Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 434
Cập nhật lúc: 2025-04-20 00:00:10
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Khê vẻ mặt đầy bối rối:
"Thứ gì vậy?"
Khương Viện Viện khoanh tay, lớn tiếng lặp lại:
"Chị đại, chị có tin vào ánh sáng không?"
Lâm Khê khéo léo hỏi lại:
"Gần đây cô có thức khuya nhiều không?"
Ngụ ý rằng, thức khuya quá nhiều khiến đầu óc trở nên mơ hồ.
Khương Viện Viện vỗ n.g.ự.c đầy tự tin:
"Em không có vấn đề gì, khỏe lắm!"
Một giọng nói vọng lại:
"Đội trưởng, mau lên, tới lượt anh biểu diễn rồi."
Vân Ngạn chậm rãi bước tới trước mặt Lâm Khê, rút ra một lá bùa màu vàng, trên đó chu sa đã nhạt màu.
Anh ta hít một hơi thật sâu, trông như đang dồn sức cho một tuyệt chiêu nào đó.
Lâm Khê theo phản xạ lùi lại:
"Cậu định làm gì vậy?"
Vân Ngạn nhắm chặt mắt, giơ cao lá bùa vàng lên, ôm tâm thế liều c.h.ế.t hét lớn:
"Kỳ tích tái hiện!!"
Khương Viện Viện và Bạch Tu Viễn đứng hai bên, dẫn đầu nhóm người của cục Quản lý Đặc biệt vừa vỗ tay vừa đồng thanh hát:
"Giống như ánh sáng xuyên qua màn đêm… Cơn bão mới đã xuất hiện… Kỳ tích chắc chắn sẽ tái hiện…"
Chú chó Hắc Ba đứng ở cửa phụ họa:
"Gâu! Gâu gâu! Gâu gâu!!"
Lâm Khê sững sờ:
"Các người đồng loạt bị trúng tà à?"
Khương Viện Viện hát bài này không có gì lạ. Nhưng Vân Ngạn đứng ở vị trí trung tâm, mặt không chút cảm xúc, cất tiếng hát chẳng hề đúng nhịp điệu, thực sự quá kỳ quặc, cũng quá buồn cười.
Lâm Khê không nhịn được, bật cười thành tiếng:
"Phụt, ha ha ha."
Vân Ngạn xấu hổ đỏ mặt, nhưng vẫn cố tiếp tục hát.
Tối hôm qua, Huyền Không đạo trưởng đến báo mộng cho anh ta:
"Vân Ngạn, gần đây Lâm Khê có điều không ổn. Cô ấy luôn nghi ngờ bản thân, cho rằng mình không phải là người, tinh thần suy sụp, tự ti, khép kín, đau lưng, mỏi gối, tiểu nhiều lần, tiểu gấp… Phù phù! Thôi nào!"
"Tóm lại, cô ấy sắp c.h.ế.t rồi!"
"Tiểu sư tổ của con cần con cứu giúp!!"
Vân Ngạn giật mình tỉnh dậy, liền kể chuyện này cho Khương Viện Viện.
Khương Viện Viện lập tức nghĩ ra một cách tuyệt vời: dùng âm nhạc để cổ vũ tinh thần.
Kết quả, Vân Ngạn bị ép phải học hát "Kỳ tích tái hiện" và rơi vào tình thế dở khóc dở cười khi phải đứng giữa biểu diễn.
Anh ta không hiểu, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Vì tiểu sư tổ, vì những kỳ tích đã từng xảy ra, anh quyết tâm cất tiếng hát.
Vân Ngạn càng hát càng cảm động.
Khi xưa, trong trận pháp Bát Môn Kim Tỏa, tiểu sư tổ đã dùng lá bùa "Kỳ tích tái hiện" cứu anh ta.
Đối với anh ta, tiểu sư tổ chính là kỳ tích lớn nhất.
Vân Ngạn hát đến mức nước mắt rơi lúc nào không hay.
