SAU KHI BỊ ÉP CHIA TAY, TÔI MANG THAI CON CỦA BẠN TRAI CŨ - Chương 11: Thái độ không tốt
Cập nhật lúc: 2025-04-11 03:34:59
Lượt xem: 136
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thứ sáu tuần này là ngày hẹn trước với Tĩnh Nhã để đến công ty xem bản thiết kế phối cảnh mặt bằng.
Tần Họa và Tống Á Lệ đã có mặt trong phòng họp từ sớm để chuẩn bị.
Đúng mười giờ, Tĩnh Nhã đến đúng hẹn. Để thể hiện sự coi trọng, Phương Dĩ Sâm đích thân ra tận cửa công ty đón cô.
Nhưng điều khiến tất cả mọi người bất ngờ là lần này, đi cùng cô ấy lại có cả Giang Cảnh Sơ.
Vị thiếu gia nhà họ Giang mà bấy lâu chỉ nghe danh chứ chưa từng gặp mặt, vừa bước vào công ty liền khiến tất cả nhân viên nín thở, đồng loạt dõi theo.
Ngũ quan anh tuấn nổi bật, ánh mắt sâu thẳm, sống mũi cao, đôi môi mỏng lạnh lùng, vóc dáng cao ráo nổi bật, chiếc áo sơ mi đen ôm lấy thân hình rắn rỏi.
Cúc áo nơi cổ buông hờ hai nút, cả người toát lên vẻ quý khí xa cách, lại pha chút ngông cuồng bất cần.
Khi Giang Cảnh Sơ và Tĩnh Nhã khuất sau góc hành lang dẫn vào văn phòng, mọi người đều âm thầm thở dài trong lòng.
Thượng đế quả thật không công bằng. Không chỉ cho anh thân phận và tài sản vượt trội mà ngay cả gương mặt này cũng quá mức xuất sắc!
Thật ra Giang Cảnh Sơ ban đầu không định tới.
Hôm qua, khi Tĩnh Nhã gọi cho anh, anh đã lấy lý do bận công việc để từ chối.
Nhưng chẳng hiểu sao Giang phu nhân lại biết được chuyện này, đích thân đến công ty mắng anh một trận. Giang Cảnh Sơ không muốn tai mình mọc kén nên đành miễn cưỡng đồng ý.
Phương Dĩ Sâm đưa hai người vào văn phòng, lúc này Tần Họa đang quay lưng lại phía cửa, điều chỉnh máy chiếu.
Cô mặc một chiếc áo len dệt kim màu be phối cùng quần jeans ống rộng cạp cao. Mái tóc đen mượt buộc cao thành đuôi ngựa, cả người toát lên vẻ gọn gàng mà vẫn thanh thuần.
Ngay giây đầu tiên, ánh mắt của Giang Cảnh Sơ đã dừng lại nơi cô, trong mắt lóe lên tia sâu thẳm. Những ngón tay đang bỏ túi cũng bất giác siết lại.
Tần Họa nghe tiếng động mới quay đầu lại.
Ánh mắt hai người giao nhau thoáng chốc nhưng Giang Cảnh Sơ đã nhanh chóng giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt, trong đôi đồng tử đen láy chẳng để lộ lấy một tia khác thường. Chỉ trong hai giây, anh dửng dưng dời mắt, cúi đầu nhìn về phía Tĩnh Nhã bên cạnh.
Tần Họa trước đây đã từng nghĩ đến khả năng sẽ gặp lại Giang Cảnh Sơ. Dù sao thì đã nhận dự án của Tĩnh Nhã, chuyện đó sớm muộn cũng xảy ra. Nhưng cô từng nghĩ, ít nhất cũng phải đến lúc trình bày phần triển lãm toàn cảnh 360 độ cơ. Chỉ thế thôi đã đủ để thấy, Giang Cảnh Sơ rất coi trọng Tĩnh Nhã.
