Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 431

Cập nhật lúc: 2025-04-20 00:00:03
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Huyền Không đạo trưởng bị ép lùi vào góc tường, lưng áp sát vào vách, chiếc khóa câu hồn trong tay run lên bần bật.

"Tệ thật, quá sơ suất rồi!"

Ông ấy nhận ra mảnh vỡ đã khống chế đồ đệ, dụ dỗ cô rời khỏi Địa phủ, nhân cơ hội hai người gặp riêng mà hạ sát ông.

"Không được, không thể lùi bước."

Ông ấy là Bạch Vô Thường, người duy nhất trên đời giữ vai trò này. Đồ đệ cần ông ấy, thế giới này cũng cần ông ấy!

Huyền Không đạo trưởng gào lên:

"Đồ vật tà ác, ta liều mạng với ngươi! Trả đồ nhi ngoan của ta lại đây!"

"Xem chiêu!"

Lâm Khê tay không chặn lấy khóa câu hồn, thở dài bất lực:

"Sư phụ, người đang làm trò gì thế?"

"Đồ vật tà ác không xứng gọi ta là sư phụ!" Huyền Không đạo trưởng mắt đỏ hoe, lớn tiếng quát.

"Ta chỉ có một đồ đệ!"

"Trả đồ đệ của ta lại đây!!"

Tình thầy trò rất cảm động, nhưng ông ấy nhận nhầm người rồi, cảm động nỗi gì chứ.

Lâm Khê không nói nên lời:

"Sư phụ, người nhìn kỹ xem con là ai đi?"

"Nhìn rất rõ ràng!" Huyền Không đạo trưởng giơ khóa câu hồn lên, ánh mắt sáng lên vẻ “thông thái”.

"Đồ vật tà ác, mau nhận lấy cái chết!!"

Lâm Khê không chút chần chừ, tung một cú đánh bằng khuỷu tay, đè sư phụ xuống đất, rồi rút bùa định thân dán lên trán ông ấy.

Huyền Không đạo trưởng giật mình sửng sốt.

Chiêu thức quen thuộc, loại bùa quen thuộcđích thị là đồ đệ phản nghịch của ông ấy.

Huyền Không đạo trưởng nhất quyết không thừa nhận mình vừa nhận nhầm người, tức giận mắng:

"Mảnh vỡ lừa gạt ta! Làm sao ta lại không nhận ra đồ đệ yêu quý của mình cơ chứ?"

Lâm Khê tỏ vẻ chán ghét:

"Đừng có sến súa. Con đang nói chuyện quan trọng, không được phát rồ nữa."

"Được rồi." Huyền Không đạo trưởng lập tức nghiêm túc:

"Đồ nhi, nếu con là mảnh vỡ, vậy có bằng chứng gì?"

Lâm Khê thả ông ấy ra, từ tốn giải thích:

"Con bẩm sinh đã xui xẻo, thiên lôi luôn đuổi theo đánh con."

"Nhưng thứ bị đánh không phải con, mà là mảnh vỡ."

"Mảnh vỡ là tà khí chí âm chí tà của thời thượng cổ, ảnh hưởng lớn đến thế giới này, nên thiên đạo cực kỳ căm ghét."

"Do trên người con có khí tức của mảnh vỡ, nên con luôn bị sét đánh, vận may cực tệ."

Huyền Không đạo trưởng hồi tưởng:

"Lần đầu ta nhặt con bên dòng suối nhỏ, suýt nữa bị âm khí trên người con làm bỏng. Đó là sức mạnh của mảnh vỡ."

Lâm Khê gật đầu, thuật lại ngắn gọn chuyện của nhà họ Giang:

"Con và tượng thần cùng một loại…"

Cô không sợ âm khí, cũng không bị mảnh vỡ ảnh hưởng, bởi cô chính là một mảnh vỡmảnh lớn nhất.

Chín mảnh vỡ muốn hợp nhất nên mới xuất hiện xung quanh cô.

