Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 463
Cập nhật lúc: 2025-04-21 14:04:57
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi sinh con, Lâm Khê ở lại nhà cũ suốt nửa năm, ngày ngày chỉ ăn rồi ngủ, tỉnh dậy lại chơi đùa với Sơ Sơ.
Cô cảm thấy cái tên Sơ Thất quá khó gọi, liền đổi nhũ danh thành Sơ Sơ.
Cô bé Sơ Sơ trông như búp bê ngọc, đôi mắt to tròn long lanh, có năm phần giống với Lâm Khê lúc nhỏ.
Ngoại hình giống mẹ, nhưng tính cách lại khác hoàn toàn.
Bất kể ai bế, Sơ Sơ đều cười khúc khích rất đáng yêu, khiến cả người lẫn quỷ đều đổ gục vì sự đáng yêu ấy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Huyền Không đạo trưởng đặc biệt chạy tới than thở: "Đồ nhi, nhìn Sơ Sơ nhỏ bé rồi nhớ lại con hồi nhỏ, đúng là một trời một vực, Bắc Cực với Nam Cực."
Chớp sáng trên bầu trời như đang gật đầu đồng tình.
Huyền Không đạo trưởng tiếp tục: "Con hồi bé có thể leo lên mái nhà, cũng có thể nổ tung cả đạo quán, còn Sơ Sơ ngoan ngoãn thế này, thích nhất là để ta bế..."
Bốp!
Cô bé nhỏ trong lòng đột nhiên đưa tay đập nhẹ vào cằm Huyền Không đạo trưởng, đôi mắt tròn xoe, trông vừa ngây thơ vừa hung hăng.
Huyền Không đạo trưởng đau lòng nói: "Con đánh ta, con dám đánh ông nội Bạch Vô Thường của con!"
Cô bé bĩu môi, như thể sắp khóc.
Lâm Khê nhanh chóng đón con gái lại, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô bé: "Được rồi, được rồi, đừng khóc."
"Mẹ sẽ đuổi ông già xấu xa đó đi cho con."
"Sư phụ, người có thể đi xuống rồi."
Huyền Không đạo trưởng không muốn quay lại câu hồn: "Cho ta ôm thêm chút nữa, ông nội không phải người xấu, là Vô Thường tốt đây mà."
Sơ Sơ giơ tay nhỏ, chạm vào ngón tay đen của ông ấy, trong mắt đầy sự tò mò.
Huyền Không đạo trưởng cười mãn nguyện: "Thật ngoan. Ông nội đi đây, lần sau sẽ mang đặc sản địa phủ đến cho con."
"Sơ Sơ, tạm biệt nhé."
Huyền Không đạo trưởng nhảy vào Quỷ Môn.
Sơ Sơ nhìn chằm chằm vào nơi đó, đôi má phúng phính như đang suy nghĩ điều gì quan trọng.
Lâm Khê bẹo nhẹ má con gái: "Đói rồi hả?"
Sơ Sơ từ bỏ suy nghĩ, đôi tay nhỏ ôm lấy cổ mẹ: "Yiya iya..."
Cô bé chín tháng đã có thể hiểu được một phần lời nói, dùng tiếng kêu để bày tỏ nhu cầu của mình.
Lâm Khê không hiểu, nhưng có người hiểu được.
Vú Ngô xuất hiện như bóng ma, cầm theo bình sữa vừa pha: "Tiểu thư Sơ Sơ, tôi tới rồi."
Cô bé há miệng, ngậm lấy bình sữa uống chậm rãi.
Khi Sơ Sơ tròn sáu tháng, Lâm Khê dọn về Đế Cảnh Viên, để Vú Ngô ở lại giúp cô chăm con.
Nhờ có Vú Ngô, một mình cô mới có thể xoay xở được.
Lâm Khê nói: "Để tôi chơi với con bé một lát, v.ú Ngô nghỉ ngơi đi."
Vú Ngô gật đầu: "Vâng, mợ chủ, có việc gì cứ gọi tôi."
Lâm Khê bước vào phòng đồ chơi, đặt con gái xuống thảm để cô bé tự do bò khắp nơi.
Trong phòng trải thảm dày, các góc tường được bọc bằng vải mềm, nên dù có ngã cũng không bị đau.
Trẻ con ở độ tuổi này vận động nhiều sẽ nhanh biết đi.
Năm tia sáng đáp xuống sàn, các tiểu tinh linh lập tức xuất hiện, háo hức chơi đùa với tiểu chủ nhân.
Tiểu Thổ ngồi xuống: "Sơ Sơ, con nhớ bọn ta không?"
Sơ Sơ ngước lên nhìn cậu, nở nụ cười ngọt ngào, chủ động nắm lấy tay cậu.
