Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 469

Cập nhật lúc: 2025-04-21 14:05:53
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta tên là A Nghiêu, cái tên do mẫu phi đặt.

Hắn sinh ra trong hoàng cung, được phụ hoàng yêu chiều. Hắn ăn sơn hào hải vị, mặc gấm vóc lụa là.

Trong cung, bất kỳ thứ gì cũng là đồ quý hiếm, đủ để đổi lấy mười năm thu hoạch của dân thường.

“A Nghiêu sao lại đến đây? Đói rồi à?”

“Không đói, không đói, con nhớ mẫu phi thôi.”

“Mẫu phi cũng nhớ A Nghiêu.”

Người phụ nữ toát lên vẻ quý phái, lấy tay nhón một miếng bánh ngọc dung hoa mai: “Nếm thử xem.”

A Nghiêu nở nụ cười ngây thơ: “Ngon quá!”

Hắn muốn gì liền có nấy. Thậm chí, dù có muốn hái sao trên trời, cũng có người làm giúp.

Thời gian đó, hắn rất hạnh phúc, tưởng rằng những ngày như vậy sẽ kéo dài mãi mãi. Nhưng tất cả đã thay đổi.

Ngày ấy, một đội binh lính bao vây trước cửa cung, phụ hoàng tát mẫu phi một cái, tức giận đến cực điểm.

“Ngươi là nữ nhân độc ác, dám dùng tà thuật hại các hoàng tử! Công sức của trẫm bấy lâu nay đều uổng phí!”

“Người đâu, đưa Thần phi giam vào lãnh cung! Không có lệnh của trẫm, bất kỳ ai cũng không được gặp!”

Mẫu phi khóc lóc cầu xin: “Tình cảm bao năm, bệ hạ hiểu rõ con người thần thiếp. Thiếp làm sao dám làm chuyện như vậy, xin bệ hạ minh xét!”

Phụ hoàng không thèm nghe: “Người đâu! Lôi xuống!”

Mẫu phi bị giam vào lãnh cung. Đám người hầu kẻ chết, kẻ bỏ đi tìm chủ mới.

Trong thoáng chốc, cung điện rộng lớn chỉ còn lại một mình hắn. Những ngày xa hoa ngày nào không còn nữa.

A Nghiêu cởi bỏ y phục lụa là, thay bằng áo vải thô ráp, bữa có bữa không.

Đồ ăn mang tới lúc thì nhão, lúc thì hỏng. Gặp may lắm mới có thêm miếng dưa muối.

Lúc đầu, hắn không quen.

Nhưng để sống sót, hắn buộc phải ăn.

Hắn trở thành cái bóng mờ trong cung, không ai quản, không ai hỏi han. Không ai dám làm trái ý phụ hoàng.

Ban ngày, hắn làm bạn với bầu trời. Ban đêm, hắn làm bạn với lũ chuột.

Những nơi không có hơi người, chuột to lớn vô cùng. Thân hình của chúng to ngang với cánh tay hắn.

A Nghiêu sợ hãi đến tột cùng, đành nói chuyện một mình để tự trấn an: “Đừng cắn ta, làm ơn đừng cắn ta...”

Chuột có con hiền lành, nhưng cũng có con hung dữ, cắn một phát xé luôn cả thịt.

Ở với chuột lâu, hắn chỉ cần liếc mắt là biết con nào sẽ tấn công.

Hai năm sau, chỉ vì lời xúi giục của một tên thái giám, phụ hoàng hạ lệnh đày hắn đến chùa.

“Lục hoàng tử bị tà khí nhập thân, cần phải tu hành năm năm để gột rửa tà khí trong người.”

A Nghiêu biết, đó là tên thái giám cố ý bày trò.

Hắn không đủ sức phản kháng, chỉ có thể rời đi.

Mang thân phận lục hoàng tử, đám hòa thượng không dám làm gì hắn. Hắn có vài ngày yên bình.

Nhưng thời gian trôi qua, bọn chúng nhận ra phụ hoàng đã bỏ mặc hắn, liền lộ ra bộ mặt thật.

“Thằng nhóc này, ở chùa ăn không ngồi rồi bao ngày nay, mau dậy làm việc!”

A Nghiêu co người vào góc tường, hai tay ôm gối, ánh mắt đầy kinh hãi.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Làm... làm gì?”

“Đứng dậy!”

Tên hòa thượng mập cười gian xảo: “Bên ngoài có con sông, hôm nay phải gánh đầy chum nước. Không làm thì khỏi ăn cơm!”

Hắn ném hai cái thùng nước xuống đất, đuổi A Nghiêu ra ngoài.

