Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 468
Cập nhật lúc: 2025-04-21 14:05:50
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Câm miệng đi!” Quý Hành không chịu nổi, đập vai ông ta: “Cổ nhân nói, khoe ân ái trước mặt người khác sẽ bị sét đánh.”
Tiền Phú Quý phản bác: “Tôi đâu có khoe ân ái, chỉ là thuật lại sự thật thôi.”
Quý Hành lườm một cái: “Một người sở hữu cả dãy phố và mười căn nhà như ông, vậy mà lại ăn của cô Trần, uống của cô ấy, ngủ nhà cô ấy.”
“Ông sa ngã rồi, Phú Quý.”
Tiền Phú Quý nghiêm túc: “Cậu đừng nói bậy, chúng tôi không có gì cả.”
“Hai phòng ngủ, mỗi người một phòng. Ngoài lúc ăn cơm, Thanh Nhi toàn ở bệnh viện, chẳng khác gì thuê nhà chung cả.”
Quý Hành ngửa mặt lên trời, không nói nên lời: “Ông gọi thân thiết thế, ai mà tin các ông không có gì?”
“Tránh ra, tôi về trường đây.”
Tiền Phú Quý kéo tay cậu ta lại: “Tiểu Hành Tử, đợi đã.”
Quý Hành hừ lạnh: “Làm gì? Tôi không muốn nghe chuyện tình yêu của ông nữa đâu.”
“Nhờ cậu giúp.” Tiền Phú Quý hạ giọng, mặt thoáng ửng đỏ.
“Tôi, cái đó, tôi muốn…”
Quý Hành thúc giục: “Nói nhanh.”
Tiền Phú Quý nói: “Tôi muốn tỏ tình.”
Quý Hành đẩy anh ra: “Nhìn ông nhát cáy thế này, sống chung rồi thì cứ trực tiếp mà nói đi.”
Tiền Phú Quý giải thích: “Tôi muốn làm thật trang trọng, giống như cầu hôn ấy. Cậu hay bày trò, nghĩ giúp tôi xem.”
Ông ta cắn răng, hạ quyết tâm: “Xong việc, cậu tùy chọn một căn trong số nhà của tôi.”
Hai mắt Quý Hành sáng lên: “Thật không?”
Nhà của Tiền Phú Quý toàn ở trung tâm, mỗi căn giá trị không đếm xuể, số 0 dài lê thê.
Ha ha, phát tài rồi.
Quý Hành hắng giọng, vỗ n.g.ự.c bảo đảm: “Cứ giao cho tôi, yên tâm đi, đảm bảo ông tóm được bác sĩ Trần.”
Tiền Phú Quý chìa ngón út ra.
“Nhất định giữ lời nha?”
“Nhất định giữ lời.”
Quý Hành đảo mắt, nghĩ ra một ý tưởng hay ho.
Bác sĩ Trần và Tiền Phú Quý là thanh mai trúc mã, cả hai đều thầm yêu đối phương, giờ tái hợp đang trong giai đoạn mập mờ.
Chỉ cần Tiền Phú Quý mở lời, bác sĩ Trần chắc chắn sẽ đồng ý.
Chuyện này… dễ ẹc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Muốn lấy dũng khí, cứ gọi tất cả mọi người đến.
Quý Hành kéo Tiền Phú Quý vào tiệm trang sức, bắt đầu bày trò: “Này, phụ nữ thích đồ lấp lánh, nào là vàng, nào là kim cương, nào là túi xách.”
Tiền Phú Quý vung tay: “Mua! Mua hết!”
Quý Hành tiếp: “Còn nước hoa, mỹ phẩm, váy đẹp, giày cao gót nữa.”
Tiền Phú Quý: “Mua! Mua tiếp!”
Quý Hành: “Tỏ tình cần nghi thức. Ông mặc vest, cầm hoa, quỳ một gối, bác sĩ Trần nhất định cảm động mà khóc.”
“Lúc đó, chúng ta giấu nhẫn trong bánh kem, cho cô ấy bất ngờ, làm thế này, thế kia…”
…
Đến ngày tỏ tình, Tiền Phú Quý hồi hộp muốn chết.
Ông ta mặc bộ vest đỏ mà Tiểu Hành Tử đề nghị, đính đầy kim cương, sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Bộ đồ này cực kỳ nổi bật, đứng trong đám đông là thấy ngay.
Túi xách, son môi, trang sức, vàng miếng, kim cương… tất cả đều giấu trong bóng bay.
