Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 445
Cập nhật lúc: 2025-04-20 23:23:51
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Linh Khê không chút do dự lao lên, dùng toàn bộ linh lực tiêu diệt tà vật.
Nàng không vì một người, mà vì thiên hạ.
“Thượng thông vô cực, hạ nhiếp u minh, tru diệt tà tinh, cấp cấp như luật lệnh!”
“Ngươi điên rồi!!”
Chuông cổ bị ánh sáng chói lòa nuốt trọn, vỡ thành chín mảnh.
Cùng lúc đó, một người một chuông đều biến mất.
Đêm nay, trời sáng như ban ngày.
Ngũ sắc lưu quang phủ khắp đại địa, xua tan mọi góc tối tăm, cây cối héo úa lại mọc lên những mầm xanh.
Tiểu Đồng ngồi trước cửa ngẩn ngơ: “Oa, mây đẹp quá, bầu trời cũng đẹp quá, đáng tiếc Quán Chủ và A Nghiêu không ở đây, không thấy được cảnh đẹp như vậy, haiz.”
“Không được thở dài, phải cố gắng lên.”
“Bây giờ ta là Quán Chủ tạm thời, phải bảo vệ tốt Nguyên Thanh Quán, bước đầu tiên làm sao đây?”
“Tiểu Đồng ngốc quá, nghĩ không ra, Quán Chủ bao giờ mới trở về, Quán Chủ nhất định sẽ trở lại, đúng không…”
“Có rồi! Thu vài đệ tử thông minh, để họ nghĩ cách, ta thật thông minh.”
Tiểu Đồng vừa nói vừa ngủ gật bên cửa.
Trong mơ, y trở thành một đứa trẻ ngây thơ, có vô vàn tiền bạc, có cha mẹ yêu thương, và có Quán Chủ cùng A Nghiêu bên cạnh…
Lúc này, trong hoàng cung.
Vương Công Công ngẩng đầu nhìn, nụ cười càng thêm rạng rỡ: “Mây lành lượn quanh, ánh hồng tỏa sáng, điềm lành!”
“Lục Điện Hạ vừa hồi cung, trời đã giáng hạ phúc lành, đây là đại hỷ sự, mau cùng lão nô đi yết kiến Thánh Thượng.”
A Nghiêu nhìn ánh hồng đầy trời, đứng im không nhúc nhích.
Hắn cảm nhận được, đó là sức mạnh của sư phụ.
Khắp thiên hạ, chỉ có sư phụ mới có thể dẫn động dị tượng, triệu hồi mây lành và ánh hồng.
Sư phụ vì muốn hắn ngồi lên ngai vị mà hao tâm tổn sức.
Hừ!!
A Nghiêu kéo khóe miệng, khẽ thì thầm: “Ta không muốn trở về hoàng cung, chỉ muốn ở bên người, sư phụ.”
Vương Công Công giơ một ngón tay lên: “Suỵt~ Lục Điện Hạ, trong cung không giống bên ngoài, nói ít làm nhiều, lắng nghe quan sát, nếu bị người ta nắm được nhược điểm, Điện Hạ và Thần Phi nương nương sẽ gặp nguy…”
A Nghiêu hít sâu một hơi, bước vào sâu trong cung.
Hắn cần nhanh chóng ngồi lên ngai vị, nhanh chóng bình định thiên hạ, rồi đi tìm sư phụ.
Mười năm trôi qua, A Nghiêu từ thiếu niên trưởng thành thành đế vương thống lĩnh thiên hạ, thực sự làm được chuyện hỉ nộ bất lộ sắc.
Ngoại chống ngoại bang, nội an dân chúng, khắp nơi cảnh tượng thái bình phồn vinh.
Tâm nguyện của sư phụ đã hoàn thành, A Nghiêu có lý do để đi tìm nàng.
Nguyên Thanh Quán năm xưa vẫn cũ kỹ như thế, Tiểu Đồng thu nhận nhiều đệ tử, nhưng sư phụ thì không thấy đâu.
