Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 432

Cập nhật lúc: 2025-04-20 00:00:05
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Huyền Không đạo trưởng bày ra vẻ mặt tò mò, pha chút gian tà trong sự từng trải:

“Tại sao? Việc quan trọng như vậy mà không nói với ông chồng yêu quý của con, liệu có ổn không?”

Lâm Khê ngẩng lên:

“Con sợ anh ấy lo lắng.”

“Chậc ~ Sư phụ hiểu rồi.” Huyền Không đạo trưởng cố ý lên giọng, giọng điệu ngả ngớn:

“Đệ tử, con yêu cậu ta rồi đúng không?”

Lâm Khê không trả lời, đẩy sư phụ ra ngoài:

“Người mau trở về câu hồn đi, nếu không Hắc Vô Thường sẽ tìm tới đấy.”

“Lão Phạm không rảnh quản ta đâu, để sư phụ ở lại thêm chút nữa, gặp thằng nhóc nhà họ Phó xem sao, hề hề.”

Huyền Không đạo trưởng xoa tay, định chen vào cửa.

Lâm Khê mở cửa Quỷ môn, túm cổ áo ông ấy rồi quăng thẳng vào:

“Sư phụ tạm biệt, đi cẩn thận nhé, con không tiễn đâu.”

Huyền Không đạo trưởng hét lên:

“Chết tiệt! Quăng nhầm chỗ rồi!”

“Đây là sông Vong Xuyên, không phải đường Hoàng Tuyền!!”

Lâm Khê đóng cửa Quỷ môn lại, chặn luôn tiếng ồn ào từ bên trong.

Hiện tại là mùa đông, lá rụng hoa tàn, bãi cỏ trơ trụi, cảnh sắc tiêu điều.

Tuyết nhẹ bắt đầu rơi, phủ một lớp mỏng trên mặt đất, bước lên hơi trơn.

Lâm Khê dừng chân ở đình nghỉ mát, nhớ lại ngày xưa cô và Phó Kinh Nghiêu từng ngắm trăng ở đây.

Ngồi một lúc, cô đi về phía sân sau.

Tuyết rơi ngày càng lớn, từng cụm bông tuyết như những mảng bông trắng đáp lên đầu, sau đó tan thành nước đá lạnh buốt.

Lâm Khê mặc kệ, tiếp tục tản bộ.

Đi được một đoạn, bóng một chiếc lá lớn che khuất tuyết và chắn cả gió lạnh.

Lâm Khê ngẩng lên:

“Anh cả?”

Nhờ có Tụ Linh Trận, cây mầm xanh nhỏ đã hấp thụ linh khí vào ban đêm và ánh sáng mặt trời vào ban ngày, cao hơn một mét.

Nhưng toàn thân cây chỉ có một chiếc lá lớn.

Chiếc lá này phủ lên đầu cô, chắn gió che tuyết.

Lâm Khê khẽ chạm vào mũi mình:

“Cảm ơn, nhưng em không cần.”

Cây nhỏ không động đậy, ý tứ rất kiên quyết.

Anh cả không thể nói chuyện, ký ức cũng không trọn vẹn, nhưng trong lòng anh ta biết cô là em gái mình, người em duy nhất.

Anh ta phải bảo vệ cô.

Lâm Khê nhẹ nhàng vỗ lên chiếc lá lớn:

“Em sẽ về nhà lấy ô, không để tuyết ướt nữa.”

Cây nhỏ rời chiếc lá ra, dùng cành cây cứng cáp cố viết hai chữ trên đất:

Cùng nhau!

Lâm Khê thở dài.

Cuộc nói chuyện của cô với sư phụ đã bị Giang Đình nghe hết.

Trong nhà có cây anh cả, muốn giấu cũng không được.

Hôm nay Giang Tế và Giang Trì đã lên đường, không biết khi nào mới mang về đủ năm mảnh linh hồn của anh cả.

Khi ba hồn bảy phách trọn vẹn, họ sẽ đưa anh cả xuống Địa phủ.

Lâm Khê từ chối:

“Anh là cây, không đi được.”

Cây nhỏ nhấc rễ lên, nhảy nhót trên đất, như muốn nói:

“Nhìn đi, cây cũng biết đi.”

