SAU KHI BỊ ÉP CHIA TAY, TÔI MANG THAI CON CỦA BẠN TRAI CŨ - Chương 10: Cố ý tạo lo lắng

Cập nhật lúc: 2025-04-10 02:44:05
Lượt xem: 127

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc này tại biệt thự cũ nhà họ Giang.

 

Giang Cảnh Sơ đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên chiếc ghế mây dài.

 

Bỗng dưng trán anh bị ai đó vỗ một cái.

 

Mở mắt ra, quả nhiên thấy gương mặt đầy tức giận của bà cụ.

 

“Cả tháng trời không thèm về nhà, vừa trở lại đã trốn ở đây lười biếng.”

 

Giang Cảnh Sơ ngáp dài một cái rồi ngồi dậy, ánh mắt ngái ngủ mang theo vài phần bất cần.

 

“Không phải là thấy bà đang nghỉ trưa nên cháu không dám làm phiền sao.”

 

“Còn biết nghĩ thế thì cũng coi như còn chút hiếu tâm.”

 

Bà cụ cười, đưa tay khẽ chọc đầu cháu trai, lại tiếc nuối “chậc chậc” hai tiếng.

 

“Dạo này công việc bận lắm sao? Bà thấy cháu lại gầy đi rồi.”

 

“Gầy thật sao ạ?”

 

Giang Cảnh Sơ làm bộ nghi ngờ, đưa tay sờ lên mặt mình: “Vậy chẳng phải là cháu càng đẹp trai hơn rồi sao?”

 

Bà cụ liếc mắt nhìn anh: “Đến tuổi lấy vợ rồi mà còn suốt ngày không đứng đắn.”

 

Gương mặt còn vương ý cười của Giang Cảnh Sơ nghe vậy liền chùng xuống.

 

Bà cụ tai mắt vẫn còn tinh tường, tất nhiên không bỏ lỡ biểu cảm này.

 

Bà quay sang dặn người giúp việc bên cạnh: “Canh hầm cho Cảnh Sơ đâu rồi? Mang lên đây, tôi phải nhìn nó uống hết mới yên tâm.”

 

Chờ người giúp việc đi khuất, bà cụ mới quay lại nhìn cháu mình: “Hôm nay sao không đưa Tĩnh Nhã về cùng?”

 

Giang Cảnh Sơ hờ hững ừ một tiếng, trả lời qua loa: “Còn chưa kết hôn, đưa về làm gì?”

 

Bà cụ nhíu mày: “Cái thằng này, đã đính hôn rồi còn gì, chẳng phải cũng gần như người một nhà rồi sao? Không qua lại nhiều một chút thì còn chờ tới khi nào?”

 

Giang Cảnh Sơ bật cười, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hồi lâu sau lại thở dài buông một câu: “Bà ơi, người ta phải đến khi nào mới có thể thật sự sống theo ý mình?”

 

Câu hỏi ấy khiến bà cụ giật mình, lập tức nhớ tới chuyện năm năm trước chỉ vì một người con gái mà Giang Cảnh Sơ suýt nữa đánh mất cả nửa mạng.

 

“Sao lại hỏi vậy? Không phải cháu với Tĩnh Nhã không hợp đấy chứ?”

 

Giang Cảnh Sơ lắc đầu: “Không có gì là không hợp.”

 

Thật ra là chưa từng bắt đầu, lấy đâu ra chuyện hợp hay không.

 

Bà cụ nghe vậy mới nhẹ nhõm đôi chút.

 

“Bà thấy con bé cũng tốt mà, dịu dàng, hiểu chuyện lại xứng đôi với cháu nữa.”

 

Giang Cảnh Sơ không nói gì, ngồi thêm một lát rồi chống gối đứng dậy.

 

“Lát nữa cháu còn có cuộc họp, cháu đi trước đây, hôm khác lại về thăm bà và ông.”

 

Bà cụ nhìn theo bóng lưng anh rời đi, trong lòng chợt trùng xuống.

 

Hồi nhỏ cha mẹ Giang Cảnh Sơ ly hôn,

anh lập tức thay đổi, trở nên ngang bướng, suốt ngày lang thang bên ngoài, ai nói gì cũng không nghe.