A Nghiêu do dự giây lát, rồi cam chịu đi về phía con sông.

Kẻ mạnh h.i.ế.p kẻ yếu, hòa thượng cũng không khác.

Hắn quá nhỏ bé nên bị ức hiếp.

Không gánh nước, bọn chúng sẽ nghĩ cách hành hạ hắn. Đi gánh nước vẫn hơn.

Lúc này đã vào đông, mặt đất phủ đầy tuyết dày.

A Nghiêu chỉ mặc áo đơn, bước đi trong gió lạnh. Má hắn tím bầm, gót chân rách toạc, rỉ máu.

Hắn xách thùng nước, gắng sức quay trở lại. Hai chân lún sâu vào tuyết, nhưng không dám dừng.

Vì hắn muốn sống tiếp.

Sau một đêm, A Nghiêu sốt cao.

Bọn hòa thượng sợ hắn c.h.ế.t trong chùa, nên không dám quá đáng, nhưng luôn mồm mắng chửi.

“Đồ vô dụng! Gánh nước cũng không biết! Vô dụng như vậy, bảo sao hoàng thượng không cần!”

Ban đầu, hắn thấy giận. Nhưng nghe mãi cũng quen, không còn tức nữa.

Hắn bịt tai, giả vờ không nghe thấy gì.

Tên hòa thượng mập bóp tay hắn, túm lấy tai hắn giật mạnh: “Ta nói chuyện, có nghe không?”

A Nghiêu không dám phản kháng, khẽ nói: “Con nghe.”

Mắt hắn đỏ hoe, hàng mi vương những giọt nước lấp lánh, trông vừa cô độc vừa mong manh, khiến người ta xót xa.

Tên hòa thượng mập chửi rủa: “Nhỏ mà đã biết làm ra vẻ đáng thương. Ai thèm thương hại ngươi hả?!”

A Nghiêu lắc đầu: “Đại sư Huệ Tĩnh, con không cố tình không nghe lời. Chỉ là... con mệt quá. Ngài đừng đánh con... Con nhớ phụ hoàng quá...”

Tên hòa thượng mập gạt tay: “Biến đi canh cửa!”

A Nghiêu gật đầu, chạy ra mở cửa sau của chùa.

Bên ngoài, các hòa thượng ăn chay niệm Phật. Nhưng khi không ai thấy, họ nhậu thịt thả ga, thậm chí còn ở cùng phụ nữ.

Một người phụ nữ yêu kiều bước vào, cười khúc khích như tiếng chuông bạc.

Tên hòa thượng mập vui mừng, ôm chầm lấy cô ta hôn hít, không hề kiêng dè thằng bé đứng cạnh.

“Ngươi trông cửa đi!”

A Nghiêu ngồi thụp xuống, bịt tai, không nghe những âm thanh hỗn loạn bên trong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-469.html.]

...

“Chuỗi tràng hạt của phương trượng mất rồi, ai đã lấy?!”

Tên hòa thượng mập lo sợ bị phát hiện, vội đổ tội cho thằng nhóc.

“Người xuất gia không nói dối, chắc chắn là thằng nhóc này!”

“Trong chùa chỉ có nó là người ngoài. Ta thấy nó lén lút đi vào đại điện.”

“Nhất định là nó trộm!”

A Nghiêu liều mạng giải thích: “Không phải, không phải con!”

Không ai tin, họ chắc chắn hắn là kẻ trộm.

Ở trong cung mấy năm, hắn đã thấy rõ lòng người ấm lạnh.

Ở chùa hai năm, hắn học được cách giả đáng thương.

Từ đầu đến cuối, hắn đều là kẻ ngoại lai. Một khi có chuyện, liền trở thành con dê tế thần.

Bọn hòa thượng ép hỏi: “Giao chuỗi tràng hạt ra! Nhanh lên!”

A Nghiêu không muốn tiếp tục yếu đuối. Lần này, hắn kiên định lạ thường.

“Con không lấy! Dù các người đánh c.h.ế.t con, cũng không tìm được chuỗi tràng hạt!”

Tên hòa thượng mập hằn học: “Thằng nhãi này đúng là cứng đầu, bảo sao hoàng thượng không cần nó!”

“Đánh! Đánh đến khi nó nhận mới thôi!”

Nắm đ.ấ.m liên tiếp giáng xuống, A Nghiêu cắn chặt môi, không rơi một giọt nước mắt.

Phụ hoàng đã bỏ hắn, tất cả đều không cần hắn.

Sống để làm gì, chi bằng c.h.ế.t đi.

A Nghiêu nhắm mắt, chờ đợi cái chết.