Hai bên chào hỏi xã giao, Phương Dĩ Sâm cung kính mời hai người ngồi vào chỗ, ra hiệu có thể bắt đầu.
Tống Á Lệ vốn là người luôn ganh đua cao độ, nay thấy cả Giang Cảnh Sơ cũng đến đích thân, đương nhiên càng không muốn bỏ qua cơ hội thể hiện.
“Vậy để tôi trình bày trước.”
Cô tự tin bước đến trước máy chiếu, mở bản thiết kế của mình lên, bắt đầu thuyết trình tỉ mỉ từng chi tiết.
Tần Họa chăm chú quan sát, đồng thời so sánh sự khác biệt giữa bản thiết kế của Tống Á Lệ và bản thân mình.
Dường như có một ánh nhìn lướt nhẹ qua người mình, sống lưng Tần Họa vô thức căng lên. Cô nhân cơ hội sắp xếp lại tài liệu, len lén liếc sang, thì ra là mình nghĩ nhiều rồi.
Giang Cảnh Sơ chống một tay lên cằm, chăm chú nhìn lên máy chiếu, ánh mắt không hề lướt qua cô dù chỉ một chút.
Lúc này, Tĩnh Nhã nghiêng người sang thì thầm điều gì đó bên tai anh. Giang Cảnh Sơ nghe xong chỉ khẽ lắc đầu.
Đợi đến khi Tần Họa quay đầu đi, ánh mắt anh mới một lần nữa dừng lại nơi cô, ánh nhìn bỗng trở nên u tối.
Vừa rồi Tĩnh Nhã hỏi anh có cần làm thêm một phòng chiếu phim không. Cô nói, nữ thiết kế họ Tần đã từng đề xuất nên có một phòng như vậy.
Giang Cảnh Sơ đương nhiên không cần, anh đâu có định sống ở đó.
Nhưng nghĩ đến chuyện Tần Họa lại định đem những “niềm vui nhỏ” mà hai người từng có khi còn yêu nhau đặt vào ngôi nhà anh và một người phụ nữ khác, anh lại thấy bức bối không sao tả nổi.
Không hiểu cô gái này bị gì, sao lại đồng ý thiết kế nhà cưới cho bạn trai cũ chứ?
Tống Á Lệ trình bày còn dài hơn dự tính năm phút, nhìn từ vẻ mặt của Tĩnh Nhã cũng đủ biết cô khá hài lòng với phương án này.
Tống Á Lệ đắc ý trở về, ngồi cạnh Tần Họa với dáng vẻ như chắc chắn mình đã nắm phần thắng. Giang Cảnh Sơ thấy thế, hơi nhướng mày.
Giờ đến lượt Tần Họa thuyết trình.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Cô âm thầm hít sâu một hơi, cố gắng giữ từng bước đi thật vững vàng, không để lộ sự bối rối.
Khi bản thiết kế được mở ra, cũng là lúc cô hoàn toàn bước vào thế giới chuyên môn của mình. Ngữ điệu liền mạch, trôi chảy, cô cặn kẽ truyền tải đầy đủ mọi ý tưởng thiết kế của bản thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-ep-chia-tay-toi-mang-thai-con-cua-ban-trai-cu/chuong-11-thai-do-khong-tot.html.]
“Xin lỗi, cho tôi ngắt lời một chút.”
Tần Họa đang tập trung trình bày thì bất ngờ bị cắt ngang. Cô ngạc nhiên nhìn về phía Giang Cảnh Sơ.
Giang Cảnh Sơ chậm rãi ngước mắt, ánh nhìn lạnh như băng. Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, anh thẳng thắn nhìn Tần Họa:
“Cô Tần, có một điểm tôi cần cô giải thích. Khu vực nghỉ ngơi này rõ ràng có thể tận dụng để mở rộng tối đa không gian, tại sao cô lại muốn dựng riêng một bức tường chia cắt?”
