Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 454
Cập nhật lúc: 2025-04-20 23:24:32
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Viện Viện uống một hơi hết cả chai, bất chợt hỏi: “Anh Tu Viễn, anh đẹp trai, tính cách lại hiền hòa, công việc trong cơ quan nhà nước, sao lần nào đi xem mắt cũng thất bại thế?”
Bạch Tu Viễn giật chai nước khỏi tay cô ấy, vẻ mặt thản nhiên: “Cả ngày chưa ăn gì mà cô vẫn còn sức tò mò chuyện linh tinh à?”
Khương Viện Viện ngáp một cái: “Tôi thu thập thêm ít chuyện drama để lần sau khỏi phải bịa chuyện nữa.”
“Không có lần sau đâu.” Bạch Tu Viễn nâng la bàn gia truyền lên, bắt đầu dò xét phong thủy của Đế Kinh.
Kim chỉ trên la bàn xoay tít, cuối cùng dừng lại ở hướng Đông Bắc.
Bạch Tu Viễn cau mày: “Đội trưởng, khí trường ở phía Bắc thành phố hỗn loạn.”
“Theo lý thì trận Thất Tinh Sát đã phá, lệ quỷ đều trở về địa phủ, từ trường của Đế Kinh lẽ ra phải khôi phục rồi chứ.”
Vân Ngạn ngước nhìn bầu trời đầy mây lành, tim đập nhanh hơn từng nhịp, trong lòng cảm thấy như sắp có chuyện lớn xảy ra.
Anh ta mở miệng: “Tiểu sư tổ đâu rồi?”
Khương Viện Viện vỗ vai Lục Lục đang ngủ trên vai: “Dậy mau, dẫn chúng ta đi tìm chị đại!”
Lục Lục vươn bốn cái xúc tu ra, ngửi bên trái một chút, bên phải một chút rồi bay thẳng về hướng Đông Bắc.
“Chị đại ở đằng kia!”
Bốp!
Một cục tuyết lạnh lẽo rơi trúng đầu, Lục Lục mắt nổ đom đóm: “Chủ nhân, cứu mạng với!”
Khương Viện Viện đỡ lấy nó, ngẩng đầu nhìn trời.
Rõ ràng trời nắng chang chang, vậy mà tuyết lớn bắt đầu rơi, từng bông tuyết trắng như lông ngỗng bay tán loạn khắp nơi.
Hơi lạnh xuyên qua quần áo, len lỏi vào tận cổ. Khương Viện Viện ôm đầu: “Chuyện gì đây?”
Bạch Tu Viễn nghiêm mặt: “Trận Thất Tinh Sát đã phá, không thể xuất hiện dị tượng. Phía Bắc thành phố xảy ra chuyện rồi!”
Vân Ngạn lòng như lửa đốt, mí mắt phải giật không ngừng.
“Giật mắt trái thì tiền, giật mắt phải thì họa.”
Anh ta sải bước chạy về phía Bắc thành phố: “Xác định vị trí Tiểu sư tổ, chúng ta đến ngay!”
Khương Viện Viện hét lớn: “Đội trưởng, lên xe đi!”
Vân Ngạn lao lên ghế lái, chiếc xe phóng vút như tên lửa, không biết đã vi phạm bao nhiêu luật giao thông.
Bạch Tu Viễn định vị bằng la bàn.
Khương Viện Viện liên hệ xe cứu thương.
...
Lúc này, ở phía Bắc thành phố.
Thích Không từng bước lê lết, cất tiếng gọi yếu ớt: “Này! Có ai không? Có con ma nào không? Chẳng lẽ c.h.ế.t hết rồi à?”
“Lâm Khê… khụ khụ!”
Mỗi câu nói là một lần ho ra máu.
Thích Không cúi đầu nhìn đôi tay đầy nếp nhăn, trông như một lão già bảy, tám mươi tuổi, cả người toát ra mùi của tuổi già.
“Xong rồi, lần này c.h.ế.t chắc.”
“Không được, dưa còn chưa ăn hết.”
“Cố lên, cố mà đi về, khụ khụ!”
