Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 446

Cập nhật lúc: 2025-04-20 23:23:53
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiếp trước trong ảo cảnh cổ đại quá khổ cực, Linh Khê hy sinh bản thân để cứu thiên hạ, còn A Nghiêu thì vắt kiệt sức mình để cai trị đất nước.

Một người tan biến linh hồn, một người cô độc đến cuối đời.

Kiếp này, họ nhất định phải hạnh phúc.

Bên ngoài, Huyền Không đạo trưởng đang điên cuồng lo lắng, vòng quanh sông Vong Xuyên không ngừng.

Hắc Vô Thường xoa thái dương, bực bội nói: “Đừng đi vòng nữa, ta chóng mặt.”

Thôi Ngọc thì mặt không biểu cảm, trông như đang ngủ gật.

Huyền Không đạo trưởng quá lo lắng, vừa mở miệng đã buột ra một câu tục: “Trời đất ơi, lâu thế rồi còn chưa ra. Đệ tử ta và chồng nó chẳng lẽ gặp chuyện? Bị tà khí thượng cổ ăn mất rồi? Hay là bị đánh c.h.ế.t rồi?”

“Không thể nào! Đệ tử ta mạnh mẽ như vậy, thiên hạ chẳng ai là đối thủ, một cú đ.ấ.m là một mảnh vỡ nhỏ.”

“Thập bát Quỷ Đế tính là gì, thần thánh tính là gì, tất cả đều không phải đối thủ của nó...”

Huyền Không đạo trưởng lo đến phát điên, nói năng linh tinh.

Hắc Vô Thường chịu không nổi, bịt miệng ông ấy lại: “Ông yên lặng chút đi, từ khi cửa đóng lại, ông nói đến ba trăm chữ một phút rồi. Tà khí không sao, chúng tôi sắp bị ông làm điên mất.”

Huyền Không đạo trưởng hất tay y ra: “Cái gì mà linh tinh? Mau nói lời tốt lành đi!”

“Đệ tử ta mà xảy ra chuyện gì, ta sẽ ngày ngày bò vào tai ông, rù rì lải nhải mãi.”

Hắc Vô Thường chịu thua: “Chúc đệ tử của Bạch Vô Thường bình an trở ra, chúc chồng của đệ tử ông ta cũng bình an trở ra...”

Thôi Ngọc bất đắc dĩ nói: “Có ông ấy ở âm phủ, chắc chắn không xảy ra chuyện gì đâu, các người cứ yên tâm.”

Huyền Không đạo trưởng lao tới: “Tiểu Ngọc Ngọc, ý cậu là sao?”

Thôi Ngọc lấp lửng: “Nếu cô ấy chết, hắn cũng chết. Nếu hắn chết, âm phủ sẽ đại loạn.”

Huyền Không đạo trưởng nghe mà chẳng hiểu gì: “Cái gì mà cô ấy của hắn, hắn của cô ấy, còn liên quan đến âm phủ?”

Hắc Vô Thường lập tức hiểu ra, tay chỉ về phía cánh cửa run rẩy không ngừng: “Lẽ nào hắn chính là...?”

Thôi Ngọc gật đầu: “Ừ.”

Huyền Không đạo trưởng vò đầu bứt tóc: “Chết tiệt! Ta ghét nhất là bọn quỷ thích nói bóng gió, có gì thì nói thẳng ra!”

Hắc Vô Thường và Thôi Ngọc im lặng, tránh xa cái tên quỷ điên này.

Lúc này, bên trong căn phòng.

Phó Kinh Nghiêu cuối cùng cũng ôm đủ, thần sắc trở nên nghiêm túc: “Khê Khê, em có nhìn thấy cảnh cuối cùng không?”

Trong ảo cảnh, anh đã theo A Nghiêu trở về hoàng cung, đăng cơ làm vua và cô độc đến già.

Còn sư phụ thì sao?

Linh hồn của nàng tại sao lại tan biến?

Những mảnh vỡ đó tại sao lại xuất hiện?

Kiếp này nếu Khê Khê lại biến mất, anh nhất định sẽ phát điên!

Phó Kinh Nghiêu nhắm mắt, hạ quyết tâm hỏi rõ: “Sư phụ làm sao lại đồng quy vu tận với chiếc chuông cổ đó?”

Lâm Khê giải thích đơn giản: “Tà khí là vật chí âm chí tà, còn sức mạnh của Linh Khê là sự tinh khiết tuyệt đối, không lẫn chút tà ác nào, hai loại sức mạnh này xung khắc nhau.”

“Linh Khê dùng linh hồn phong ấn những mảnh vỡ, lựa chọn đồng quy vu tận với tà khí.”

Phó Kinh Nghiêu gượng cười: “Kiếp trước, em vì thiên hạ chúng sinh mà dốc cạn chính mình, đúng là ngốc.”

Lâm Khê hiểu anh đang lo lắng điều gì, liền đưa tay nắm lấy bàn tay ấm áp của anh: “Yên tâm đi, kiếp này em không còn ngốc như vậy nữa.”

Hơn nữa, sức mạnh của cô giờ đã không còn tinh khiết nữa.

Cô và Phó Kinh Nghiêu đã ngủ với nhau hai lần, hôn không biết bao nhiêu lần, từ trong ra ngoài đều tràn đầy hơi thở của anh.

Mất đi sức mạnh như trước, những mảnh vỡ làm sao mà tiêu diệt được?

Phó Kinh Nghiêu cũng nghĩ đến điều này: “Khê Khê, tám mảnh vỡ không quan trọng, quan trọng là mảnh vỡ trong linh hồn em. Phải lấy nó ra, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cơ thể em...”

