Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 475
Cập nhật lúc: 2025-04-21 14:06:05
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ôi! Ôi! Ôi!!"
Sơ Sơ thở dài ba tiếng, ngay cả tia chớp trên bầu trời cũng cảm nhận được nỗi buồn của cô bé.
Kỳ Sơn Lan dừng bước: "Lão đại Thời An, cậu sao vậy? Có ai bắt nạt cậu à?"
Kỳ Vũ Hiên đảo mắt: "Lão đại mạnh mẽ đến biến thái, ai dám bắt nạt cậu ấy? Cậu ấy không bắt nạt người khác thì đã tốt rồi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Kỳ Sơn Lan sa sầm mặt: "Im miệng!"
Anh cả nổi giận, yêu khí mạnh mẽ tràn ngập khiến Kỳ Vũ Hiên không giữ được hình dạng con người. Trên đầu cậu nhóc mọc ra hai chiếc tai dài, sau lưng lòi ra một chiếc đuôi lông xù.
Kỳ Vũ Hiên dùng một tay che mông, tay kia che tai, hai má đỏ bừng lên.
"Anh cả, em sai rồi, làm em biến lại đi."
Kỳ Sơn Lan làm như không nghe thấy.
Sơ Sơ túm lấy tai thỏ: "Tất cả là tại cậu!"
Nếu ngày hôm đó Kỳ Vũ Hiên không có mặt, cô bé sẽ không bị thương, và hình tượng của cô bé cũng không bị sụp đổ.
Dù bố cô bé không nói gì, nhưng bố đã điều tra tất cả những chuyện cô bé làm, từ lén lút đi bắt ma, đánh nhau với bạn học lớp sáu, đến chép bài tập…
Bố cô bé còn dặn giáo viên trông chừng, không cho cô bé trốn học.
Sự nghiệp bắt ma của cô bé còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
Càng nghĩ, Sơ Sơ càng tuyệt vọng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại như một quả táo tàu.
Kỳ Vũ Hiên sợ hãi hoàn toàn: "Lão đại, tôi sai rồi!"
Sơ Sơ thở dài, buông tay khỏi chú thỏ yêu không nghe lời, bước nhanh về phía cổng trường.
Kỳ Sơn Lan đuổi theo: "Lão đại Thời An, tôi thay mặt em trai xin lỗi cậu, rốt cuộc có chuyện gì, cậu nói ra đi, chúng ta cùng nghĩ cách."
Sơ Sơ xua tay, bóng lưng toát lên vẻ kiên quyết.
"Tôi là lão đại, đương nhiên tự giải quyết được việc của mình, không cần mấy cậu lo lắng."
"Ừ, tôi tin cậu." Kỳ Sơn Lan lấy ra một chiếc kẹp tóc màu hồng: "Sắp Tết rồi, cái này tặng cậu."
Sơ Sơ ngạc nhiên: "Sao lại tặng tôi?"
Kỳ Sơn Lan mỉm cười: "Mẹ tôi nói Tết nên tặng quà cho bạn bè, Nguyệt Vận và Tinh Lăng đều có."
Kỳ Nguyệt Vận và Kỳ Tinh Lăng giơ lên những chiếc kẹp tóc giống hệt, đồng thanh nói: "Lão đại, nhận đi."
Kỳ Vũ Hiên bĩu môi: "Anh cả thiên vị, em không có."
Sơ Sơ nhận lấy kẹp tóc, cài lên đầu, rồi rút ra ba lá bùa bình an dành riêng cho yêu quái, lần lượt đưa cho ba anh em nhà thỏ.
"Có qua có lại, đây là quà năm mới tôi tặng các cậu."
Nụ cười trên mặt Kỳ Sơn Lan càng rạng rỡ: "Cảm ơn lão đại Thời An."
Kỳ Nguyệt Vận và Kỳ Tinh Lăng đồng thanh: "Cảm ơn lão đại."
Kỳ Vũ Hiên âm thầm buồn bã, lại bị ngó lơ.
Sơ Sơ chia tay nhóm "đàn em", ngồi xe của quản gia Lưu về Đế Cảnh Viên. Cô bé áp sát vào cửa, lắng nghe động tĩnh bên trong.
"Sơ Sơ?"
Lâm Khê mở cửa, vừa vặn bắt gặp con gái đang lén lút.
Sơ Sơ thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ, là mẹ à."
Lâm Khê hỏi lại: "Con nghĩ là ai? Bố con?"
Sơ Sơ cười gượng: "Ha ha, bố ở nhà không mẹ?"
Lâm Khê nhướng mày, giọng chậm rãi: "Ở ngay sau lưng con."