Bầu trời dần tối lại, tuyết rơi càng dày, từng lớp phủ lên mặt đất, lấp đầy cả đầu gối.
Thích Không trượt chân ngã nhào vào đống tuyết.
Lạnh buốt, không ăn được.
Hắn phun cục tuyết trong miệng ra, khó khăn ngẩng đầu lên, hai bóng người giao nhau hiện ra trước mắt.
Tin tốt: mọi người chưa chết.
Tin xấu: chẳng ai còn sống được bao lâu.
Tuyết rơi ngày một lớn, nhiệt độ hạ nhanh chóng.
Không c.h.ế.t cóng thì cũng bị tuyết đè chết.
Thích Không chống người ngồi dậy, thở dài một hơi: “Haizz… tự dưng lại không muốn c.h.ế.t nữa. Bỏ nhà đi mười năm, làm hòa thượng mười năm, lang thang mười năm.”
“Giờ phút này, ta lại nhớ ông nội rồi.”
Một khi đã bước vào cửa Phật, thế tục là người dưng.
Tu hành chưa đủ, hắn vẫn không buông được trần tục, không dám đối diện với ông nội.
Thích Không dùng chút sức lực cuối cùng, ngón tay giữa giơ lên trời, chửi một câu.
“Mẹ nó chứ!!”
Chẳng ai nghe thấy, không phải lo trừ công đức.
Hả? Hắn vẫn chưa chết?
Thích Không nhìn về phía ấy, cố gắng cạn kiệt chút hơi tàn, niệm một bài vãng sinh chú cho tất cả những người có mặt.
Đó là pháp môn đầu tiên hắn học được, bài kinh Phật đầu tiên từng nghe qua.
Vân Mộng Hạ Vũ
Niệm chú vãng sinh.
Siêu độ cho người đời.
Siêu độ cho bản thân.
“Nam mô A Di Đà Bà Da… A Di Lý Đô Bà Bì… A Di Đà Phật, mẹ nó!”
Khương Viện Viện nhìn về phía trước: “Có người đang niệm kinh!”
Bạch Tu Viễn cau mày: “Kẻ phản bội bỏ trốn bên ngoài chỉ có Thích Không, hắn đang niệm… chú vãng sinh!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-454.html.]
Nghe đến ba chữ này, Vân Ngạn vội vàng đánh lái, đạp mạnh chân ga.
Xì xì xì!
Một cú drift điệu nghệ, xe dừng phắt lại.
Khương Viện Viện và Bạch Tu Viễn suýt nữa bay ra ngoài, may mà thắt dây an toàn kịp.
Kỹ năng lái xe của đội trưởng, đỉnh của chóp!
Vân Ngạn bước nhanh đến, mắt dần đỏ lên.
“Tiểu sư tổ… Tiểu sư tổ!!”
Trong tuyết, một đám người nằm rạp, hòa thượng bị vùi lấp, chỉ còn trơ cái đầu trọc.
Năm đứa trẻ ngồi thành vòng tròn, mặt mày tím tái vì lạnh.
Lâm Khê nằm trên người Phó Kinh Nghiêu, mũi đóng đầy băng tuyết, cả hai ôm chặt nhau, không rõ sống chết.
Vân Ngạn ngồi thụp xuống, toàn thân run rẩy.
Khung cảnh này quá giống với trước đây, khi ấy sư phụ còn sống, Tiểu sư tổ chắc chắn không sao.
Lục Lục bay lên cao, hét lớn: “Mọi người đều còn thở, có người chỉ còn một hơi thoi thóp.”
“Chíu chíu!!”
Vân Ngạn hô lên: “Nhanh! Cứu người!”
Khương Viện Viện và Bạch Tu Viễn lập tức hành động.
Xe cứu thương đến ngay sau đó, tất cả cùng được đưa đến bệnh viện.
U-ỳ u-ỳ!
Lâm Khê ngủ rất lâu, lâu đến mức Phó Kinh Nghiêu đã không thấy đâu nữa, cả những tiểu tinh linh cũng biến mất.