Lâm Khê hời hợt đáp:

“Được rồi.”

Hiện tại anh cả chỉ là một cái cây, không phải Giang Đình thông minh ngày nào, rất dễ bị lừa.

Quả nhiên, nghe vậy, cây nhỏ trở về vị trí cũ, mở cành ra để hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, cố gắng lớn nhanh.

Lâm Khê liếc nhìn anh ta, rồi quay về phòng khách.

Lúc này, ở Địa phủ.

Huyền Không đạo trưởng hét to:

“Lão Phạm, Tiểu Ngọc Ngọc, cứu mạng! Cứu cái mạng già của ta!”

Hắc Vô Thường vừa từ nhân gian trở về sau khi câu hồn, lại nghe tiếng kêu cứu quen thuộc.

Đây là lần thứ năm trăm tám mươi sáu.

Ban đầu hắn không muốn để ý, nhưng nghĩ ngợi một chút rồi cũng đi xử lý.

Khóa câu hồn bay ra, hạ xuống sông Vong Xuyên.

Huyền Không đạo trưởng chộp lấy khóa câu hồn của đồng nghiệp, cười hì hì gọi:

“Lão Phạm, ta chuẩn bị xong rồi.”

Hắc Vô Thường đảo mắt, mạnh tay kéo một cái.

Huyền Không đạo trưởng bị kéo lên bờ, quạt quạt lớp nước trên người, nói:

“Cảm ơn ngươi, lão Phạm.”

Hắc Vô Thường không muốn nghe lảm nhảm, xoay người bỏ đi.

Huyền Không đạo trưởng khập khiễng tiến lên chặn hắn lại:

“Lão Phạm, ta có chuyện, chuyện quan trọng.”

Hắc Vô Thường lạnh lùng:

“Tránh ra.”

Huyền Không đạo trưởng vội nói:

“Chín mảnh vỡ đã tập hợp, thế gian sắp gặp đại kiếp nạn.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hắc Vô Thường khựng lại:

“Còn thiếu một mảnh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-432.html.]

Huyền Không đạo trưởng khóc òa, nước mắt rơi lã chã như chuỗi ngọc bị đứt.

“Lão Phạm, hu hu, mảnh cuối cùng nằm trong cơ thể đồ nhi của ta. Hu hu, ngươi giúp ta với, giúp nó với, ta chỉ có một đồ nhi duy nhất. Hu hu hu.”

Hắc Vô Thường đổi sắc mặt:

“Thật sao?”

“Ừm.” Huyền Không đạo trưởng túm c.h.ặ.t c.h.â.n hắn, nước mắt nước mũi tèm lem:

“Đồ nhi đáng thương của ta… Ô ô, thật đáng thương mà…”

Hắc Vô Thường chưa từng thấy Bạch Vô Thường khóc thảm thiết đến vậy.

Hai người đã làm việc cùng nhau ngàn năm, chuyện này hắn không thể không giúp.

Hắn cứng nhắc đáp:

“Đừng khóc nữa, ta sẽ nghĩ cách.”

Huyền Không đạo trưởng mỉm cười ranh mãnh.

Ha ha! Lừa thành công.

Tiếp theo là lừa những con quỷ khác: phán quan, Đầu Trâu Mặt Ngựa, Mạnh Bà…

Người ta nói ba người tầm thường hợp lại cũng thành Gia Cát Lượng.

Việc liên quan đến sinh tử của chúng sinh không thể đè lên vai đồ nhi một mình, mọi người đều phải tham gia.

Có c.h.ế.t thì cùng chết, có sống thì cùng sống.

Huyền Không đạo trưởng bắt đầu công cuộc lừa từng con quỷ.

Lừa xong quỷ, tiếp tục lừa người: Cục Quản lý Đặc biệt, Nguyên Thanh Quán…

Cả Địa phủ lẫn nhân gian, đâu đâu cũng có mối quan hệ.

Năm giờ chiều, Phó Kinh Nghiêu trở về Đế Cảnh Viên, thấy Lâm Khê đang ngồi thất thần trên ghế sô pha.

Cô ở nhà.

Chỉ vài tiếng mà như mấy năm trôi qua, lúc nào anh cũng lo lắng.