 

Mãi đến năm ba đại học, quen một cô bạn gái, anh mới dần sống yên ổn, ngoan ngoãn được vài năm. Nhưng sau khi thất tình, lại sa sút gần hai năm trời.

 

Vượt qua được cú sốc ấy, tính cách anh dần trở nên điềm tĩnh, chững chạc, cũng chịu tiếp quản công việc gia đình.

 

Những năm gần đây cũng ngoan ngoãn nghe lời mẹ sắp đặt, thử hẹn hò với Tĩnh Nhã.

 

Gần đây hai đứa vừa mới đính hôn, tưởng chừng như mọi thứ đang dần vào guồng ổn định nhưng lòng bà cụ lại luôn thấy bất an.

 

Người ta nói “vật cực tất phản” mà với một đứa cháu từ nhỏ đã bướng bỉnh như Giang Cảnh Sơ, đột nhiên quá thuận thảo lại khiến bà có cảm giác bất ổn, như mọi thứ đều không thật.

 

Nghĩ đến đây, người giúp việc từ xa bưng canh quay trở lại, bà cụ vỗ đùi một cái: “Ôi chao, canh! Thằng bé này, lại để nó trốn mất rồi!”

 

 

Giang Cảnh Sơ rời khỏi biệt thự cũ, đang định lái xe về công ty thì nhận được cuộc gọi của Hàn Hiến.

 

Anh lập tức đánh lái, rẽ sang hướng quán Ueno.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-ep-chia-tay-toi-mang-thai-con-cua-ban-trai-cu/chuong-10-co-y-tao-lo-lang.html.]

“Ô hô, hôm nay đến nhanh thế?”

 

Giang Cảnh Sơ tưởng chỉ có Hàn Hiến và Hướng Đông.

 

Vào đến nơi mới thấy trong phòng riêng có cả một đám người nam có, nữ có, quen lẫn không quen.

 

Thấy anh bước vào, mọi người đều đứng dậy chào: “Giang Thiếu!”

 

Giang Cảnh Sơ chỉ gật đầu cho có lệ, ánh mắt quét đến Hàn Hiến, thấy anh ấy đang ôm một cô nàng nóng bỏng, đi đứng còn hơi loạng choạng.

 

Ánh mắt anh khẽ nheo lại nhưng vẫn bình thản ngồi xuống vị trí chính giữa mà mọi người nhường ra.

 

“Lại bày trò gì đây.”

 

Hướng Đông cười lắc đầu: “Cậu cũng thấy là hắn đang bày trò rồi chứ gì?”

 

Giang Cảnh Sơ thầm nghĩ: Khỏi nói cũng biết.

 

Từ sau khi tên này quen với Chu Điềm Điềm, chẳng khác gì hòa thượng nhịn sắc, nào còn dính dáng gì đến phụ nữ?

 

Chỉ nghe thấy Hàn Hiến lè nhè hét to: “Bày trò gì chứ? Tôi nói cho mấy người biết, đây là giao tiếp xã giao bình thường, được chưa?”

 

Hướng Đông uống một ngụm rượu, giơ ngón tay cái ra trêu chọc: “Được thôi, giao tiếp xã giao. Chỉ mong đến lúc Chu Điềm Điềm biết, cậu vẫn còn mạnh miệng được như bây giờ.”

 

Khi nghe thấy ba chữ “Chu Điềm Điềm”, ánh mắt mơ màng của Hàn Hiến bỗng chốc trở nên tỉnh táo nhưng rất nhanh lại bị men rượu dâng lên làm cho choáng váng.

 

“Tôi sợ gì chứ? Chu Điềm Điềm còn có thể tụ tập xã giao với đồng nghiệp nam thì tôi vì cái gì mà phải giữ mình như ngọc cho cô ấy?”

 

Hướng Đông và Giang Cảnh Sơ nhìn nhau, lập tức hiểu rõ ngọn ngành.

 

Hóa ra là bị Chu Điềm Điềm kích thích rồi.

 

Giang Cảnh Sơ nhướng mày, chẳng nói gì, tự rót cho mình một ly, ngả người tựa vào sofa, lặng lẽ nhấp rượu.