Không!
Họ vẫn còn đây, luôn luôn ở đây!
Phó Kinh Nghiêu từng nói: “Khê Khê, anh luôn ở đây, mãi mãi bên cạnh em.”
Anh chưa từng nói dối, sẽ không rời xa cô.
Anh sẽ ở bên cô đến tận cùng thế giới.
Dòng khí ấm áp tràn vào cơ thể, Lâm Khê cảm nhận được hương gỗ đàn hương quen thuộc.
Anh vẫn ở đây.
“Chủ nhân! Chủ nhân!!”
Từ xa vọng lại tiếng gọi của những tiểu tinh linh, như muốn cô tiến về phía trước.
Bao nhiêu năm rồi, tiểu tinh linh vẫn vậy, chỉ xa cô một ngày đã cuống cuồng.
Lâm Khê dạy bảo: “Các ngươi là tinh linh lớn, không phải chuyện gì cũng tìm đến chủ nhân.”
“Chủ nhân, Tiểu Kim mãi mãi cần người, còn có Tiểu Mộc, Tiểu Thủy, Tiểu Hỏa và Tiểu Thổ nữa.”
“Chúng ta đang chờ người tỉnh lại.”
Tỉnh?
Lâm Khê gõ gõ đầu, nhận ra rằng đây chỉ là một giấc mơ.
Cô là một đại sư huyền học, sao có thể bị giấc mơ vây khốn?
Lâm Khê siết chặt tay, giấc mơ vỡ vụn.
Ngay giây sau, cô mở mắt.
Năm tiểu tinh linh trông tiều tụy hơn nhiều, tóc rối bù, quần áo lấm lem, đôi mắt gấu trúc đen thui nhìn cô.
Tinh linh mà cũng có quầng mắt đen?
Chẳng lẽ cô vẫn còn trong mơ?
Tiểu Thổ khóc òa lên: “Chủ nhân, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!”
Nó vừa khóc, các tinh linh khác cũng khóc theo.
Vân Ngạn mắt đỏ hoe, sưng vù: “Tiểu sư tổ… hu hu… cuối cùng người cũng tỉnh rồi… con không có khóc đâu hu hu…”
“Chủ nhân, hu hu hu…”
“Hu hu hu… nấc!”
Tiếng khóc ngày càng to, càng thảm thiết.
Lâm Khê hoàn toàn tỉnh táo, khuôn mặt lộ vẻ chê bai: “Khóc cái gì? Không được khóc, ta chưa chết.”
Tiểu Kim, Tiểu Mộc, Tiểu Thủy, Tiểu Hỏa và Tiểu Thổ cùng lúc ôm chặt cô, đồng thanh nói.
“Chủ nhân, chúng em nhớ người lắm.”
Vân Ngạn chớp mắt liên hồi, mãi mới nghẹn ra được một câu: “Đệ tử Nguyên Thanh Quán cũng nhớ người, tiểu sư tổ…”
Cửa phòng bị đẩy ra, Khương Viện Viện và Bạch Tu Viễn bước vào: “Chúng tôi chưa báo tin ra ngoài, đã phong tỏa tin Tiểu sư tổ hôn mê, cho nên đội trưởng mới cứng miệng vậy.”
Khương Viện Viện bổ sung: “Ba ngày nay, đội trưởng trốn trong chăn khóc mười sáu lần, tôi đếm rồi.”
Vân Ngạn trừng mắt: “Về chạy mười vòng!”
Khương Viện Viện vẫy tay: “Lần sau nhất định.”
Cô ấy đến gần Lâm Khê, ánh mắt đầy lo lắng: “Chị đại, chị hôn mê rồi, chúng tôi đã mời đủ loại chuyên gia nhưng đều vô dụng. Chị ổn chứ?”
Lâm Khê lắc đầu, ánh mắt đượm vẻ trống rỗng.
Cô không sao, chẳng qua cơ thể hấp thu quá nhiều khí tím, không kịp chuyển hóa nên mới hôn mê.
Tại sao lại hấp thu nhiều khí tím như vậy?