Nhưng bóng tối không đến, mà là sự cứu rỗi của hắn.

Người ấy mặc áo trắng như tuyết, tựa như tiên nữ trong tranh, đánh tan bọn hòa thượng, cứu hắn khỏi địa ngục.

Người ấy nói: “Đứng dậy, ngươi có muốn theo ta rời đi không?”

Hắn muốn, tất nhiên là muốn. Nhưng hắn sợ, sợ lại bị bỏ rơi.

Khi còn do dự, người ấy kiên quyết mang hắn đi khỏi tay bọn hòa thượng.

Từ đó, A Nghiêu thay bộ quần áo mới, được ăn cơm nóng, canh ngon, và có một sư phụ.

Bên cạnh sư phụ, còn có một kẻ đáng ghét luôn tranh giành với hắn.

Sư phụ là của hắn, không ai được phép cướp.

Ở đạo quán, A Nghiêu cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không có.

Đó chính là nhà, và sư phụ là người thân của hắn.

Hắn muốn cố gắng trưởng thành, để bảo vệ nơi này, bảo vệ gia đình.

Nhưng hắn đã sai, vẫn không thể bảo vệ được.

Sư phụ rời đi, người cũng không cần hắn nữa.

A Nghiêu lại cô độc, trở về cung điện lạnh lẽo.

Lúc này, hắn không còn là kẻ yếu đuối bị người khác bắt nạt. Theo sư phụ, hắn đã học được rất nhiều điều, đủ khả năng bảo vệ bản thân.

Phụ hoàng lâm bệnh nặng, nằm liệt giường.

Mẫu phi già nua, ngày qua ngày sống trong buồn bã, rồi chẳng bao lâu sau cả hai đều qua đời.

A Nghiêu bước lên ngai vàng, luôn ghi nhớ lời dạy của sư phụ, dốc lòng trị vì đất nước.

“Bệ hạ, ngài nên nghỉ ngơi thôi.” Tiểu thái giám dâng một chén trà, khẽ nhắc nhở.

A Nghiêu day day ấn đường, hỏi: “Vẫn chưa có tin tức gì sao?”

Thái giám đáp: “Vẫn chưa.”

A Nghiêu thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Rốt cuộc người đang ở đâu?”

Thái giám tò mò: “Bệ hạ, mỗi ngày ngài đều hỏi một lần. Nô tài cả gan hỏi một câu... nàng là ai?”

A Nghiêu cười khổ: “Nàng là người thân duy nhất của ta.”

Lên ngôi hoàng đế, hắn vẫn không cảm thấy vui.

Phụ hoàng và mẫu phi lần lượt qua đời, sư phụ biệt tăm vô tung vô ảnh, hắn lại cô độc như trước.

Họ đều rời đi cả, hắn cũng chẳng muốn sống nữa.

...

“Thì ra là vậy!!”

“Sư phụ vì thiên hạ, chứ không phải không cần ta.”

“Ta cứ tưởng người cố ý trốn tránh không gặp A Nghiêu... sư phụ ngốc, sư phụ ngớ ngẩn!”

A Nghiêu lẩm bẩm một mình, trút hết những cảm xúc đã dồn nén bao lâu nay.

Hắn chăm chú nhìn vào sổ sinh tử, dường như muốn xuyên thủng một lỗ trên đó. Đầu ngón tay bấu chặt lấy trang giấy đến trắng bệch.

Những chữ trên đó đ.â.m vào mắt hắn, khiến hắn bực bội muốn xé nát đi!

Thôi Ngọc vội vàng ngăn lại: “Phàm nhân không thể thay đổi sổ sinh tử, ngài xé cũng vô ích.”

Lời của hắn như một gáo nước lạnh dội thẳng vào lòng, khiến A Nghiêu tỉnh táo hơn.

“Ai có thể thay đổi?”

“Phong Đô đại đế.”

Thôi Ngọc nhếch môi cười kỳ quái, vỗ mạnh vai hắn: “Bằng hữu, ngài có tố chất trở thành Phong Đô đại đế đấy. Có muốn thử không?”

Phong Đô đại đế tiền nhiệm đã hy sinh trong một trận đại chiến, toàn bộ công việc của địa phủ đều đè nặng lên vai Thôi Ngọc.

Hắn bận đến mức chỉ muốn nhảy xuống sông Vong Xuyên.

A Nghiêu mang trên người tử khí nồng nặc, rất có khả năng trở thành Phong Đô đại đế mới.

Có người đứng đầu địa phủ, hắn sẽ không còn bận rộn như vậy nữa, đúng là một mũi tên trúng hai đích.

Loading...