Sau Giấc Mơ, Tôi Trở Thành Thai Phụ - Chương 184

Cập nhật lúc: 2024-12-10 14:29:02
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60E3A2hOFS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Em đi tắm trước đi,” Cố Yến Khanh nói với Kiều Vãn Tình, “Anh đi trông con.”

Nếu mà bị hai bạn nhỏ này quấn lấy thì có khi tắm cũng không tắm được. Vì thế nhân lúc hai bạn nhỏ này còn ngoan thì phải nhanh chóng đi tắm.

Kiều Vãn Tình gật đầu vào trong phòng.

Khẩu Khẩu nằm bò trên mặt đất, chổng m.ô.n.g lên, dùng bút dạ đầy sắc màu vẽ tranh.

Nói thế nào thì cậu nhóc cũng mới hơn 3 tuổi, vừa mới đi học ở nhà trẻ được vài ngày. Khẩu Khẩu cũng chỉ mới biết vẽ một vài nét cơ bản, một số hình cơ bản như người, mặt trời cùng cây. Nhưng vì vẽ xấu quá nên Khẩu Khẩu vẽ gì thì cũng chỉ có mỗi cậu biết được thôi.

Trăn Trăn ngồi chơi bên cạnh Khẩu Khẩu. Cô bé đang chơi đồ chơi thì thấy anh mình cầm bút dạ lên vẽ vẽ không ngừng. Nhân lúc Khẩu Khẩu không để ý thì

cô bé trộm lấy một cái bút dạ trong hộp màu của Khẩu Khẩu.

Nhưng cô bé còn chưa biết cách mở bút dạ ra. Cô bé cầm cây bút ngoạch vài đường lên trên thảm bò, nhưng không vẽ được ra màu như anh mình. Vì thế Trăn Trăn buồn bực gãi gãi đầu, sau đó lại qua chỗ anh mình, nắm lấy tay của Khẩu Khẩu để tạo sự chú ý. Cô bé giơ bút dạ của mình lên, nói: “A, a.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Khẩu Khẩu thấy Trăn Trăn cầm bút dạ thì nói: “Không cho em vẽ màu dạ, sẽ bẩn tay.”

“A ~” Trăn Trăn làm nũng, cho em đi mà.

Khẩu Khẩu rất có phong thái của một người anh cả, nghiêm túc nói: “Anh không cho em vẽ thì em không được vẽ.”

Trăn Trăn bĩu môi, tức giận.

Khẩu Khẩu duỗi tay sờ khuôn mặt nhỏ của cô bé: “Tức giận thì sẽ không lớn được, không cao được đâu.”

“……”

Bây giờ Trăn Trăn vẫn chưa đến tuổi có thể dỗ được bằng lời, bị anh trai quản như vậy, cô bé lập tức cảm thấy tủi thân, làm bộ muốn khóc nhưng không khóc được. Quản gia thấy thế thì vội chạy qua định bế cô bé lên dỗ. Nhưng Cố Yến Khanh lại thấy được một màn kia giữa hai anh em, ngăn quản gia lại, nói: “Để cháu qua đó.”

Chú Khánh thấy Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình đã nói chuyện với nhau xong thì nói: “Thế chú đi làm việc khác, có việc gì thì gọi chú nhé!”

Cố Yến Khanh gật đầu, đi qua bế Trăn Trăn lên, thơm thơm khuôn mặt nhỏ của cô bé, hỏi: “Sao thế công chúa của ba?”

Khẩu Khẩu thấy “phiền phức nhỏ” đã được bế đi thì thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nằm sấp vẽ tranh.

Trăn Trăn chỉ vào Khẩu Khẩu, ẫm ờ nói: “Nha, nha ~”

Cố Yến Khanh không hiểu cô bé nói gì: “Làm sao vậy con? Con muốn lấy đồ của anh hả?”

Hai bạn nhỏ ở gần nhau, khó tránh sẽ có lúc tranh đồ chơi của nhau. Vì thế khi mua cái gì Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình cũng sẽ mua hai cái, nhưng vẫn không tránh khỏi mâu thuẫn xảy ra giữa hai đứa nhỏ. Ví dụ như Khẩu Khẩu có mấy đồ dùng học tập, tuy rằng Trăn Trăn không biết dùng nhưng thấy Khẩu Khẩu có thì cô bé cũng sẽ đòi.

