Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 444
Cập nhật lúc: 2025-04-20 23:23:49
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Linh Khê khẽ đánh một chưởng, đẩy hắn ra: "Sứ mệnh của ta là việc khác. Nếu ta không đi, ngươi sẽ chết, A Nghiêu sẽ chết, bá tánh thiên hạ cũng sẽ chết."
Tiểu Đồng ngơ ngác hỏi: "Nghiêm trọng vậy sao?"
Linh Khê lần đầu kiên nhẫn giải thích: "Năm xưa lão quán chủ tính ra thiên hạ gặp đại nạn, ta chính là một tia hy vọng sống."
"Những năm qua, mỗi ngày ta đều gieo quẻ, cuối cùng hiểu được cái gọi là "nạn.""
Tiểu Đồng mím môi: "Là gì?"
Linh Khê nhìn về xa xăm: "Tự tàn sát lẫn nhau."
Tà khí trong núi có thể kích phát cảm xúc tiêu cực, khiến con người tự g.i.ế.c lẫn nhau, như con trai g.i.ế.c cha mẹ, chồng g.i.ế.c vợ.
Tận mắt nhìn người thân c.h.ế.t dưới lưỡi d.a.o của mình, cảm giác đó đau đớn đến nhường nào.
Nếu tà khí bao phủ khắp đất trời, thiên hạ sẽ rơi vào hỗn loạn, khắp nơi tràn ngập g.i.ế.c chóc.
Linh Khê tóm gọn: "Tà khí xuất thế, ngươi g.i.ế.c ta, ta g.i.ế.c ngươi."
"Tiểu Đồng muốn nhìn thấy A Nghiêu g.i.ế.c ta sao?"
Tiểu Đồng không dám nghĩ, thét lên: "Không được!"
A Nghiêu mà dám g.i.ế.c quán chủ, y sẽ liều mạng!
Tiểu Đồng nước mắt lưng tròng: "Quán chủ, tà khí tiêu diệt thế nào, ta theo người, được không?"
"Ngươi lại quên sứ mệnh của mình, thật là ngốc." Linh Khê cố kiềm chế không đánh Tiểu Đồng một chưởng, chậm rãi nói.
"Vạn vật sinh ra đều có sự tương khắc, tà khí cũng không ngoại lệ."
"Tà khí là vật chí âm, chí tối, đương nhiên phải tìm vật chí thuần để khắc chế nó."
Tiểu Đồng nghe mà mơ hồ: "Quán chủ đã tìm được chưa?"
Linh Khê không trả lời, lặng lẽ một mình bước lên con đường núi.
Ánh nắng ấm áp nhẹ nhàng phủ lên nàng, tựa như một tầng kim quang rực rỡ, thoạt nhìn không khác gì thần linh từ trời cao giáng xuống.
"Tiểu Đồng, Nguyên Thanh Quán giao lại cho ngươi."
Giọng nói lạnh lùng vang vọng trong gió, xuyên vào tai Tiểu Đồng. Y nằm vật ra đất, khóc lóc gào thét.
"Mọi người đều bỏ đi, để lại ta một mình ở Nguyên Thanh Quán, có ý nghĩa gì chứ?"
Y khóc thêm một hồi, rồi tự nhủ với chính mình: "Quán chủ cứ yên tâm, Tiểu Đồng thề sẽ bảo vệ Nguyên Thanh Quán, đời đời truyền lại… Người phải bình an trở về…"
Nhưng lần biệt ly này chính là vĩnh biệt.
Vân Mộng Hạ Vũ
…
Bóng tối bao phủ khắp đất trời, rừng núi yên ắng đến đáng sợ.
Dân làng trốn kỹ trong nhà, không dám phát ra chút âm thanh.
Những ngày gần đây, trên núi không yên ổn, luôn có yêu quái xuất hiện.
Một miệng nuốt chửng trẻ nhỏ, hai miệng nuốt người lớn.