Huyền Không đạo trưởng sởn gai ốc:

"Đồ nhi, con là mảnh vỡ? Hay là trong cơ thể con có mảnh vỡ?"

Điều này hoàn toàn khác biệt.

Nếu mảnh vỡ chỉ ở trong cơ thể, lấy nó ra là xong. Nhưng nếu cô chính là mảnh vỡ, thì số phận đã định là đứng về phía đối lập với nhân loại, ý thức từng chút bị nuốt chửng, trở thành cỗ máy g.i.ế.c chóc vô tình.

Huyền Không đạo trưởng lo lắng:

"Đồ nhi, con nói đi."

Lâm Khê nhìn thẳng vào mắt ông ấy, chậm rãi nói từng chữ:

"Sư phụ, con đã nói rất rõ ràng."

Cô chính là mảnh vỡ! Cô và tượng thần cùng một loại!!

Huyền Không đạo trưởng không dám tin:

"Sao lại như vậy?"

"Con là đồ đệ của ta, thiên phú huyền thuật xuất chúng, còn nhỏ tuổi đã biết bắt lệ quỷ, biết vẽ bùa."

"Không thể nào!"

Lâm Khê nhặt một mảnh vỡ, đặt vào tay sư phụ:

"Người cảm nhận thử đi."

Âm khí lạnh lẽo xộc thẳng vào linh hồn, khiến Huyền Không đạo trưởng không nhịn được mà run rẩy.

Ông ấy làm Bạch Vô Thường cả nghìn năm, vậy mà vẫn không chống nổi âm khí xâm nhập. Chưa bao giờ ông ấy cảm thấy bất lực đến thế.

Trong lòng đột nhiên dâng lên cơn giận dữ không tên.

"Cút! Cút hết đi!!"

Không ổn, ông ấy vốn không phải người dễ tức giận.

Huyền Không đạo trưởng cố kìm cơn giận, ném vội mảnh vỡ đi.

Lâm Khê đón lấy mảnh vỡ, không hề cảm thấy gì. Cô bước lên mấy bước:

"Sư phụ, nhìn này."

"Ta không nhìn! Không nhìn!!"

Huyền Không đạo trưởng lấy tay che mặt, mắt đã đỏ hoe.

Lâm Khê vẫn điềm tĩnh, tiếp tục nói:

"Mảnh vỡ thứ hai mà Tiền Kim để lại có thể khơi dậy cơn giận dữ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-431.html.]

"Mỗi mảnh vỡ đại diện cho một loại cảm xúc tiêu cực, ví dụ như sợ hãi, oán hận, sát ý."

"Nếu các mảnh vỡ hợp lại, thế giới sẽ rơi vào hỗn loạn, nơi nơi đều là g.i.ế.c chóc. Không cần ai ra tay, loài người cũng sẽ tự g.i.ế.c lẫn nhau."

Huyền Không đạo trưởng hiểu rõ điều này nhưng không chấp nhận:

Vân Mộng Hạ Vũ

"Thế còn con? Con là gì?"

Lâm Khê thở dài:

"Con không biết."

Mảnh vỡ không nằm trong cơ thể cô, mà như đã hòa vào tận sâu linh hồn, trở thành một phần của cô.

Lâm Khê thu lại bảy mảnh vỡ, ngừng lại trong giây lát:

"Sư phụ, người đi đi. Chuyện này con sẽ giải quyết."

Huyền Không đạo trưởng nắm chặt lấy tay cô, mắt đỏ ngầu:

"Ta không đi! Con định giải quyết thế nào?"

"Sư phụ, người có thể đi rồi."

"Im miệng! Ta là sư phụ con, con phải nghe lời ta!!"

Lần đầu tiên, Huyền Không đạo trưởng nổi giận, thể hiện uy nghi và khí thế của một người thầy.

Ông ấy hít một hơi, lớn tiếng đe dọa:

"Con không nghe lời, ta sẽ…"

Lâm Khê xoa trán:

"Sư phụ, đừng làm loạn nữa."