A Nghiêu tìm kiếm rất lâu, tìm khắp thiên hạ, vẫn không tìm được bóng dáng áo trắng ấy.
Lại mười năm nữa trôi qua, hắn hướng tay về phía hư không: “Sư phụ, người thật nhẫn tâm, bỏ lại ta một mình mà đi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Sư phụ, sư phụ, người mau trở về!”
“Không! Giờ đây chúng ta không còn là thầy trò nữa. Gọi là sư phụ, người sẽ không đáp lại.”
“Linh Khê, A Nghiêu đang tìm nàng.”
“Linh Khê, A Nghiêu rất nhớ nàng.”
“Linh Khê, ta xuống dưới để cùng nàng đây.”
...
Ngũ sắc lưu quang dần dần tiêu tán, từng dòng chữ trên các mảnh vỡ bay vào tâm trí.
Lâm Khê mở mắt, cảm thấy nơi n.g.ự.c đau đớn từng hồi.
Thì ra, nàng chính là vị Quán Chủ Linh Khê ấy, vì thiên hạ mà hy sinh bản thân mình.
Đêm đó, Linh Khê cùng chuông cổ đồng quy vu tận, cả hai đều tan nát.
Chuông cổ vỡ thành chín mảnh, ẩn giấu khắp nơi trên thế giới.
Còn Linh Khê từ thân thể đến linh hồn đều tan vỡ. Nàng đã dùng chút sức lực cuối cùng để phong ấn mảnh lớn nhất trong chính linh hồn mình, ngăn không để các mảnh vỡ hợp lại thành tà vật lần nữa.
Nàng còn, tà vật còn.
Nếu nàng tan biến giữa trời đất, chín mảnh còn thiếu một, vĩnh viễn không thể hợp thành tà vật.
Linh Khê thực sự đã làm được việc chỉ vì thiên hạ, thậm chí dùng cả linh hồn mình để lưu lại cho hậu thế một tia hy vọng.
Lâm Khê thở ra một hơi dài.
Cô không phải hóa thân của mảnh vỡ, mà là kiếp sau của Linh Khê.
Linh Khê đã phong ấn mảnh vỡ lớn nhất bằng chính linh hồn mình, khiến các mảnh còn lại lần theo dấu vết mà tìm đến, vì thế chúng thường xuất hiện quanh nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-445.html.]
Mục đích duy nhất của tà vật chính là hợp thể!
Lâm Khê thở hắt ra, đầu óc quay cuồng: “Linh Khê thật đáng kinh ngạc, lấy thân phàm nhân mà đánh nát tà vật, còn bày mưu tính kế từ ba ngàn năm trước.”
“Khê Khê!!”
Người đàn ông bên cạnh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, giọng nói đầy lo lắng.
Lâm Khê nhẹ nhàng trấn an: “Em ở đây.”
Phó Kinh Nghiêu nhíu chặt mày, vô thức gọi: “Khê Khê… sư phụ…”
Anh đột nhiên mở mắt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí trở nên gượng gạo.
Kiếp trước là thầy trò, kiếp này lại thành vợ chồng.
Quả là quá kích thích!
Lâm Khê nuốt một ngụm nước bọt: “Anh là… A Nghiêu?”
Phó Kinh Nghiêu cong khóe môi, giọng nói cố ý hạ thấp, vượt qua ba ngàn năm để nói ra lời cất giấu tận đáy lòng.
“Sư phụ, lâu rồi không gặp.”
Lâm Khê vừa nghe hai chữ “sư phụ,” cảm giác n.g.ự.c như bị đè nặng, hơi thở dồn dập, hai má nóng bừng, toàn thân không thoải mái.
Cô cực kỳ nhạy cảm với hai chữ này.
Phong ấn của Linh Khê quá thông minh, kéo cả hai người vào ảo cảnh cổ đại, khiến họ một lần nữa trải qua kiếp trước.
Vì vậy, Lâm Khê nhớ rõ từng chi tiết nhỏ khi ở bên A Nghiêu, thậm chí cả những lời họ đã nói với nhau, trong khi ký ức về tà khí lại mơ hồ không rõ.