"Á!" Sơ Sơ giống như một chú mèo con bị giật mình, nhanh như chớp trốn ra sau lưng mẹ, lén lút nhìn ra ngoài.
Trước cửa chẳng có ai, chỉ có lá rụng lác đác.
Sơ Sơ lè lưỡi: "Mẹ lại dọa con."
Lâm Khê nhéo má cô bé: "Sao lại sợ bố thế?"
Sơ Sơ cắn môi suy nghĩ: "Không phải sợ, chỉ là trên người bố có một loại khí thế mạnh mẽ, người gặp thì run, ma gặp thì nhảy sông, thỏ yêu cũng rất sợ."
Lâm Khê nhắc nhở: "Khụ khụ!"
Sơ Sơ lập tức hiểu ra, xoay người ôm lấy người đàn ông phía sau, nũng nịu một cách ngọt ngào.
"Bố, con nhớ bố quá~"
Chưa đợi Phó Kinh Nghiêu kịp phản ứng, Sơ Sơ đã nhanh như cắt buông tay, nhảy chân sáo chạy về phía sân sau.
"Bố mẹ, con không làm phiền hai người nữa, con tìm anh Kim có việc ~"
Lâm Khê bật cười: "Con bé không biết giống ai nữa."
Phó Kinh Nghiêu vòng tay ôm lấy eo cô: "Con gái anh, đương nhiên giống anh."
Lâm Khê ngước nhìn: "Là em sinh."
Phó Kinh Nghiêu hôn lên đôi môi mềm mại của cô, đôi mắt đen ánh lên ý cười, rất tự nhiên đổi lời.
"Sơ Sơ giống anh, cũng giống vợ anh."
Lâm Khê lén nhìn về phía cửa như kẻ trộm: "Già rồi mà còn không đứng đắn, Sơ Sơ là học sinh tiểu học, thấy cảnh này sẽ không hay."
Phó Kinh Nghiêu liếc mắt: "Sơ Sơ đang chơi với mấy tinh linh, không thấy đâu."
Anh đột nhiên nhắc đến chuyện khác: "Sơ Sơ bắt đầu bắt ma từ bao giờ? Thầy giáo nói con bé trên lớp không tập trung, còn thu nhận thỏ yêu nhà Kỳ Văn Dã làm đàn em."
Lâm Khê bất lực: "Anh phát hiện từ lúc nào?"
Gần đây, Sơ Sơ cứ trốn tránh Phó Kinh Nghiêu, hóa ra là vì vỏ bọc ngoan ngoãn bị lộ.
Diễn xuất cần phải cải thiện thêm.
Phó Kinh Nghiêu thở dài: "Một tháng trước tình cờ phát hiện, hai mẹ con đều giấu anh."
Lâm Khê qua loa: "Em cũng không rõ lắm, con lớn rồi, có suy nghĩ riêng."
Giọng Phó Kinh Nghiêu trầm xuống: "Khê Khê, hôm nay anh phải phạt em..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-475.html.]
Câu nói chưa dứt, một giọng nói non nớt vang lên.
"Bố định phạt mẹ kiểu gì? Hôn hôn? Ôm ôm? Hay vừa hôn vừa ôm?"
Sơ Sơ ló đầu nhỏ ra, mắt tràn đầy tò mò, như một học sinh ngoan đang nghe giảng.
Không, cô bé còn nghiêm túc hơn cả nghe giảng.
Lâm Khê giật mình: "Sơ Sơ, ai dạy con vậy?!"
Sơ Sơ đảo mắt, đẩy cửa chạy mất.
Cửa vừa mở, lộ ra năm cái đầu nhỏ hơn, xếp chồng lên nhau.
Tiểu Thổ phản ứng nhanh nhất: "Không phải em."
Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa: "Cũng không phải em."
Tiểu Kim không cần giải thích.
Tiểu Mộc co giò bỏ chạy: "Không phải em!"
Không thoát được chủ nhân, trước tiên phải chạy đã.
Lâm Khê đuổi hai bước: "Tiểu Mộc, lại là ngươi!"
Tiểu Mộc chạy trối chết: "Chủ nhân, không liên quan đến em!"
"Anh Kim, cứu em!!"
"Á! Các người thật lạnh lùng vô tình, nước sôi đến chân ai nấy tự lo!"
...
Tuyết rơi ba ngày liền, mặt đất phủ một lớp dày, giẫm một bước là lún sâu.
Sơ Sơ đứng trong sân, giơ tay đón một bông tuyết: "Mẹ ơi, tuyết lại rơi rồi."
Đầu xuân tuyết rơi báo hiệu mùa màng bội thu." Lâm Khê cầm khăn quàng cổ quàng lên cổ cô bé: "Mặc ấm vào, cẩn thận bị cảm."
Sơ Sơ không dám cãi.