Tiểu Thổ phấn khích:"Oa, Sơ Sơ thông minh quá!"
Tiểu Mộc chỉ vào mình: "Còn ta thì sao?"
Sơ Sơ đưa tay còn lại ra, mềm mại và đáng yêu vô cùng.
Tiểu Mộc nắm lấy tay cô bé, giọng the thé: "Ta sẽ dạy con tập đi, dạy con thả dây leo nhé."
Ba người nắm tay nhau, cùng nhau lăn lộn trên thảm.
Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa cũng nhập cuộc.
"Sơ Sơ, ta sẽ dạy con phun nước."
"Sơ Sơ, ta sẽ dạy con phun lửa."
Tiểu Kim đứng một bên, luôn cảnh giác bảo vệ cô bé.
Nếu có bất kỳ sự cố nào, nó sẽ lao tới bảo vệ tiểu chủ nhân ngay lập tức.
Các tiểu tinh linh vui đùa cùng Sơ Sơ, cô bé thỉnh thoảng phát ra tiếng cười vui vẻ: "Yiya iya..."
Lâm Khê đứng cạnh, nhìn các tiểu tinh linh không bao giờ lớn, vẫn giữ trái tim ngây thơ, chơi đùa hợp cạ với cô bé mấy tháng tuổi.
Trong nhà có Vú Ngô lo pha sữa, thay tã, bên ngoài lại có các tiểu tinh linh trông nom, Lâm Khê nhàn nhã hơn nhiều.
Phó Kinh Nghiêu bước vào, nhìn thấy cảnh tượng ấm áp, anh khẽ hỏi: "Khê Khê, em đang chơi à?"
"Là sáu đứa trẻ đang chơi." Lâm Khê bật cười, đẩy anh ra ngoài: "Chúng ta không làm phiền bọn nhỏ."
Đóng cửa lại, Phó Kinh Nghiêu liền vòng tay ôm eo cô, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại.
Lâm Khê khẽ véo anh một cái.
Vú Ngô ở trên lầu, bọn trẻ ở trong phòng, hai người lại hôn nhau trước cửa, thật không ra thể thống gì!
Khi nụ hôn kết thúc, Phó Kinh Nghiêu ôm lấy cô: "Khê Khê, đã bốn trăm lẻ hai ngày rồi."
Lâm Khê hiểu ý anh.
Từ lúc mang thai đến khi ở cữ, cô luôn sống ở Sơn Thủy Biệt Cư, hai người đã lâu không thân mật.
Anh mong mỏi, hoàn toàn bình thường.
Lâm Khê trêu chọc: "Ý anh đề nghị sinh con, hậu quả anh tự chịu, giờ còn trách ai? Vú Ngô vẫn ở nhà đấy."
Phó Kinh Nghiêu lại hôn cô: "Ừ, là lỗi của anh."
Một lúc sau, anh nói: "Chờ Sơ Sơ lớn hơn chút, chúng ta tự mình chăm, không làm phiền Vú Ngô nữa."
Lâm Khê nhướng mày: "Việc này phải được Sơ Sơ đồng ý, anh thử hỏi con xem sao."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-463.html.]
Phó Kinh Nghiêu gật đầu, nắm tay cô bước vào trong.
Các tiểu tinh linh chơi đùa rất vui vẻ.
Tiểu Mộc thả dây leo trêu cô bé: "Nắm lấy dây xanh, ta sẽ đưa con bay."
Tiểu Thổ hừ hai tiếng:
"Đừng nghe dây xanh, Thổ Thổ sẽ đưa con đào đất."
Tiểu Thủy giơ tay: "Ta sẽ cho con lướt sóng."
Tiểu Hỏa hít một hơi: "Phun lửa đây, phù phù—!"
Tiểu Kim nhắc nhở: "Đừng làm đau Sơ Sơ."
Bốn tiểu tinh linh đồng thanh: "Chúng ta biết rồi, anh Kim."
Sơ Sơ nhìn trái, nhìn phải, tay chân phối hợp, từ từ bò về phía cửa.
Phó Kinh Nghiêu mỉm cười: "Sơ Sơ."
Dạo gần đây, anh luôn dành thời gian chơi cùng con gái, dạy cô bé gọi bố mẹ.
Không hổ là con ruột, bỏ lại cả nhóm bạn chơi, cô bé quyết tâm bò về phía bố.
Phó Kinh Nghiêu ánh mắt dịu dàng, giang tay chờ đón: "Sơ Sơ, để bố bế con."
Kết quả, Sơ Sơ nhìn anh một cái, ôm chặt lấy người bên cạnh, giọng non nớt mềm mại.
"Kim... Kim Cún Cún."
Sơ Sơ biết nói rồi!
Câu đầu tiên cô bé gọi lại là Tiểu Kim!!