Trăn Trăn lắc đầu, là anh trai không cho cô bé vẽ bút màu sắc, còn không cho cô bé tức giận, đã thế lại còn bảo cô bé không lớn, không cao được nữa chứ!

Nhưng bây giờ Trăn Trăn còn chưa biết nói, cô bé không biết diễn tả ý nghĩ của mình là gì. Cô bé cũng chỉ mới biết nói những âm đơn giản như “a”, “nha” gì đó

thôi. Cuối cùng Trăn Trăn ghé vào trong n.g.ự.c ba mình, gặm lấy bả vai ba để thể hiện sự tức giận của mình, nước miếng chảy ướt cả vai Cố Yến Khanh.

Cố Yến Khanh bất đắc dĩ lấy khăn giấy lau. Khẩu Khẩu ngẩng đầu lên thấy Trăn Trăn làm vậy còn cười nhạo cô bé: “Cố Trăn Trăn là quỷ bẩn.”

Trăn Trăn lại bị anh trai móc mỉa. Cô bé tủi thân nằm gọn trong n.g.ự.c ba ba.

Cố Yến Khanh dở khóc dở cười. Anh còn cho rằng Khẩu Khẩu giống mình cơ, sau khi có em gái thì sẽ biến thành một người cuồng em gái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-giac-mo-toi-tro-thanh-thai-phu/chuong-184.html.]

Kết quả Khẩu Khẩu lại không như vậy. Khẩu Khẩu vẫn thờ ơ với “công trúa nhỏ” Trăn Trăn. Ngược lại Trăn Trăn lại có xu hướng trở thành một cô bé cuồng anh trai, ngày nào cũng dính lấy Khẩu Khẩu, đòi chơi cùng Khẩu Khẩu.

Cố Yến Khanh đang định nói với Khẩu Khẩu rằng khi cậu còn nhỏ cậu cũng bẩn như Trăn Trăn thì Khẩu Khẩu lại bò từ dưới đất dậy đi đến trước mặt hai người.

Cậu nhóc lấy một sticker từ trong túi ra, giơ trước mặt Trăn Trăn, nói: “Em gái đừng giận, anh dán cho em gái này, chỉ có bé ngoan mới có hoa hồng nhỏ thôi.”

Trăn Trăn nghe vậy thì hai mắt chăm chú nhìn vào Khẩu Khẩu ngay. Cô bé chờ mong nhìn hoa hồng nhỏ trên tay Khẩu Khẩu, ý đồ rất rõ ràng.

Khẩu Khẩu xé hoa hồng nhỏ xuống, nói với Trăn Trăn: “Em giơ tay ra.”

Trăn Trăn ngoan ngoãn vươn tay nhỏ của mình ra, Khẩu Khẩu dán hoa hồng lên mu bàn tay của cô bé. Sau đó cậu còn vuốt thêm hai cái nữa, nói: “Như vậy Trăn Trăn sẽ là bé ngoan!”

Trăn Trăn nghe vậy thì vui vẻ nhìn tay nhỏ của mình, còn quơ quơ trước mặt Cố Yến Khanh như muốn khoe anh, thể hiện sự sung sướng của mình.

“Trăn Trăn giỏi quá!” Cố Yến Khanh hôn hôn tay nhỏ của cô bé, động viên Trăn Trăn. Trăn Trăn cười vui vẻ, quên hết tức giận vừa rồi, bắt đầu ngắm nghía hoa hồng nhỏ trên tay mình.

Cố Yến Khanh nhìn Khẩu Khẩu nghiêm túc lừa em gái thì cố ý trêu cậu: “Thế Khẩu Khẩu này, con ngoan hơn hay Trăn Trăn ngoan hơn?”

Dường như Khẩu Khẩu đã có sự chuẩn bị từ trước. Cậu giơ hai tay nhỏ của mình lên, vênh váo nói: “Con có hai bông!”

Cố Yến Khanh: “……”

Trăn Trăn giơ cái tay còn lại của mình lên nhìn. Cô bé thấy tay còn lại của mình không có hoa hồng mà Khẩu Khẩu lại có hoa ở cả hai tay thì lập tức giơ tay nhỏ của mình qua chỗ Khẩu Khẩu, tỏ vẻ mình cũng muốn thêm hoa.

Khẩu Khẩu nghiêm túc nói: “Không được. Bây giờ em còn chưa quá ngoan, vì thế anh chỉ cho em một bông. Chờ khi nào em ngoan hơn, anh sẽ cho em thêm bông nữa.”

