”

Con quỷ co rúm thành một cục, kêu lên thảm thiết:

“Tôi thừa nhận tôi là kẻ xấu, xâm nhập nhà người khác, trộm ba nghìn đồng, nhưng ông trời đã trừng phạt tôi rồi.”

“Tôi c.h.ế.t rồi! Đại nhân tha mạng!!”

Lâm Khê dừng tay, lạnh lùng liếc nó một cái:

“Quỷ trắng vừa chết, sao lại gõ cửa nhà tôi?”

Con quỷ sợ hãi vô cùng:

“Đại nhân bảo tôi gõ, hu hu hu... Tôi không biết.”

Quỷ vừa c.h.ế.t thường hay quên ký ức, nhát gan, yếu âm khí, hỏi gì cũng không ra.

Lâm Khê mở quỷ môn, định ném nó vào trong thì trên đầu vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Đồ đệ, lâu rồi không gặp.”

Huyền Không đạo trưởng khoác áo bào trắng, tay cầm khóa câu hồn, trên mặt là nụ cười rạng rỡ.

Lâm Khê hiểu ra, buông tay khỏi con quỷ:

“Mau mang nó xuống địa phủ, sáng sớm đã làm phiền dân làng.”

Con quỷ nhỏ tiếng phản bác:

“Tôi không có...”

Huyền Không đạo trưởng hắng giọng, nghiêm túc nói:

“Không phải việc của ngươi, từ quỷ môn đi dọc đường Hoàng Tuyền, tìm quỷ sai trước cổng.”

Con quỷ ngây ngẩn:

“Đại nhân, tôi không hiểu.”

Huyền Không đạo trưởng lườm nó, đá mạnh một phát, tống thẳng vào quỷ môn:

“Dạo này những hồn mới câu về đều không được thông minh, lại phải nhờ Bạch Vô Thường đại nhân ra tay, đúng là lãng phí nhân tài.”

Lâm Khê hỏi:

“Sư phụ, người đến đây làm gì?”

“Hì hì.” Huyền Không đạo trưởng cười cợt nhả, nhanh như chớp lẻn vào phòng khách:

“Ôi trời ơi, con sống tốt thật đấy, thằng nhóc nhà họ Phó đâu? Còn không mau ra bái kiến sư phụ à?”

Lâm Khê đóng cửa:

“Anh ấy không có nhà, đi làm rồi.”

Huyền Không đạo trưởng kinh ngạc:

“Đồ đệ, con sa ngã rồi, tự mình nằm nhà phó mặc tất cả, để chồng kiếm tiền nuôi, chậc chậc~”

Lâm Khê cạn lời.

Bao nhiêu năm rồi, sư phụ chẳng thay đổi chút nào.

Đám lão già đều như một khuôn, thích trêu cô, nghe ngóng chuyện của cô.

Lâm Khê ngẩng cao cằm:

“Chồng con muốn nuôi con, sư phụ có ý kiến gì không?”

“Không, không có ý kiến.”

Huyền Không đạo trưởng giơ hai ngón tay, vẻ mặt bắt đầu trở nên gian xảo:

“Ấy chà, chồng con muốn nuôi con~~”

“Hai đứa mấy lần rồi, kể chi tiết sư phụ nghe xem... Ui đau!”

Lâm Khê túm lấy tai ông:

“Còn nói nhảm nữa, con ném sư phụ vào quỷ môn.”

Luồng khí tím quanh người cô khiến Huyền Không đạo trưởng thoáng cảm thấy sợ hãi.

Đúng vậy, là sợ hãi.

Khí tím bao phủ trên đầu, cả linh hồn run rẩy, có một loại thôi thúc muốn quỳ xuống dập đầu.

Huyền Không đạo trưởng không dám đùa cợt thêm, vẻ mặt nghiêm túc hẳn:

“Đồ đệ, không đùa nữa, ta tới đây có việc quan trọng muốn nói.”

Lâm Khê mở lời:

“Bớt nói nhảm, vào trọng điểm luôn đi.”

Huyền Không đạo trưởng liếc ngang liếc dọc, thấy không có ai, cũng chẳng có con quỷ nào, liền hạ giọng thì thầm.

“Ta đã hiểu được mảnh vỡ là thứ gì.”

Lâm Khê hỏi thẳng:

“Là gì vậy?”

Huyền Không đạo trưởng lắc đầu, giọng nói chậm rãi:

“Là tà khí thượng cổ.”

“Truyền thuyết kể rằng từ rất lâu, rất lâu trước đây, khi hồng hoang sơ khởi, hỗn độn mới khai sinh, trời đất chia thành ba giới: Nhân gian, Thiên đình và Minh đô.”

“Minh đô tràn ngập tà khí, nơi đó là một địa ngục thực sự. Mười tám Quỷ Đế ở mười tám tầng địa ngục, mạnh mẽ và đáng sợ nhất, đã âm mưu nổi loạn, lật đổ trật tự thế giới và giao chiến với thần trên trời.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Từ đó, thần minh rơi rụng, tà khí tan biến.”

“Thế gian không còn thần, cũng chẳng còn tà khí.”

“Nhân loại trở thành chủ nhân, đón chào ánh sáng.”

Loading...