Lúc tỏ tình sẽ đ.â.m thủng bóng, quà rơi xuống như mưa.
Người khác ngắm sao băng, còn họ ngắm mưa quà.
Tiền Phú Quý nấp sau cánh cửa, lẩm nhẩm lời tỏ tình: “Bla bla bla…”
Trần Thanh Nghiên mở cửa bước vào, đặt túi xuống.
Trong nhà không bật đèn, dường như chẳng có ai ở nhà.
Lạ thật! Bình thường Tiền Phú Quý đều đứng đợi bà ấy ở cửa, hôm nay lại chẳng thấy bóng dáng đâu.
Ông ta chuyển đi rồi sao?
Trần Thanh Nghiên cúi đầu, trong ánh mắt thấp thoáng chút buồn bã.
Sống chung lâu như vậy, bà ấy đã không ít lần ám chỉ, nhưng Tiền Phú Quý chỉ cần chạm tay bà ấy thôi cũng phải do dự hồi lâu.
Nếu thật sự thích bà ấy, tại sao ông ta không đáp lại những tín hiệu ấy? Người trưởng thành chẳng phải đều hiểu điều đó sao.
Thôi thì về đây rồi thì cứ vậy đi, bà ấy đã quen sống một mình từ lâu.
Trần Thanh Nghiên khẽ thở dài, trong bóng tối mờ mờ cô lờ mờ thấy một bóng người kỳ quái. Nghĩ rằng nhà bị trộm đột nhập, bà ấy lập tức cầm túi xách lên và ném mạnh.
“Anh là ai?!”
“Tôi báo cảnh sát rồi đấy!”
Tiền Phú Quý ôm đầu kêu oai oái: “Thanh Nhi, đừng đánh nữa, là anh đây!”
Trần Thanh Nghiên đứng sững lại: “Phú Quý? Tại sao anh lại nấp sau cánh cửa, còn mặc đồ như hề trong rạp xiếc thế này?”
Tiền Phú Quý lúng túng gãi gãi ngón chân: “Anh muốn thử thay đổi phong cách, thế nào, được không?”
Cả người ông ta mặc đồ đỏ, từ quần áo, quần dài đến tất chân, lại còn được điểm xuyết bằng những hạt pha lê lấp lánh, trên đầu là mái tóc vàng xoăn tít. Trông như một cây thông Noel rực rỡ.
Bộ dạng này thật sự không biết phải nhận xét thế nào. Ông ta bị kích thích gì à?
Trần Thanh Nghiên khéo léo nói: “Lần sau đừng mặc như vậy nữa.”
Tiền Phú Quý lau mồ hôi trong lòng bàn tay, tiếp tục màn trình diễn tiếp theo: “À… em ngồi xuống đi, chúng ta ăn tối.”
Trần Thanh Nghiên đưa tay định bật đèn.
Tiền Phú Quý vội vàng giữ lấy tay bà ấy: “Đừng bật vội, ăn xong rồi hẵng bật.”
Trần Thanh Nghiên hỏi: “Không thấy gì sao mà ăn?”
Bà ấy nói có lý, điều này Tiểu Hành Tử chưa dạy.
Thôi, bỏ qua bữa tối, đi thẳng tới phần bánh kem.
Tiền Phú Quý vụt chạy đi, rồi lại vụt chạy về, trên tay là một chiếc bánh kem anh đào.
Ông ta cười ngốc nghếch: “Không ăn cơm nữa, ăn bánh trước đã.”
Trần Thanh Nghiên nhìn ông ta bằng ánh mắt nghi hoặc.
Hôm nay Tiền Phú Quý thật kỳ lạ, như thể bị ma nhập.
Tiền Phú Quý cười tươi rói: “Ăn đi mà.”
Trần Thanh Nghiên quét mắt qua chiếc bánh kem, lập tức nhận ra có gì đó không ổn: “Bên trong có gì vậy, lấy ra đi.”
Tiền Phú Quý ngẩn người ba giây.
Nữ chính không phối hợp, kế hoạch rối tung lên.
Tiếp theo làm gì đây?
Trần Thanh Nghiên khoanh tay trước ngực: “Anh không nghe lời em sao?”
“Nghe, nghe ngay đây.” Tiền Phú Quý vội vàng xé bánh ra, lấy từ trong đó ra một chiếc nhẫn dính đầy kem.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí bỗng chốc trở nên lúng túng.