Trăn Trăn câu hiểu câu không, nhưng cô bé vẫn nghe lời anh mình. Anh trai nói cái gì thì chính là cái đó.

Cố Yến Khanh phải lau mắt mà nhìn Khẩu Khẩu. Không ngờ bình thường đứa nhỏ này trông ngốc ngốc mà đến lúc lừa người ta cũng ra dáng ra phết đấy!

Sau khi lo xong chuyện bản thảo cho buổi hội nghị kia, Kiều Vãn Tình cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Cố Yến Khanh nói cô nên đọc bản thảo cùng ppt nhiều lần cho quen, sau đó tập trước vài lần ở nhà, biến lời dẫn thành lời của chính mình, vậy khi lên nói cô sẽ tự nhiên hơn rất nhiều.

Cách hôm tổ chức buổi hội thảo còn khoảng hai tháng nữa, cũng không phải quá gấp, vì thế Kiều Vãn Tình không cần quá lo lắng.

Gần đây Kiều Vãn Tình lại thực hành lại kỹ thuật lái xe mình đã bỏ xó nhiều năm. Lúc cô mới lên xe còn hơi run một chút, nhưng bây giờ cô có thể tự chạy xe trên đường rồi.

Cố Yến Khanh định mua một chiếc xe ô tô mới cho Kiều Vãn Tình. Trùng hợp thứ bảy tuần này trong thành phố có buổi triển lãm xe ô tô, vì thế anh định mang Kiều Vãn Tình đi xem. Nếu cô thích cái xe nào thì sẽ mua cái xe đấy.

Khẩu Khẩu cùng Trăn Trăn nghe đến được đi chơi thì đều rất sung sướng, vừa mới sáng sớm cả hai đứa đã dậy rồi. Hai bạn nhỏ dậy xong thì còn lôi kéo ba mẹ mình rời giường thay quần áo. Như thường lệ, Khẩu Khẩu vẫn là người cầm đầu, Trăn Trăn – cô em gái ngây thơ đi sau Khẩu Khẩu quậy phá cùng cậu. Tuy hai bạn nhỏ vẫn còn nhỏ nhưng sức chiến đấu lại vô cùng mãnh liệt.

Từ khi có con thì việc được ngủ nướng buổi sáng đã trở thành một điều viển vông. Các bạn nhỏ này đều ăn ngủ rất đúng giờ, buổi tối đi ngủ sớm, sáng tầm 6, 7 giờ là tỉnh rồi. Tỉnh thì lại quậy phá đòi rời giường đi chơi, phá quấy ba mẹ mình đang ở trong mộng đẹp.

Vì hai bạn nhóc này còn nhỏ nên sức quậy phá càng lớn hơn, dù cho Kiều Vãn Tình cùng Cố Yến Khanh cố ý lờ hai bạn nhỏ đi để ngủ tiếp thì hai bạn nhỏ cũng có cách làm hai người hoàn toàn tỉnh táo. Hơn nữa bị hai đứa nhỏ nhà mình phá, mắng không được mà đánh cũng chẳng xong, vô cùng mệt đầu.

Kiều Vãn Tình thay quần áo cho Trăn Trăn trước. Vì hôm nay ra ngoài nên cô mặc cho Trăn Trăn một cái váy nhỏ màu hồng nhạt, trên đầu thì kẹp một cái kẹp hình con bướm, trông vô cùng đáng yêu.

“Công chúa của mẹ xinh quá!” Kiều Vãn Tình khen cô bé, “Như công chúa trong lâu đài vậy á, đẹp đến ngây người!”

Trăn Trăn thấy Kiều Vãn Tình khen mình thì vô cùng vui vẻ. Cô nhóc sung sướng chạy qua chỗ anh trai đang mặc quần của mình, muốn anh khen mình xinh.

“Đẹp, Trăn Trăn đẹp nhất.” Hiếm khi Khẩu Khẩu khen Trăn Trăn một câu. Trăn Trăn được khen vui như được ăn kẹo ngọt, cười híp cả mắt lại.

Cố tổng buồn bực vì không được Trăn Trăn chạy qua chỗ mình, nhéo má Trăn Trăn: “Ba ba đối xử với con tốt như thế mà sao không chạy qua chỗ ba để ba khen, hả?”

Loading...