Lâm Khê lắc đầu: “Trước khi tìm được cách tiêu diệt tà khí, không thể lấy mảnh vỡ ra được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-446.html.]

Linh Khê đã cố ý phong ấn nó để ngăn chặn tà khí xuất thế, không thể để cô phá hỏng mọi thứ.

Lâm Khê ôm đầu: “Chín mảnh vỡ tượng trưng cho những thứ khác nhau, tám mảnh đầu tiên lần lượt là: sợ hãi, oán hận, phẫn nộ, dục vọng, sát lục, hối hận, tham lam và đố kỵ.”

“Mảnh cuối cùng tượng trưng cho sự hủy diệt.”

Lâm Khê cố nặn ra một nụ cười yếu ớt: “Em đã sống hơn hai mươi năm mà chẳng sao cả, cứ sống tiếp thôi.”

“Mảnh cuối nằm trong linh hồn em, chỉ cần em không chết, mảnh vỡ chẳng thể làm được gì.”

Vừa dứt lời, tám mảnh vỡ bỗng bùng lên một luồng sức mạnh khủng khiếp, khí âm sát bao trùm cả bầu trời, lao về phía hai người.

Không có mảnh cuối, chúng vẫn có thể gây chuyện.

Con người ngu ngốc, ha ha ha.

Lâm Khê theo phản xạ bảo vệ Phó Kinh Nghiêu.

Trong cơ thể cô có mảnh vỡ, khí âm sát không thể làm hại cô.

Nhưng Phó Kinh Nghiêu chỉ là người bình thường.

Khí âm sát vừa lao tới trước mặt hai người, đột nhiên rút lui trong sợ hãi, như thể nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ.

Ngay sau đó, một luồng ánh sáng rực rỡ ngũ sắc bay thẳng lên trời, tạo thành những chữ lớn:

“Lực lượng tinh khiết nhất, mãi lưu truyền thế gian.”

Ánh sáng biến mất, phong ấn trên các mảnh vỡ trở nên u ám.

Lâm Khê lập tức hiểu ra: “Linh Khê đã để lại lực lượng tinh khiết nhất. Chúng ta chỉ cần tìm ra nó, mọi chuyện sẽ được giải quyết.”

Trong lời tiên đoán của Thích Không, người màu đen chính là cô, còn cơ hội sống sót duy nhất cũng chính là cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiếp trước, cô đã hy sinh tính mạng để sắp đặt mọi thứ cho ba ngàn năm sau.

Có cô ở đây, chín mảnh vỡ không thể hợp nhất, tà khí vĩnh viễn không thể xuất hiện trên thế gian.

Cô chính là cơ hội sống sót duy nhất, cũng là ánh sáng duy nhất.

Lâm Khê thở phào nhẹ nhõm: "Lực lượng chí thuần đã được giải quyết rồi."

"Nhưng vấn đề lại xuất hiện: Hồn phách của Linh Khê đã vỡ nát, vậy làm sao ta có thể chuyển thế đầu thai?"

Theo tính cách của Linh Khê, nàng nhất định ôm quyết tâm tan thành tro bụi để cùng tà khí tiêu vong.

Chỉ cần linh hồn của nàng không còn tồn tại trong thế gian, thì chín mảnh hồn kia vĩnh viễn không thể tụ lại.

Lâm Khê chạm tay lên trán mình: "Linh hồn của ta không chỉ được vá lại, mà còn đi vào luân hồi nữa."

"Vậy là ai có tay nghề thêu vá khéo léo đến thế?"

"Chẳng lẽ đây là âm mưu của tà khí?"

Phó Kinh Nghiêu khẽ cong môi, như mọi khi, nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng nói mang theo sự kiên định: "Khê Khê, tin anh đi, không có âm mưu nào cả. Em vốn dĩ nên sống trên đời này."

Lâm Khê nhìn thẳng vào đôi mắt anh, đọc được trong đó cảm xúc phức tạp: "Anh đã tìm lại linh hồn của em, từng mảnh một ghép lại, rồi đưa em vào luân hồi sao?"

Phó Kinh Nghiêu mỉm cười, không nói gì.

Chính xác mà nói, là A Nghiêu đã tìm lại linh hồn của sư phụ mình.

Từ khi thoát ra khỏi ảo cảnh cổ đại, anh có thêm một đoạn ký ức, một ký ức khắc sâu tận tâm can.

A Nghiêu cả đời không lấy vợ, nhận nuôi một đứa trẻ thuộc hoàng tộc, hết lòng dạy dỗ.

Sau khi chết, hắn đến địa phủ và nhận ra: người c.h.ế.t hóa thành quỷ, quỷ lại đầu thai làm người.

Không tìm thấy sư phụ trên trần thế, vậy địa phủ nhất định sẽ có.

A Nghiêu mất mười năm để bình ổn thiên hạ, rồi lại dùng thêm mười năm để tìm kiếm sư phụ. Thêm mười năm nữa, hắn đi khắp quỷ giới nhưng vẫn không thể thấy bóng dáng màu trắng quen thuộc ấy.

Vô tình hắn nghe được: "Sổ sinh tử ghi chép toàn bộ quá khứ của các sinh linh trong thế gian, từ khi sinh ra đến lúc chết, từ lúc c.h.ế.t đi đến khi tiêu tan hoàn toàn."

Hy vọng bùng lên, hắn nghĩ cách trở thành quỷ sai, kết giao với phán quan để được lật giở sổ sinh tử trong truyền thuyết.

Nhưng trên trang đó chỉ có một dòng chữ: Linh Khê cùng tà khí thượng cổ đồng thời biến mất, không có tiền kiếp cũng chẳng có hậu kiếp.

Dựa vào cái gì?!

Nàng đã cứu cả thiên hạ, ngay cả quyền được sống cũng không có.

Loading...