Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 91
Cập nhật lúc: 2025-04-12 08:06:01
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc dù năm con búp bê giấy có chút xích mích, nhưng nhìn chung vẫn ổn. Lâm Khê lần lượt xoa đầu từng con một.
Những con búp bê càng vui mừng hơn, nhảy nhót xung quanh cô.
Lâm Khê vẫy tay, "Tự do hoạt động."
Tiểu Kim giơ một tay lên, "Tất cả qua đây xếp hàng."
Tiểu Kim dẫn đầu, Tiểu Mộc, Tiểu Thủy, Tiểu Hỏa và Tiểu Thổ lần lượt xếp theo thứ tự.
Tiểu Kim dẫn cả hàng búp bê, đồng loạt chào Phó Kinh Nghiêu, "Chào bảo bối của chủ nhân."
Năm con búp bê nhỏ, mỗi con một vẻ, nhưng đều nở nụ cười giống nhau, trông có phần kỳ lạ.
Phó Kinh Nghiêu cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, "Chào Tiểu Kim, Tiểu Mộc, Tiểu Thủy, Tiểu Hỏa, Tiểu Thổ."
Tiểu Mộc nảy ra ý nghĩ trêu anh, "Chào bảo bối của chủ nhân, ta là ai?"
Phó Kinh Nghiêu không cần suy nghĩ, "Mi là Tiểu Mộc."
"Ồ, anh đoán đúng rồi." Tiểu Mộc vui vẻ chạy ra vườn hái rau, bảo bối của chủ nhân thông minh chẳng khác gì chủ nhân.
Những con búp bê khác lập tức hào hứng, lần lượt tiến đến trước mặt Phó Kinh Nghiêu, chỉ vào mình.
"Chào bảo bối của chủ nhân, ta là ai?"
Phó Kinh Nghiêu cúi đầu nhìn, "Mi là Tiểu Hỏa."
"Đúng rồi đúng rồi, anh thông minh thật đấy." Tiểu Hỏa phấn khởi chạy loanh quanh.
Phó Kinh Nghiêu lần lượt nói ra tên của ba người giấy còn lại mà không cần phải hỏi thêm.
"Tiểu Kim lạnh lùng, Tiểu Thủy dịu dàng, Tiểu Thổ dễ thương."
"Ồ!"
Tiểu Kim, Tiểu Thủy và Tiểu Thổ cũng rất vui mừng, ngoài chủ nhân, lại có thêm một người nhớ tên của họ.
Lâm Khê cười nói: "Anh chỉ mới gặp họ một lần, làm sao mà phân biệt được?"
Năm người giấy nhỏ có đôi mắt, mũi, và miệng giống hệt nhau, chỉ khác nhau ở kiểu tóc.
Phó Kinh Nghiêu nhẹ nhàng nhướng mày, "Điều này rất đơn giản."
Anh đã nhớ từ lâu rồi: Tiểu Kim có kiểu tóc nồi chảo, Tiểu Mộc tóc uốn gợn sóng, Tiểu Thủy tóc đuôi ngựa đơn, Tiểu Hỏa tóc xù, Tiểu Thổ tóc hai búi.
Lâm Khê vỗ nhẹ vào chiếc ghế bên cạnh, "Ngồi đi, chúng sẽ chơi một lúc."
Phó Kinh Nghiêu ngồi xuống bên cạnh cô, cả hai ngồi rất gần nhau, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Lâm Khê được bao quanh bởi luồng khí tím dày đặc, cô hít một hơi thật sâu và khẽ thở dài, "Thật thoải mái."
Vân Mộng Hạ Vũ
Luồng khí nóng khi hít thở lướt qua bên tai, Phó Kinh Nghiêu bỗng chốc cứng người lại, vành tai hơi đỏ lên.
Lâm Khê nhích lại gần anh một chút, càng dựa vào người đàn ông bên cạnh, thèm thuồng luồng khí tím của anh.
Phó Kinh Nghiêu đời trước đã làm được việc tốt gì mà kiếp này lại được đầu thai tốt như vậy.