Linh Khê trong lòng chỉ có thiên hạ, tuyệt đối không làm chuyện này, chắc chắn là tà khí đã động tay động chân lên phong ấn.
Lâm Khê ho nhẹ hai tiếng: “Khụ khụ.”
Phó Kinh Nghiêu vòng tay ôm lấy vai cô, kéo cô vào trong lòng, ánh mắt đầy lo lắng.
“Khê Khê, em sao vậy?”
“Không sao.”
Lâm Khê hít sâu một hơi, nắm chặt tay, đẩy nhẹ vào n.g.ự.c anh.
“Đã ba ngàn năm trôi qua từ kiếp trước, những chuyện xảy ra không còn quan trọng nữa. Anh hãy coi như chưa từng thấy gì.”
Kiếp này đã ngủ chung rồi, giờ thì biết làm sao?
Tốt nhất quên kiếp trước đi, quên luôn cái mối quan hệ sư đồ đầy ngượng ngùng ấy.
Phó Kinh Nghiêu khẽ nhướng mày, đôi mắt đen lóe lên một tia cười ẩn ý, giọng nói trầm thấp như đang trêu chọc: “Sư phụ, A Nghiêu rất nhớ người.”
Tiếng nói mang theo hơi thở nóng bỏng, khiến phía sau tai Lâm Khê tê rần như bị điện giật.
Cô túm lấy áo sơ mi của anh, bực bội nói: “Phó Kinh Nghiêu, anh không nghe lời em.”
Người đàn ông nhẹ nhàng véo lấy dái tai mềm mại của cô, làm bộ mặt vô tội, bật cười khẽ: “Sao anh dám không nghe lời sư phụ chứ?”
Hai tai Lâm Khê đỏ bừng: “Đừng động tay động chân nữa, nói chuyện nghiêm túc nào.”
Người đàn ông lại ghé sát hơn, hơi thở như lửa nóng:
“Anh cũng đang nghiêm túc mà, hai đêm đó... sư phụ sớm đã quen rồi.”
Miệng thì gọi “sư phụ,” nhưng ngón tay thô ráp lại lẻn vào dưới lớp áo, xoa nhẹ làn da mềm mại ở eo cô. Cách xưng hô sư đồ này chẳng qua chỉ là một phần trong trò chơi thân mật của anh mà thôi.
Nếu hiện tại họ còn đang ở Đế Cảnh Viên, e rằng mọi chuyện sẽ không thể kiểm soát nổi, ngày mai cô tuyệt đối không thể xuống giường.
Làm gì có loại đồ đệ nào thế này?
Nghịch đồ! Kéo ra ngoài chém!
Không thể chém, cô không nỡ.
Lâm Khê thở dài, đúng là số mệnh.
Nghịch đồ này là do cô đích thân dạy dỗ, giờ cũng đành tự mình nhận lấy hậu quả.
Anh dám lộng hành như vậy, tất cả đều là vì cô chiều chuộng.
Lâm Khê nghiêm giọng: “Anh cố tình phải không?”
Phó Kinh Nghiêu siết chặt vòng tay, để cằm tựa vào hõm cổ cô, đôi mắt hơi đỏ lên:
“Khê Khê, may mà anh đã tìm thấy em.”
Ba ngàn năm chờ đợi, ba ngàn năm tìm kiếm.
A Nghiêu cuối cùng cũng tìm được sư phụ.
Phong Đô đại đế cuối cùng cũng thực hiện được tâm nguyện.
Phó Kinh Nghiêu cuối cùng cũng cưới được Khê Khê.
Lâm Khê vỗ nhẹ lưng anh: “Được rồi, được rồi, vừa rồi không trách anh nữa. Mau đứng lên đi.”
Phó Kinh Nghiêu như thường lệ lại ôm chặt hơn: “Ôm thêm một lát nữa, được không?”
“Được rồi, tùy anh vậy.”
Lâm Khê dang tay, cũng vòng tay ôm lấy anh.