 

Trong góc phòng, một cô gái đã ngắm nhìn Giang Cảnh Sơ từ lâu. Cô gom góp hết dũng khí, bưng ly rượu bước đến định mời anh.

 

Thế nhưng Giang Cảnh Sơ lại làm như không thấy, đến mí mắt cũng không buồn nhấc lên. Cô gái bối rối cực độ, đứng lúng túng tại chỗ, không biết tay chân nên để đâu.

 

May mà có Hướng Đông - người khéo xử, bật cười nói đỡ: “Này, tôi nói rồi, có hoa đào thì cứ tìm tôi, một con ch.ó độc thân là được rồi. Giang Thiếu nhà người ta có người quản nghiêm lắm, mấy cô đừng tự làm mình xấu hổ.”

 

Có người vẫn không cam lòng, lấy dũng cảm hỏi tiếp: “Người quản nghiêm ấy là vị hôn thê của Giang Thiếu, Tĩnh Nhã tiểu thư sao?”

 

Hướng Đông không khẳng định cũng không phủ nhận: “Không phải cô ấy thì còn ai vào đây?”

 

Hai người đang trò chuyện vui vẻ, bỗng nghe thấy Giang Cảnh Sơ khẽ “chậc” một tiếng. Hôm nay cái tên Tĩnh Nhã đúng là như vận hạn của anh, đi đâu cũng nghe nhắc tới.

 

Anh tiện tay đẩy ly rượu ra phía trước, bực bội nói: “Không thể đổi sang chủ đề khác được à?”

 

Hướng Đông bĩu môi, vẫy tay bảo mấy người ngồi bên Giang Cảnh Sơ tránh ra rồi tự mình ngồi xuống cạnh anh.

 

“Cậu lại sao nữa thế?”

 

Giang Cảnh Sơ liếc hắn một cái, uể oải rút điếu thuốc, bật lửa châm.

 

“Bị giục cưới. Cậu hiểu không?”

 

Hướng Đông nghe xong liền hiểu, bật cười: “Nói thật là không hiểu lắm, chưa có kinh nghiệm bao giờ.”

 

Nhà Hướng Đông cũng làm ăn nhiều đời nhưng cha mẹ anh lại rất thoáng, chẳng mấy bận tâm đến chuyện môn đăng hộ đối. Chỉ cần con trai sống vui vẻ, yêu ai thì yêu.

 

Vì vậy mấy năm nay, trong nhóm bạn bè, Hướng Đông là người sống thoải mái nhất. Bạn gái thay hết người này đến người khác, chưa từng dẫn ai về nhà ăn Tết.

 

Nhìn cái bộ dạng thích châm chọc của Hướng Đông, Giang Cảnh Sơ cười khẩy, ngậm điếu thuốc bên môi: “Đêm nào cũng đóng vai chú rể, không sợ thận yếu à?”

 

“Thận yếu cái gì? Ai bảo tôi thận yếu?”

 

Hàn Hiến vừa từ sàn nhảy trở về, tay còn quàng lấy cô gái nóng bỏng kia. Anh vghe được đoạn trò chuyện giữa hai người, liền ngồi phịch xuống bên kia của Giang Cảnh Sơ, xuyên qua anh mà nhìn Hướng Đông đầy bất ngờ: “Đông à, cậu bị thận yếu thật à?”

 

Hướng Đông bực mình liếc hắn một cái: “Cậu mới yếu! Miệng chó không mọc được ngà voi!”

 

Hàn Hiến nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, trong cơn say khướt cười ngô nghê, ngả người lên sofa: “Không yếu là tốt rồi. Đông à, giúp tôi gọi cho Chu Điềm Điềm một cú đi, bảo tôi say rồi, bảo cô ấy đến đón tôi.”

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

Hướng Đông bật cười: “Giờ gọi người ta tới đón, cậu không sợ Chu Điềm Điềm thấy mấy cô nàng này, về nhà làm ầm lên với cậu à?”

 

Hàn Hiến “hừ” một tiếng, giơ cái tay mềm oặt như cọng mì lên: “Cậu biết gì chứ, cái này gọi là tạo lo lắng vừa phải, thêm gia vị cho tình yêu vợ chồng.”

 

Hướng Đông: …

 

Giang Cảnh Sơ: Đừng để vui quá hóa chơi dại.

Loading...