Cô bé gọi Tiểu Kim là "Kim Cún Cún"!!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, kể cả Tiểu Kim.
Nó cúi đầu nhìn tiểu chủ nhân nhỏ, cố gắng nở nụ cười không quá đáng sợ.
"Con biết nói rồi?"
Sơ Sơ ngoác miệng cười, vui vẻ khúc khích.
Tiểu Mộc trong lòng đầy ghen tỵ: "Chúng ta chơi với Sơ Sơ lâu như vậy, vậy mà con bé chỉ gọi anh Kim."
Nghe thấy hai chữ anh Kim, Sơ Sơ lại gọi to: "Kim Cún Cún, Cún Cún..."Lâm Khê bật cười:
"Học nhanh thật, Sơ Sơ thông minh quá, không hổ là con gái mẹ."
Người đàn ông bên cạnh giọng điệu đầy ghen tỵ: "Trong lòng Sơ Sơ, bố không bằng Tiểu Kim, ngày nào bố cũng dạy con gọi bố mẹ."
Lâm Khê nghiêm túc nói: "Các tiểu tinh linh thường chơi với con bé, từ con nghe nhiều nhất là anh Kim."
Phó Kinh Nghiêu bất đắc dĩ chấp nhận, bế cô bé lên: "Sơ Sơ, bố đây."
Cô bé vỗ tay, vui vẻ gọi thêm lần nữa: "Kim Cún Cún."
Phó Kinh Nghiêu: "..."
Từ hôm đó, anh chăm chỉ dạy con gọi bố.
Dù không bằng Tiểu Kim, ít nhất cũng phải hơn các tiểu tinh linh khác.
Sơ Sơ gọi từ thứ hai là mẹ, rồi đến Mộc Mộc, Thổ Thổ, Thủy Thủy, Hỏa Hỏa, dì, chú.
Cô bé học được hết tên mọi người, chỉ trừ bố.
Phó Kinh Nghiêu ghen tỵ đến mức hóa thành chanh vàng.
Lỗi nằm ở đâu?
Tại sao con gái lại không ưa anh?
...
Thấm thoắt đã đến sinh nhật một tuổi của Sơ Sơ.
Lâm Khê đưa con về Sơn Thủy Biệt Cư tổ chức sinh nhật, bé con ngây thơ tò mò nhìn quanh.
Trương Văn Tú và Phó Kiến Hoa đứng chờ ở cửa, khuôn mặt hiền hậu, nở nụ cười trìu mến.
"Sơ Sơ lại cao hơn rồi, bà nội rất nhớ cháu."
Cô bé nhỏ nở nụ cười rạng rỡ, đôi mày cong cong như tiểu tiên đồng trong bức tranh Tết.
Trương Văn Tú vui mừng khôn xiết: "Bà nội bế, được không?"
Sơ Sơ dang rộng đôi tay, Trương Văn Tú xoa đầu cô bé: "Ngoan quá."
Phó Kiến Hoa cẩn thận tiến lại gần, nắm lấy bàn tay mềm mại, cười không khép được miệng.
"Sơ Sơ, ông là ông nội đây."
Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi lí nhí gọi: "Ông... bà..."
Tiếng nói non nớt vừa vang lên, trái tim của Trương Văn Tú và Phó Kiến Hoa đều tan chảy: "Sơ Sơ, theo ông bà về nhà nhé."
Trương Văn Tú kéo tay Lâm Khê: "Khê Khê, vất vả cho con rồi, con dạy Sơ Sơ rất tốt."
Lâm Khê mỉm cười, đi theo họ vào trong: "Haha, cũng bình thường thôi ạ."
Trương Văn Tú nhìn Sơ Sơ: "Sơ Sơ giống con, vừa thông minh lại ngoan ngoãn."
Phó Kinh Nghiêu lại, lại, lại bị ngó lơ.
Hầy, cũng quen rồi.
Trương Văn Tú và Phó Kiến Hoa chơi với Sơ Sơ một lúc, sau đó đi chuẩn bị tiệc mừng sinh nhật tròn một tuổi.
Phó Kinh Nghiêu không cam tâm, tiếp tục dạy con gái.
"Sơ Sơ, gọi bố đi nào."
Sơ Sơ ôm chặt lấy Lâm Khê, có chút sợ hãi: "Mẹ..."
Phó Kinh Nghiêu khó hiểu: "Sao con gái lại sợ ba?"
Lâm Khê bảo vệ cô bé nhỏ: "Sơ Sơ chẳng sợ ai cả, chỉ sợ mình anh thôi. Tự ngẫm lại đi."
Anh chưa bao giờ lạnh nhạt trước mặt con, cũng chẳng dùng giọng điệu ra lệnh.
Tại sao Sơ Sơ lại sợ anh? Tại sao không chịu gọi ba?