Sau sự kiện ma cà rồng lần trước, Tiền Phú Quý đã nhớ lại ký ức thời thơ ấu.
Bác sĩ Trần chính là Thanh Nhi, cũng chính là bạn học Trần ngày xưa đã cho ông ta chép bài.
Ông ta thích bà ấy, muốn mãi mãi ở bên bà ấy.
Tiền Phú Quý đang mơ tưởng về cuộc sống sau hôn nhân, trong đầu toàn là những bong bóng màu hồng, thậm chí còn chảy cả nước miếng.
“He he…”
Trần Thanh Nghiên liếc ông ta một cái: “Cười ngớ ngẩn gì thế?”
Tiền Phú Quý vội lau nước miếng, có chút xấu hổ: “Không có gì, anh chỉ nghĩ đến chuyện vui thôi.”
Ông ta vừa nghĩ về đám cưới của họ, cuộc sống hạnh phúc của họ, và cả những đứa trẻ của họ nữa…
Những điều này không thể nói ra.
Tiền Phú Quý vò mái tóc xoăn của mình, lại xoa xoa tay, biểu cảm đầy ngượng ngùng.
“Em ăn đi, tối nay em trực đêm sao?”
Trần Thanh Nghiên đặt đũa xuống: “Em no rồi, còn anh?”
Tiền Phú Quý lắp bắp: “Anh, anh cũng no rồi.”
Trên bàn hầu hết là món ăn đặt trước mặt Trần Thanh Nghiên, trước mặt Tiền Phú Quý chỉ có một đĩa rau luộc.
Ông ta gắp hai đũa, lại cười he he một cách ngốc nghếch.
Trần Thanh Nghiên nhìn không nổi nữa, gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào bát anh: “Anhh ăn đi, em nhìn anh ăn.”
Miếng thịt kho tàu bóng bẩy, tỏa ra hương thơm hấp dẫn. Tiền Phú Quý nuốt nước bọt, cầm đũa lên rồi lại đặt xuống.
Trần Thanh Nghiên hỏi: “Anh chê đồ ăn em đã gắp à?”
Tiền Phú Quý vội vàng giải thích: “Không phải! Sao anh có thể chê em được chứ? Trước đây tẩy xóa em từng dùng, anh còn giữ lại rất cẩn thận.”
“Anh… anh đang giảm cân.”
Trần Thanh Nghiên ngẩng lên, ánh mắt lạnh nhạt: “Lát nữa theo em về bệnh viện, làm một cuộc kiểm tra toàn diện.”
Tiền Phú Quý gật đầu như gà mổ thóc: “Được.”
Mỗi lần đối diện với bà ấy, ông ta đều rất căng thẳng, cảm giác như đang ngồi làm bài kiểm tra trong phòng thi.
Nhớ lại năm xưa, ông ta từng dẫn đầu đám đầu vàng đánh nhau với bọn đầu đỏ trường bên, oai phong và ngạo nghễ biết bao.
Giờ thì nhát gan hết chỗ nói.
Lần sau ăn cơm, nhất định phải rủ đầu vàng và Tiểu Hành Tử đến, để tạo thêm khí thế.
Haiz, mình đúng là thiên tài.
Tiền Phú Quý làm xong kiểm tra, Thanh Nhi vẫn chưa hết giờ làm. Ông ta ngồi chờ bên cạnh.
Hừm~ ghế của bệnh viện lạnh thật.
Ông ta nghĩ đến việc quyên tiền để thay ghế thành loại thoải mái hơn.
Trần Thanh Nghiên từ khoa bước ra, thấy Tiền Phú Quý cúi đầu nghiên cứu ghế ngồi trong bệnh viện.
Ghế thì có gì để nghiên cứu chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-467.html.]
Tiền Phú Quý vẫn ngây ngô như xưa, đơn thuần và đáng yêu, chẳng khác gì cậu con trai ngốc nhà địa chủ.
Ông ta có thể giữ được trái tim trẻ thơ như vậy, chắc hẳn bạn bè và gia đình ông ta rất yêu thương ông ta.
Trần Thanh Nghiên có chút ngưỡng mộ, nắm lấy bàn tay tròn trịa, ánh mắt dịu dàng đầy ấm áp.
“Đi thôi.”
“Ồ ồ.”
Tiền Phú Quý nhìn hai bàn tay đan vào nhau, cười đến mức không ngậm được miệng, trông lại càng ngốc nghếch hơn.
Một to một nhỏ, một béo một gầy, đúng là xứng đôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiền Phú Quý ngồi vào ghế lái, lái xe về nhà Thanh Nhi.
Ông ta đã đi con đường này rất nhiều lần, quen thuộc không gì sánh được.
Trần Thanh Nghiên ngồi ở ghế phụ, trong tay cầm một xấp báo cáo, sắc mặt càng lúc càng nặng nề.
“Phú Quý.”
“Hả?!”
“Anh đừng giảm cân nữa.”
Trần Thanh Nghiên nói một tràng thuật ngữ chuyên môn, tóm lại là nội tiết ông ta rối loạn, hạ đường huyết, huyết áp tăng cao, táo bón… đủ cả.
Tiền Phú Quý kinh ngạc: “Nghiêm trọng vậy sao? Anh mới giảm được hai mươi cân, giờ vẫn còn chín mươi cân.”
Trần Thanh Nghiên nhìn thẳng phía trước: “Có người khung xương to, có người sinh ra đã nhiều thịt. Chỉ cần không ảnh hưởng sức khỏe, dáng người nào cũng đẹp. Anh không cần phải giảm cân.”
Cô ấy đang an ủi mình.
Cô ấy đang quan tâm mình.
Tai Tiền Phú Quý đỏ bừng: “Anh có c.h.ế.t không?”
Trần Thanh Nghiên nghiêng đầu, giọng lạnh nhạt: “Có em ở đây, anh không c.h.ế.t được.”
Tiền Phú Quý cười ngốc nghếch: “Em là bác sĩ mà, chắc chắn có thể chữa khỏi cho anh, ha ha.”
Một lúc sau, Trần Thanh Nghiên bất chợt nói: “Anh dọn qua đây ở đi, em sẽ giúp anh điều dưỡng cơ thể.”
Bà ấy bình thản như đang nói một chuyện không liên quan.
Tiền Phú Quý không thể bình thản: “Hả! Ở nhà em!”
Trần Thanh Nghiên nhàn nhạt: “Không muốn thì thôi.”
Tiền Phú Quý hét lớn: “Muốn, Phú Quý muốn!”
Dọn đến nhà Thanh Nhi, hai người ở chung.
Điều này tương đương với việc sống thử!
Ông ta sẵn sàng cả vạn lần.
...
Tiền Phú Quý cười toe toét: “Chuyện là vậy đó, tôi không còn ở chỗ cũ nữa, giờ chuyển đến nhà Thanh Nhi, cần tìm tôi thì tới Thần Toán Đường.”
Quý Hành nghe xong, chua xót cảm thán: “Chậc chậc~ không ngờ ông lại như thế đấy, Phú Quý~~”
Tiền Phú Quý sờ mặt: “Da tôi có trắng hơn không, tóc có nhiều hơn không, còn…”