Tiền Phú Quý vội vàng giải thích: “Cái này là…”
Trần Thanh Nghiên nghiêm giọng: “Giấu nhẫn trong bánh kem, anh muốn làm em nghẹn c.h.ế.t sao? Lần sau đừng làm vậy nữa.”
Tiền Phú Quý gật đầu lia lịa: “Được, được rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-468.html.]
Tất cả đều là ý tưởng tồi tệ của Tiểu Hành Tử.
Kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, giờ làm gì tiếp đây?
Lấy lại tinh thần, Tiền Phú Quý rập khuôn như đã tập trước, nghiêm túc đọc lời mở đầu để tạo không khí.
“Xuân qua hạ tới, thu qua đông về, chúng ta gặp nhau…”
Bùm—!!
Bong bóng trên trần nhà bất ngờ phát nổ, vô số món quà từ trên rơi xuống, như thể sắp chôn vùi cả hai.
Tiếng nổ quá lớn khiến Trần Thanh Nghiên khẽ run, giọng nói lộ rõ vẻ sợ hãi.
“Phú Quý! Phú Quý!!”
Tiền Phú Quý bước tới, ôm chặt bà ấy vào lòng: “Không sao đâu, đây là bất ngờ anh chuẩn bị, đừng sợ.”
Trần Thanh Nghiên ngẩng lên nhìn, thấy trên sàn nhà là những hộp quà đã bị mở tung, vừa bực mình vừa buồn cười.
Sàn nhà đầy những dây chuyền vàng sáng lóa, kim cương lấp lánh, đá quý nhiều màu sắc, thậm chí còn có cả mười thỏi vàng.
Bà ấy không trang điểm, cũng chẳng đeo trang sức.
Trần Thanh Nghiên bật cười tức giận: “Anh định làm gì đây?”
Tiền Phú Quý quỳ phịch xuống, chân mềm nhũn.
Đã quỳ rồi, thì tỏ tình luôn đi.
Quỳ một chân hay hai chân cũng giống nhau cả thôi.
Tiền Phú Quý nâng chiếc nhẫn lên, nghiêm túc như đang lạy Phật, vừa khóc vừa nói.
“Thời béo mập nhỏ, anh thích Thanh Nhi.”
“Thời béo mập lớn, anh thích bạn học Trần.”
“Hiện tại, anh thích bác sĩ Trần.”
“Bất kể là khi nào, người Phú Quý thích chỉ có một.”
“Trần Thanh Nhi, anh thích em!”
Tách! Đèn sáng.
Quý Hành dẫn theo một nhóm đàn em tóc vàng từ nhà vệ sinh ùa ra, ai cũng mặc đồ đỏ, tay cầm hoa hồng, tóc vàng bay phấp phới, trông hơi kỳ quái.
Đám tóc vàng hô to: “Bất kể khi nào, nơi nào, người Phú Quý yêu chỉ có một.”
“Hãy lớn tiếng gọi tên người ấy.”
“Trần Thanh Nhi, Phú Quý yêu em!”
Trần Thanh Nghiên đảo mắt nhìn quanh một lượt, lúng túng muốn chạy về bệnh viện. Ai nghĩ ra trò ngớ ngẩn này vậy?
Bà ấy không biết phải nói gì: “Anh…”
Mấy chục ánh mắt đổ dồn lên người mình, Trần Thanh Nghiên chỉ muốn nhanh chóng kết thúc sự việc lố bịch tối nay.
Bà ấy đưa tay ra: “Anh đeo vào đi.”
Tiền Phú Quý ngớ ra mấy giây: “Hả, ừ?”
Đúng lúc quan trọng, Quý Hành bước lên, lấy khăn ướt lau sạch nhẫn, giọng lớn đến mức làm Tiền Phú Quý tỉnh táo.
“Đừng ừ nữa, nhanh lên!!”
Tiền Phú Quý cầm tay bà ấy, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào, quỳ dưới đất khóc nức nở.
“Hu hu, tuyệt quá.”
Trần Thanh Nghiên bóp trán: “Đứng lên đi.”
Tiền Phú Quý đứng dậy, vai vẫn run run.
Quý Hành nhìn ông ta với ánh mắt thất vọng: “Phú Quý đừng khóc, ông là đàn ông, ông là đại ca tóc vàng!”
“Chúng tôi đi đây, nhớ bao luôn chỗ ở.”
“Tạm biệt.”
Đám tóc vàng dọn dẹp nhanh chóng rồi chạy mất.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Trần Thanh Nghiên ngại ngùng mở lời: “Đàn em của anh, cũng khá đấy.”