Lâm Khê nhìn mà kinh hãi, rút ra một lá bùa bình an đặt trước mặt:
"Vân Ngạn, sao cậu lại khóc? Các người thật sự không bị ma ám chứ?"
"Không có, tiểu sư tổ." Vân Ngạn cố gắng chớp mắt liên tục để nuốt ngược nước mắt vào trong.
Khương Viện Viện nhắc nhở:
"Đội trưởng, câu cuối cùng!"
Vân Ngạn liều mạng:
"Tiểu sư tổ, người là ánh sáng, ánh sáng duy nhất."
Mọi người đồng thanh hô:
"Người là ánh sáng, ánh sáng duy nhất."
Lâm Khê: "…"
Không gian rơi vào một sự im lặng chói tai, không khí bỗng trở nên ngượng ngập.
Phó Kinh Nghiêu từ tốn mở miệng:
"Hát hay lắm, thay mặt Lâm Khê, tôi cảm ơn mọi người."
Khương Viện Viện cười đến cong cả lưng:
"Không cần cảm ơn, đây là việc chúng tôi nên làm."
Cô ấy đẩy đội trưởng một cái:
"Lên nào!"
Vân Ngạn bất đắc dĩ bước tới, cung kính cầm lá bùa vàng trên tay, từng chữ nói rất nghiêm túc:
"Tiểu sư tổ, lá bùa kỳ tích tái hiện mà người vẽ hồi nhỏ từng cứu mạng con và Bạch Tu Viễn."
"Khi đó, con vô cùng tuyệt vọng, nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ chết, nhưng người xuất hiện như một kỳ tích, giống như thần linh, cứu lấy mạng chúng con."
"Bây giờ, con trao lại kỳ tích này cho người."
"Người phải tin rằng, kỳ tích chắc chắn sẽ tái hiện!"
Nói đến đây, Vân Ngạn không kiềm chế được, bật khóc nức nở, nhét lá bùa vào tay Lâm Khê, sau đó lao nhanh vào nhà vệ sinh như đang chạy nước rút.
Khương Viện Viện bổ sung:
"Đội trưởng lại vào nhà vệ sinh khóc rồi, chị đại đừng lo lắng."
Lâm Khê không biết phải nói gì:
"Cảm ơn mọi người đã chúc phúc và động viên. Hẹn gặp lại lần sau."
Cô kéo Phó Kinh Nghiêu rời đi nhanh chóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-434.html.]
Những người của cục Quản lý Đặc biệt, người này còn kỳ lạ hơn người kia, mỗi người đều quá khoa trương.
Loại trừ anh cả, sự thật chỉ có một.
Sư phụ rốt cuộc đã làm gì?
Về đến Đế Cảnh Viên, Lâm Khê vẫn không thể hiểu được. Lá bùa trong tay cô vẫn còn chút hơi ấm.
Kỳ tích tái hiện sao?
Cô cười khẽ.
Phó Kinh Nghiêu nhìn thấy cô thoải mái hơn, cũng nở nụ cười.
"Bất kể tương lai ra sao, anh sẽ luôn ở bên em, mãi mãi không rời xa."
Lâm Khê nhìn người yêu bên cạnh, quyết định nói ra tất cả.
Cô không phải một mình chiến đấu, phía sau cô còn có rất nhiều người: sư phụ, Vân Ngạn, Khương Viện Viện, Quý Hành, Tiền Phú Quý, và nhiều người khác nữa.
Dù họ không giúp được gì nhiều, nhưng ít ra cũng có chút ích lợi.
Lâm Khê giải thích ngắn gọn, từ thể chất kỳ lạ của cô, tổ chức bí ẩn, cho đến những mảnh ghép quái dị.
Phó Kinh Nghiêu lắng nghe từng lời, ánh mắt đầy thương xót:
"Lâm Khê, anh sẽ đồng hành cùng em, đối mặt với tất cả."
…
Ngày hôm sau, đến ngày Lâm Khê và sư phụ đã hẹn trước.
Hai người đứng trong sân, tay nắm chặt tay.
Lâm Khê hỏi anh:
"Em sẽ mở Quỷ Môn nhé?"