Chọc giận bố thì không sao.
Chọc giận mẹ là xong đời, cô bé không muốn như Tiểu Mộc, bị lệ quỷ đuổi cả đêm.
Sơ Sơ ngẩng đầu: "Mẹ ơi, hôm nay có đi Thần Toán Đường không?"
Lâm Khê lắc đầu: "Không đi, hôm nay là đêm giao thừa, cả nhà sum họp."
Sơ Sơ vui vẻ vỗ tay: "Đêm giao thừa, đốt pháo, nhận lì xì."
Cô bé đếm ngón tay: "Bên nhà bố có cụ cố, cụ bà, chú Quý... Bên nhà mẹ có ai nhỉ?"
Lâm Khê nhìn về xa xăm: "Nhiều lắm."
Sơ Sơ nhẩm đếm: "Một người, hai người, ba người... Con sẽ nhận được nhiều lì xì lắm."
Bên nhà bố, chú Quý Hành chưa có bạn gái, cô Quý Tranh chưa có con, cả nhà lì xì đều thuộc về cô bé.
Bên nhà mẹ còn thú vị hơn, có các bác, chú Tiền, những yêu quái thần kỳ, ông Hắc Bạch Vô Thường...
Sơ Sơ đặc biệt mong chờ lúc nhận lì xì.
Cộc cộc—!
Tiếng gõ cửa vang lên, người đến phát lì xì đã tới.
Sơ Sơ vui vẻ chạy ra: "Mẹ ơi, con đi mở cửa, mẹ cứ nghỉ ngơi."
"Ồ, là chú Vân."
Sơ Sơ nở nụ cười rạng rỡ, lộ ra hai má lúm đồng tiền, vừa ấm áp vừa ngọt ngào.
Vân Ngạn đưa tay xoa đầu cô bé, chợt nghĩ cô bé lớn rồi, bàn tay dừng lại trên vai, như anh em tốt vỗ vai cô bé một cái.
"Lâu rồi không gặp, Sơ Sơ."
Sơ Sơ kêu "ái da": "Chú Vân, chú vỗ đau cháu rồi."
Vân Ngạn ngồi xổm xuống: "Không đau chứ?"
Ở Nguyên Thanh Quán hầu như toàn con trai, anh ta không giỏi giao tiếp với con gái, giọng nói cứng nhắc.
Sơ Sơ nhảy lên vỗ vai anh ta, nghiêm túc như người lớn: "Chú Vân, không được vỗ mạnh vai con gái như vậy, nếu là một cô bé bình thường, chắc đã khóc rồi."
Vân Ngạn không hiểu liền hỏi: "Vậy phải làm thế nào?"
"Phải…" Sơ Sơ lè lưỡi: "Chú là người lớn, phải tự nghĩ cách."
Vân Ngạn gật đầu: "Cháu nói có lý."
Lâm Khê bước ra cửa, nhìn thấy một lớn một nhỏ hòa hợp vui vẻ, Sơ Sơ giống như cô giáo, còn Vân Ngạn như học sinh.
Con bé lại đang lừa Vân Ngạn.
Thỉnh thoảng cần hợp tác với cục Quản lý Đặc biệt để bắt ma, qua lại vài lần hai người trở nên thân thiết hơn.
Vân Ngạn vừa thông minh vừa mạnh mẽ, nhưng chỉ số cảm xúc lại chỉ bằng nửa của Quý Hành. Sơ Sơ nói gì anh ta cũng tin ngay.
Lâm Khê nhẹ giọng ho khan: "Ngoài này gió lớn, vào nhà rồi nói."
"Vâng ạ, mẹ." Sơ Sơ nắm lấy tay áo của Vân Ngạn, kéo anh ta đi vào trong.
"Chú Vân là người đến đầu tiên."
"Tại sao chỉ có mình chú? Chú không dẫn bạn gái theo à?"
Vân Ngạn lúng túng đáp: "Chú không có bạn gái."
Sơ Sơ đột ngột dừng bước, nụ cười hồn nhiên ngây thơ, nhưng lời nói lại khiến người nghe đau lòng.
"Lúc nào cũng không có bạn gái, chú Vân thật đáng thương."
Ánh mắt một lớn một nhỏ chạm nhau, Vân Ngạn chỉ muốn nhảy xuống sông Vong Xuyên, tìm vài con lệ quỷ để đánh nhau cho xong.
Anh ta lắp bắp: "Tiểu sư tổ... Sơ Sơ... không phải... không phải chú dạy cháu như vậy!"
Lâm Khê lấy tay che mặt: "Sơ Sơ!!"
Lại là do Tiểu Mộc dạy, đúng là đã phạt nhốt trong phòng tối quá ít.