Tiền Phú Quý hỏi lại: “Còn anh thì sao?”
Trần Thanh Nghiên bật cười, vòng tay qua vai ông ta, nhẹ nhàng hôn lên má tròn trịa.
“Bạn trai của em cũng rất tốt.”
...
Sau khi xác nhận tình cảm dành cho nhau, mọi việc tiến triển thuận lợi.
Tiền Phú Quý và Trần Thanh Nghiên chọn một ngày lành để đi đăng ký kết hôn, sau đó tổ chức đám cưới, mời đông đảo bạn bè và người thân.
Quý Hành làm phù rể.
Hoa Nguyệt Nguyệt làm phù dâu.
Người chủ hôn là Lâm Khê.
Ban đầu Lâm Khê không muốn làm chủ hôn, nhưng trước sự nài nỉ của Tiền Phú Quý, thậm chí ông ta còn hứa tặng Lâm Khê một căn nhà.
“Trong lòng tôi, đại sư giống như cha vậy, có cô làm chủ hôn thì hôn lễ của tôi và Thanh Nhi mới trọn vẹn.”
Tiền Phú Quý phấn khởi, tặng nhà khắp nơi, đúng chất ông chủ giàu nứt đố đổ vách.
Lâm Khê đành đồng ý, giúp đôi vợ chồng già cử hành hôn lễ.
“Ngày vàng tháng tốt, bạn bè và người thân tề tựu đông đủ… Sau đây, hãy nồng nhiệt chào đón chú rể Tiền Phú Quý và cô dâu Trần Thanh Nghiên.”
Tiền Phú Quý mặc bộ vest trắng, tóc đã nhuộm đen, khuôn mặt tròn trĩnh có phần già giặn hơn.
Ông ta nghiêm túc đọc lời thề, đeo nhẫn cưới cho Thanh Nhi, rồi cúi xuống hôn cô dâu của mình.
Quý Hành đứng bên cạnh reo hò: “Chà~ Phú Quý giỏi lắm đó.”
Đám đàn em tóc vàng đồng thanh: “Chà~ Phú Quý giỏi lắm đó.”
Tiền Phú Quý trừng mắt nhìn họ, đỏ bừng từ đầu đến chân.
Quý Hành dẫn đầu đám tóc vàng vỗ tay: “Lễ thành! Tiễn cô dâu chú rể vào động phòng.”
Tiền Phú Quý quát lớn: “Biến biến biến, đi ăn cỗ đi.”
Quý Hành cười tít mắt: “Phú Quý ngại rồi, tối nay không say không về, cùng đi ăn tiệc nào.”
Sau một hồi náo nhiệt, mọi người lần lượt rời đi.
Tiền Phú Quý quay về phòng tân hôn, nhìn tấm ảnh cưới treo trên tường mà không kìm được nước mắt.
Trần Thanh Nghiên lau khóe mắt ông ta, ánh nhìn dịu dàng và đầy yêu thương: “Đêm tân hôn, Phú Quý đừng khóc.”
“Anh không khóc, anh vui, anh hạnh phúc.”
Tiền Phú Quý lấy từ dưới giường ra một chiếc hộp đỏ, lần lượt lấy từng thứ bên trong: “Mười sáu chiếc thẻ ngân hàng, năm sổ tiết kiệm, rất nhiều giấy chứng nhận nhà đất, còn có cả chìa khóa két sắt.”
“Thanh Nhi, toàn bộ tài sản của anh đều giao cho em.”
Trần Thanh Nghiên vừa buồn cười vừa cảm động: “Phú Quý, đêm nay là đêm tân hôn, không nên nói mấy chuyện này.”
Tiền Phú Quý nghiêm túc: “Phải nói. Ông nội đã dặn, không được giấu giếm vợ về tài sản.”
Trần Thanh Nghiên thu dọn mọi thứ, cất chiếc hộp đỏ sang một bên, nhìn anh hắn ngốc nghếch của mình.
“Đêm tân hôn còn việc quan trọng hơn.”
“Việc gì?”
“Hôn em.”
Tiền Phú Quý ngẩn ra vài giây, mặt đỏ bừng, tắt đèn rồi cúi xuống hôn người con gái mình thầm yêu suốt bao năm.
Ông ta đã kết hôn rồi.
Ông ta đã có vợ.
Từ nay, Tiền Phú Quý không còn là một chú chó độc thân nữa, ông ta đã có gia đình, và sống rất hạnh phúc.
Ông nội, ông thấy chứ?