"Ta không làm loạn!" Huyền Không đạo trưởng lăn ra đất lăn ba vòng, mắt trợn trừng, giọng đanh thép:

"Con mà không nghe lời, ta sẽ làm ầm ĩ, nằm đây mãi mãi không đi!"

Lâm Khê: "…"

Sư phụ vẫn là sư phụ, chẳng thay đổi gì.

Cô bất đắc dĩ nói:

"Chuyện này không phải ngõ cụt. Quán chủ năm xưa đã để lại một con đường sống."

Huyền Không đạo trưởng yếu ớt phản bác:

"Con là mảnh vỡ, chắc chắn sẽ chết."

Lâm Khê mỉm cười:

"Yên tâm, con nhất định sẽ c.h.ế.t sau người, c.h.ế.t sau cả thế giới."

Chuyện chưa đi đến hồi kết, cô sẽ không từ bỏ.

Lời tiên đoán của Thích Không và những chữ khắc trên mảnh vỡ đều chỉ ra rằng vẫn còn một đường sống, cô chắc chắn sẽ nắm được nó.

Huyền Không đạo trưởng bò dậy từ dưới đất:

"Không được giấu ta, kế hoạch tiếp theo là gì?"

Lâm Khê nhướn mày, giọng nói kiên định:

"Để chín mảnh vỡ hợp nhất."

"Cái gì? Con điên rồi!!"

Huyền Không đạo trưởng phát ra tiếng hét chói tai, như một bầy ong giận dữ, vo ve không ngừng.

Lâm Khê cầm lấy một quả cam, nhét vào miệng ông ấy:

"Con không điên, rất tỉnh táo."

Mảnh vỡ đã ở đây, âm mưu khổng lồ phơi bày ngay trước mắt. Đợi đến khi kẻ địch kéo đến, e rằng mọi chuyện đã quá muộn.

Lâm Khê chậm rãi nói:

"Sức mạnh của mảnh vỡ ngày càng lớn. Phong ấn mà quán chủ để lại không biết còn trụ được bao lâu."

"Thay vì bị động chịu trận, chi bằng chủ động tấn công."

"Thăm dò sự thật, tìm kiếm con đường sống."

Nghe xong lời cô, Huyền Không đạo trưởng nhổ quả cam ra:

"Phì phì! Nghe cũng có lý, nhưng nhỡ đâu…"

"Không có nhỡ đâu." Lâm Khê nhìn quả cam dính đầy nước bọt, khẽ nhíu mày.

"Không được vứt rác lung tung."

Huyền Không đạo trưởng ngoan ngoãn nhặt quả cam, ném vào thùng rác.

Ông ấy dường như đã hiểu:

"Lúc con ráp các mảnh vỡ, ta nhất định phải ở đó. Nếu không…"

Huyền Không đạo trưởng ngồi phịch xuống đất, lại lăn ba vòng:

"Đồ nhi, hiểu ý ta chứ?"

Lâm Khê bất lực:

"Hiểu, người có thể đi rồi."

Huyền Không đạo trưởng đảo mắt một vòng, rõ ràng đang nghĩ kế:

"Ta sẽ giúp con kéo Thanh Ô lên. Trong mấy ngày này, không được hành động bừa bãi."

Lâm Khê gật đầu đồng ý.

Quán chủ năm xưa đã phá hủy tà khí thời thượng cổ, phong ấn để lại chắc chắn không phải thứ tầm thường.

Không phá thì không lập, phá rồi sẽ tái sinh.

Cô nhất định sẽ thành công!

Lâm Khê cúi đầu, trầm ngâm một lúc, rồi nói:

“Sư phụ, ngày kia con sẽ xuống Địa phủ tìm người.”

Huyền Không đạo trưởng hỏi:

“Không gọi chồng con đi cùng à?”

Lâm Khê lắc đầu:

“Việc này đừng để anh ấy biết, cũng không nói cho người hay ma khác.”

Loading...