Phó Kinh Nghiêu ánh mắt kiên định, không hề sợ hãi:
"Mở đi."
Lâm Khê thành thục mở cánh cửa Quỷ Môn.
Luồng âm khí lạnh lẽo tràn ra, hoa Mạn Châu Sa trên Hoàng Tuyền lắc lư theo gió, tựa như đang chào đón họ.
Cô hỏi:
"Đáng sợ không?"
Phó Kinh Nghiêu nhìn thẳng vào Quỷ Môn:
"Không đáng sợ."
Ngược lại, có chút quen thuộc. Chẳng lẽ anh đã từng tới đây?
Người c.h.ế.t thành quỷ, quỷ đầu thai làm người, ai cũng từng đi qua, chẳng có gì kỳ lạ.
Phó Kinh Nghiêu bước đi:
"Lâm Khê, chúng ta đi thôi."
Hai người bước vào Quỷ Môn, biến mất khỏi nhân gian.
Cây Đại Thụ vươn chiếc lá duy nhất, nhưng chỉ nắm lấy khoảng không.
Em gái lại biến mất rồi.
Cô nhất định sẽ trở về, nhất định!
Lúc này, tại Quỷ Môn Quan ở địa phủ.
Khắp nơi là những oan hồn mới chết, quỷ sai đang điểm danh. Ngửi thấy hơi thở người sống, một quỷ sai nhanh chóng bay tới.
"Hai người…" Gã giật mình sững sờ, lập tức quay đầu chạy:
"Bạch Vô Thường đại nhân! Bạch Vô Thường đại nhân!!"
Huyền Không đạo trưởng bay xuống:
"Đệ tử, con tới sớm vậy, ta còn đang nhảy quảng trường đây."
"Ơ? Thằng nhóc họ Phó, con cũng đưa cậu ta đến!"
Lâm Khê gật đầu:
"Làm việc chính, đừng phí lời."
"Không thành vấn đề." Huyền Không đạo trưởng khoanh tay, đi trước dẫn đường:
"Chúng ta đi địa ngục, Thanh Ô đang ở đó."
Lâm Khê không ý kiến.
Phó Kinh Nghiêu theo sau.
Địa ngục giam giữ toàn lệ quỷ, mỗi con ít nhất đã g.i.ế.c một nghìn người, âm khí vô cùng nặng.
Huyền Không đạo trưởng thắc mắc:
"Lần trước tới đây, tiếng quỷ khóc vang trời, hôm nay lại yên tĩnh lạ thường, lệ quỷ không dám phát ra một tiếng."
Lâm Khê chế nhạo:
"Vì sư phụ quá yếu thôi."
Lệ quỷ thường bắt nạt kẻ yếu, cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ, chúng tự nhiên không dám lộ mặt.
Huyền Không đạo trưởng cảm thán:
"Chỉ khi Phong Đô đại đế xuất hiện mới có tình cảnh này. Đệ tử giỏi lắm, con là người thứ hai."
Vân Mộng Hạ Vũ
Một cánh cửa sắt hiện ra trước mặt, âm khí cuộn trào.
Huyền Không đạo trưởng cười tươi:
"Đệ tử, có bất ngờ cho con đây."
Lâm Khê thúc giục:
"Đừng vòng vo, mở cửa."
Cửa vừa mở, một đám quỷ lao ra: Hắc Vô Thường, Đầu Trâu Mặt Ngựa, phán quan…
Trên đỉnh treo một màn hình lớn, khuôn mặt các đệ tử Nguyên Thanh Quán hiện rõ, Tịnh Nguyên đạo trưởng đứng ở vị trí đầu tiên.
"Tiểu sư tổ, đã lâu không gặp."
Lâm Khê lập tức túm lấy tai Huyền Không đạo trưởng:
"Sư phụ, người bảo mật kiểu gì đây?!"
Huyền Không đạo trưởng nhún vai:
"Đây là bất ngờ ngoài ý muốn, ta tuyệt đối đã bảo mật rồi."
Nhưng… không giữ được.