Không giống như cô, cô sinh ra đã gặp vận rủi, cuộc đời gặp đủ thứ khó khăn.
Nếu không có khí tím bảo vệ, cô đã c.h.ế.t từ lâu rồi.
Với vận rủi của mình, sau khi c.h.ế.t cô khó mà đầu thai tốt, vì vậy cô mới cố gắng tích lũy công đức.
Lâm Khê ngước mắt nhìn anh, "Tôi thật sự rất ghen tị với anh."
Phó Kinh Nghiêu bất ngờ khi nghe câu này, ánh mắt thoáng qua một tia xót xa.
Lâm Khê từ nhỏ đã lớn lên trong đạo quán, không có cha mẹ, chỉ có một vị sư phụ không đáng tin cậy, cô hẳn là rất cô đơn.
Phó Kinh Nghiêu không biết cách an ủi người khác, "Chúng ta là một gia đình, sau này anh sẽ dành nhiều thời gian hơn với em, tất cả của anh đều là của em, em muốn gì cứ nói với anh."
Câu nói này rất giản dị, Lâm Khê nhìn thẳng vào mắt anh, lòng bỗng dưng run lên.
"Tôi muốn khí tím, anh cũng cho sao?"
Phó Kinh Nghiêu nghĩ về khí tím, trong đầu chỉ nhớ đến việc Lâm Khê đã cắn anh hai lần.
Trong mắt anh, khí tím đồng nghĩa với việc bị cắn.
Phó Kinh Nghiêu im lặng trong giây lát, rồi mở cúc tay áo, để lộ một đoạn cánh tay.
"Em cắn đi."
Lâm Khê ngây người, anh thực sự cho cô cắn.
Người bình thường đều ghét việc này, không đưa cô vào bệnh viện tâm thần đã là tốt lắm rồi, lỡ như mắc bệnh dại thì sao?
Vậy mà anh lại vô điều kiện cho cô cắn, Lâm Khê bỗng cảm thấy hơi cảm động.
Phó Kinh Nghiêu thấy cô ngẩn người, liền bổ sung, "Nếu em muốn cắn cổ cũng được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-91.html.]
Cả công ty đều biết anh đã kết hôn, mang theo vết cắn đi làm cũng không sao.
Lạ thật, lúc này anh lại có chút mong chờ.
Anh tự mở cúc áo ở ngực, để lộ xương quai xanh gợi cảm của anh, cùng với…
Lâm Khê vội vàng ngăn lại, "Khoan đã, bây giờ tôi không cần cắn anh."
Cô dời ánh mắt, vô thức nuốt nước bọt.
Trời ạ, cảnh vừa rồi thật sự quá quyến rũ.
Không thể không thừa nhận, gương mặt và thân hình của Phó Kinh Nghiêu vô cùng thu hút.
Với gương mặt đẹp trai, vai rộng eo thon, đôi chân dài, nếu anh đi làm người mẫu nam, chắc chắn sẽ là ngôi sao hàng đầu không ai có thể chê được.
Lâm Khê không khỏi nhớ đến lời của bà Ngô, "Nhìn chồng mợ chủ là biết rất mạnh mẽ."
Aaa! Cô đã nghĩ bậy rồi.
Bình tĩnh lại nào, người tu hành không nên bị cám dỗ bởi nhan sắc.
Cô ôm đầu bằng hai tay, cả người co lại thành một đống, trông như con chuột hamster đang tìm cái lỗ để chui vào.
Phó Kinh Nghiêu khẽ cười.
Vợ anh dễ ngượng ngùng hơn cả anh, cuốn sách tình yêu của v.ú Ngô cuối cùng cũng có chút tác dụng.
"Em ổn chứ?"
"Tôi không sao."
Lâm Khê hít sâu hai hơi, dẹp bỏ những suy nghĩ lung tung.
Cô vội vàng giải thích, "Sau này tôi không cần phải cắn anh nữa, chỉ cần tiếp xúc nhiều với anh là được."