Lo một ngày nào đó cô bỗng biến mất.

Phó Kinh Nghiêu cởi áo khoác, ngồi xuống bên cạnh cô, vòng tay ôm lấy bờ vai cô.

Hơi ấm từ cơ thể anh truyền qua lớp áo, Lâm Khê nghiêng đầu:

“Sao anh về sớm vậy?”

Phó Kinh Nghiêu kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng bế cô đặt lên đùi, ôm trọn cô trong vòng tay.

“Khê Khê, anh nhớ em. Còn em, có nhớ anh không?”

Hơi thở nóng hổi phả vào cổ, ngưa ngứa, tê tê. Lâm Khê khẽ ho:

“Nhớ, rất nhớ.”

Phó Kinh Nghiêu cười trầm thấp, ánh mắt chậm rãi dời xuống:

“Hôm nay kiểm tra lại, thuốc hôm qua có tác dụng không?”

Lâm Khê kéo chặt góc áo:

“Không cần, em khỏi rồi.”

Đôi mắt người đàn ông dần tối lại:

“Thật khỏi rồi sao?”

Lâm Khê vội sửa lời:

“Còn… chưa khỏi.”

Phó Kinh Nghiêu uất ức:

“Lần này phải đợi bao lâu?”

Lần trước phải đợi sáu mươi ba ngày, mỗi ngày chỉ được ôm, ngay cả hôn cũng không.

Nếu lại phải chờ lâu như thế, anh sẽ phát điên.

Thật sự phát điên!!

Lâm Khê chủ động ôm lấy anh:

“Không lâu nữa, rất nhanh thôi.”

“Được, nghe lời em.” Phó Kinh Nghiêu thở dài:

“Mấy ngày này, chúng ta không rời xa nhau.”

Lâm Khê nghĩ anh chỉ nói vậy thôi.

Không ngờ sáng hôm sau, mười một giờ mà Phó Kinh Nghiêu vẫn nằm trên giường, hai tay đặt lên eo cô, ánh mắt dịu dàng sâu thẳm.

Lâm Khê nghi hoặc:

“Hôm nay là thứ năm, anh không đi làm sao?”

“Không, anh ở nhà với em.” Phó Kinh Nghiêu vừa tỉnh, giọng hơi khàn, nhẹ nhàng hỏi:

“Còn muốn ngủ tiếp không?”

“Không, em phải đi Thần Toán Đường.”

“Anh đi với em.”

Lâm Khê cắn môi dưới.

Kế hoạch của cô là hôm nay xử lý xong mọi chuyện, ngày mai xuống Địa phủ tìm sư phụ, hợp nhất chín mảnh vỡ.

Nếu anh cứ đi theo cô mãi, phải làm sao đây?

Phó Kinh Nghiêu nhếch môi:

“Khê Khê, lại không muốn đi nữa à?”

“Đi! Ăn sáng trước đã.” Lâm Khê vội chạy vào nhà tắm, rửa mặt đánh răng.

Phó Kinh Nghiêu bước theo:

“Khê Khê, mở cửa, chúng ta cùng đánh răng.”

Tối qua, sư phụ của Lâm Khê đã báo mộng cho anh.

“Thằng nhóc nhà họ Phó, ta là Huyền Không đạo trưởng, Bạch Vô Thường, sư phụ yêu quý của Lâm Khê. Lần này báo mộng là có chuyện cần nói.”

“Hôm nay và ngày mai, ngươi phải luôn ở bên Lâm Khê, không rời nửa bước, nếu không cô ấy sẽ chết!!”

Phó Kinh Nghiêu hơi nheo mắt. Khê Khê chắc chắn đang giấu anh điều gì đó.

Sáng sớm ngày hôm sau, tại Thần Toán Đường.

Lâm Khê mở cửa xe bước xuống, Phó Kinh Nghiêu như thường lệ đi bên cạnh, ánh mắt dán chặt vào cô, sợ cô bỏ chạy mất.

Sau một đêm, dường như anh đã thay đổi.

Chỉ có sư phụ và Giang Đình biết về mảnh vỡ, Phó Kinh Nghiêu không thể nào đoán ra được.

Lâm Khê ngước mắt lên, hỏi: "Anh nhìn em làm gì

Loading...