Nhờ quán chủ cứu giúp, họ mới tạm giữ được mạng sống.
Quán chủ là người lợi hại nhất thiên hạ, chắc chắn sẽ nhanh chóng giải quyết yêu quái trên núi, trả lại yên bình cho thế gian.
Trong núi Nguyệt Hàn, một nữ tử áo trắng lướt qua những cánh rừng. Mái tóc đen tuyền được búi gọn bằng một cây trâm gỗ, tà váy theo từng bước chân mà nhẹ nhàng lay động.
Dung mạo thanh khiết thoát tục, tựa như không dính chút bụi trần.
Càng tiến sâu vào trong, khí âm sát càng đậm đặc. Bàn tay đưa ra trước cũng không thấy được ngón, khắp nơi chỉ là một màn đen u ám.
Linh Khê vận linh khí hộ thể. Nàng nhìn thấy tà khí dày đặc tụ lại, hóa thành một chiếc chuông khổng lồ tỏa ra mùi m.á.u tanh nồng.
Không chần chừ, nàng lao lên, giơ tay đánh mạnh một chưởng.
"Ầm!!"
Tiếng chuông cổ xưa vang vọng tận trời cao, làm Linh Khê khẽ sững lại trong giây lát, nhưng rất nhanh nàng liền bình tĩnh trở lại.
"Ha ha! Một con người nhỏ bé mà cũng tìm được chân thân của ta, ngươi cũng khá lắm!"
Chiếc chuông khổng lồ biến thành một nam tử tuấn mỹ. Đôi mắt phượng dài khẽ xếch lên, bên dưới có một nốt ruồi lệ đầy mê hoặc, cả người tỏa ra sát khí nồng nặc.
Hắn ta lạnh lùng quan sát nàng, giọng nói tràn ngập khinh thường: "Nhân loại, chỉ bằng sức ngươi cũng muốn g.i.ế.c ta sao!"
"Ngươi có biết, ta là ai không?"
Linh Khê gom linh khí vào đầu ngón tay, lạnh lùng tung một chưởng, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.
"Mặc kệ ngươi là ai!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-444.html.]
"Hôm nay, ta nhất định diệt ngươi!"
Một chưởng này, trời đất rung chuyển.
"Bùm!"
Tiếng chuông cổ vang lên trầm đục, lấy nó làm trung tâm, cây cối hoa cỏ héo úa, dã thú trong chớp mắt ngã gục, c.h.ế.t tức thì.
Phạm vi mười dặm quanh đó, sinh cơ bị hủy diệt hoàn toàn.
Người đàn ông ngửa đầu cười lớn: “Ha ha ha, loài người ngu muội, ngươi có biết ta là ai không?”
“Vạn năm trước, trong trận chiến giữa thần và quỷ, thần minh sa ngã, thần đạo đứt đoạn, chỉ có ta sống sót.”
“Ta là hóa thân của Mười Tám Quỷ Đế, là cội nguồn của mọi tà ác trên thế gian, là kẻ thống trị thiên hạ này!”
“Ngươi không thể g.i.ế.c ta, mãi mãi không thể g.i.ế.c ta!”
Linh Khê thu chưởng, vẻ mặt lạnh lùng: “Nếu ngươi thực sự lợi hại như vậy, sao lại trốn trong rừng núi? Vì sao ngay cả việc lộ mặt cũng không dám?”
Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, hắn ta chỉ là một kẻ hèn nhát không dám xuất hiện.
Người đàn ông gầm lên: “Loài người mới là thứ hèn nhát! Vạn năm qua, không một ai phi thăng thành thần, chỉ biết trốn dưới hạ giới, sống lay lắt như rác rưởi.”
Linh Khê nhàn nhạt đáp: “Nhân gian vốn thuộc về con người, ngươi mới là kẻ sống lay lắt!”