"Tiếp xúc? Chỉ cần tiếp xúc là được à?" Phó Kinh Nghiêu tỏ vẻ hờ hững, nhưng trong lòng đang nghĩ đến chuyện khác.
Lâm Khê gật đầu, "Ngày nào tôi cũng đi làm và về nhà cùng anh, ăn cơm cùng anh, nếu không có gì bất trắc thì khí tím của tôi đủ rồi."
"Được, anh biết rồi." Phó Kinh Nghiêu xoa đầu cô, "Như thế này đúng không."
"Ừ." Mặt Lâm Khê hơi ửng đỏ, "Gần giống như vậy."
Nói rõ ràng chuyện này xong, lòng cô nhẹ nhõm hơn.
Tuy nhiên, cách Phó Kinh Nghiêu xoa đầu vẫn như xoa đầu chó, rõ ràng là anh chưa từng có kinh nghiệm yêu đương.
Tiểu Thổ ôm hai bắp ngô, tò mò nhìn về phía đó, nó hỏi: “Kim ca, chủ nhân và bảo bối của chủ nhân đang làm gì vậy?"
Tiểu Kim liếc mắt nhìn qua, "Họ đang chơi trò chơi."
“Chơi trò chơi à!” Tiểu Thổ phấn khích hét lên, “Kim ca, chúng ta cũng chơi trò chơi đi..."
Chưa kịp nói hết câu, Tiểu Mộc đã nhanh chóng bịt miệng nó lại, "Đừng làm ồn, chủ nhân không phải đang chơi trò chơi đâu."
Tiểu Thổ chớp chớp mắt, biểu thị sự không hiểu.
Tiểu Kim cũng không hiểu, "Chủ nhân không phải đang chơi trò chơi, sao chủ nhân lại ôm đầu và đỏ mặt như vậy?"
“Chậc chậc.” Tiểu Mộc nở một nụ cười đầy bí ẩn, “Chủ nhân đang xấu hổ đấy.”
Tiểu Kim thắc mắc, “Hai người ngồi cạnh nhau có gì mà phải xấu hổ? Chúng ta cũng thường ở cùng chủ nhân, thậm chí còn ngủ cùng nữa.”
“Đó là chuyện khác.” Tiểu Mộc vuốt lại mái tóc dài, “Chủ nhân và bảo bối của chủ nhân không giống chúng ta.”
Tiểu Kim chăm chú nhìn về phía đó, "Khác chỗ nào chứ?"
“Ngươi không hiểu đâu.” Tiểu Mộc cười khúc khích, “Trong sách truyện, người ta gọi đó là tình cảm mới chớm nở.”
Trước đây, nó sở hữu một khu rừng lớn, khi trời tối, nó thường nghe thấy tiếng cười đùa của nam nữ.
Tiểu Mộc rất tò mò, nên nó hay ngồi rình một bên để xem.
Nam nữ ôm nhau, tiếng kêu có vẻ rất vui, thậm chí có người còn lăn lộn trên đất và hét lên.
Khi trời sáng, có người vui vẻ, có người buồn bã, và có người chửi bới.
Tóm lại, khu rừng nhỏ đó lúc nào cũng náo nhiệt.
Ban đầu, Tiểu Mộc không hiểu được hành động của những người đó, nhưng sau khi tình cờ nhặt được một cuốn sách truyện, nó đã hiểu ra chuyện giữa nam và nữ.
Ôi chao! Những người đó thật là không biết xấu hổ, đã làm bẩn khu rừng nhỏ của nó.
Tiểu Mộc không buồn bận tâm đến những người đó nữa, mà bắt đầu mê mẩn đọc sách truyện. Kết quả là, khi nó tỉnh dậy sau một giấc ngủ, khu rừng đã bị người ta thiêu rụi.
Nó đã buồn bã rất lâu, may mà gặp được chủ nhân.
Tiểu Thổ kéo tay nó, “Tiểu Mộc, ngươi nói rõ hơn đi, ta vẫn không hiểu.”
Tiểu Mộc nói: “Ta không nói rõ được, lần sau ta sẽ lén tìm một cuốn sách truyện cho ngươi xem.”