Người đàn ông trừng mắt giận dữ: “Loài người, ngươi đã thành công chọc giận tà khí mạnh nhất, nhân từ nhất trên thế gian! Ta cho phép ngươi là kẻ đầu tiên phải chết!”
Linh Khê vẫn không đổi sắc mặt, hỏi thẳng: “Ngươi rốt cuộc là thứ gì?”
Người đàn ông hứng khởi vô cùng, đi vòng quanh nàng.
“Ngươi sợ rồi, cuối cùng ngươi cũng sợ rồi!”
“Vạn năm qua, không ai dám nói chuyện với ta, ngươi là kẻ đầu tiên, cũng là kẻ cuối cùng!”
“Ta ban cho ngươi lòng từ bi vô hạn, nói cho ngươi biết.”
“Loài người là sinh vật giả dối, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, sau lưng lại làm những chuyện bỉ ổi, nào là chú thím tư tình, con cái g.i.ế.c cha, nam trộm nữ dâm.”
“Ta quá đỗi phấn khích, nhân gian đầy rẫy món ngon, ăn hết dục vọng lại ăn đến ghen ghét, ăn xong ghen ghét lại ăn đến g.i.ế.c chóc…”
“Ha ha ha, kẻ g.i.ế.c c.h.ế.t loài người chính là các ngươi.”
Người đàn ông cười điên dại, đôi mắt đỏ rực nheo lại, mang theo sức mê hoặc chí mạng.
“Tin ta đi, mau tin ta…”
Linh Khê không bị d.a.o động, âm thầm vận lực.
Nhân gian có luật của nhân gian, không đến lượt tà vật định đoạt.
Cái chuông cổ trông có vẻ điên cuồng nhưng thực ra đang cố lay động nội tâm nàng, chớp cơ hội tiêu diệt nàng.
Chuông cổ thao túng dã thú trong rừng, khiến chúng thành tinh, xuống núi ăn thịt dân lành, không ngừng tạo ra g.i.ế.c chóc để thu thập cảm xúc tiêu cực.
Điều này chứng tỏ, tà ác vốn có trong nhân gian không đủ để duy trì sức mạnh của nó.
Nó đang tạo ra tà ác.
Ánh mắt Linh Khê kiên định: “Hủy diệt thế gian là ngươi, không phải con người, đừng đánh tráo khái niệm.”
Người đàn ông cười lạnh: “Ý chí của ngươi không tồi, chặn được cám dỗ của ta. Tiếp theo, để ta xem nội tâm ngươi, dục vọng của ngươi…”
Người đàn ông nhìn thật kỹ, rồi kinh ngạc đến cực điểm: “Ôi trời! Thật thần kỳ, quá thần kỳ!”
“Tâm ngươi quá thuần khiết, không có chút dục vọng nào, ghen ghét, hận thù, sợ hãi, sát ý… tất cả đều không có.”
“Ngươi là con người thuần khiết nhất mà ta từng thấy!”
“Nhưng có một điều ta không gạt ngươi, ngoài thần minh ra, con người không thể g.i.ế.c được ta. Cứ việc thử xem.”
Linh Khê thu ánh mắt, dồn lực một chưởng đánh vào n.g.ự.c hắn ta.
“Nhân gian không có thần, vậy ta chính là thần!”
Người đàn ông trợn trừng mắt, từ trong ra ngoài tan vỡ.
“Ngươi, ngươi… Loài người, không thể nào!”
Sức mạnh của nàng thuần khiết không chút tà khí, chỉ có thần minh mới làm được.
Có thể! Nhưng cơ hội chỉ là một phần triệu!
Con người đều có tư tâm, nội tâm không thể hoàn toàn thuần khiết, nhưng… A!
Chuông cổ rung chuyển kịch liệt, lần đầu tiên trong vạn năm nó cảm nhận được nỗi sợ, nỗi sợ trước con người.
Nó là tà khí thượng cổ, sao có thể sợ loài người?!
Chuông cổ nhanh chóng phóng đại, toan tính nuốt chửng tất cả.