Tần Họa nhướng mày, bình tĩnh đối diện ánh nhìn của anh.
“Vấn đề mà anh Giang hỏi chính là điều tôi sắp trình bày tiếp theo. Lý do tôi muốn ngăn cách khu vực nghỉ ngơi là vì hai nguyên nhân: Thứ nhất, để phân định rõ ràng khu vực tĩnh và khu vực động. Thứ hai, trong tương lai nếu anh và cô Tĩnh Nhã có em bé thì khu vực này có thể dễ dàng cải tạo thành phòng trẻ mà không cần chỉnh sửa lại toàn bộ thiết kế.”
Dù trước đó khi Tống Á Lệ đề xuất làm phòng trẻ, Tĩnh Nhã có nói là tạm thời chưa tính đến.
Nhưng tạm thời chưa cần, không có nghĩa là không cần.
Vì vậy, sau khi cân nhắc kỹ, cô đã chọn giải pháp một lần là xong, tiện lợi về sau.
Biểu cảm của Giang Cảnh Sơ thoáng có chút vi diệu, ngón tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn, tiếng động đều đều khiến người khác trong phòng cũng thấy nơm nớp bất an.
“Vậy, sao cô chắc chắn chúng tôi sẽ có hai đứa con?”
Ánh mắt Tần Hoạ khẽ chớp.
Cô còn nhớ mang máng, trước đây Giang Cảnh Sơ từng vô tình nói với cô rằng, nếu sau này kết hôn, ít nhất cũng phải sinh hai đứa trẻ. Vì vậy, cô mới thuận tay thiết kế sẵn hai phòng.
Nhưng trong hoàn cảnh này, trước mặt bao nhiêu người, cô đâu thể đem lý do ấy ra giải thích.
Nghĩ một chút, cô lựa chọn cách trả lời trung dung: “Cô Tịch là người xinh đẹp, anh Giang lại có gen tốt như vậy, nếu chỉ sinh một bé thì hơi đáng tiếc. Tôi nghĩ, nên chuẩn bị trước thì hơn nên mới đề xuất thiết kế hai phòng trẻ con.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Kỷ Tĩnh Nhã lập tức ửng đỏ, còn Tống Á Lệ ngồi bên cạnh cũng nhíu mày, thầm bĩu môi lườm Tần Hoạ một cái đầy khó chịu.
Trong lòng cô ta âm thầm mắng: Không nhìn ra đấy, tưởng Tần Hoạ luôn là kiểu người thanh cao lạnh nhạt, không ngờ cũng học được trò nịnh bợ lấy lòng người khác?
Đang trong cơn tức tối vì sợ bị Tần Hoạ giành lấy phong độ, thì bên phía đối diện, người luôn im lặng như pho tượng bỗng bật cười lạnh một tiếng.
“Xem ra cô Tần rất có chính kiến,”
Giang Cảnh Sơ nhướn mày, ánh mắt bỗng trở nên sắc lạnh.
“Rất hợp với thân phận nhà thiết kế của cô. Có điều…” Giọng anh đột nhiên trầm xuống, mang theo từng luồng khí lạnh như băng: “Cô đã làm nghề này bao nhiêu năm, chẳng lẽ chưa từng khảo sát nhu cầu của khách hàng mà chỉ dựa vào suy đoán chủ quan của bản thân sao?”
Lời này không khác gì một cú tát trời giáng, nhất là khi phát ra từ miệng của Thái tử gia nhà họ Giang.
Ngay tức thì bầu không khí trong phòng họp lạnh ngắt, im phăng phắc đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Từ trước đến nay Tần Hoạ chưa từng bị ai nghi ngờ về trình độ chuyên môn, nhất thời sững sờ, gương mặt trắng bệch rồi đỏ lên trong nháy mắt.
Kỷ Tĩnh Nhã thấy tình hình có vẻ không ổn, liền lén kéo nhẹ tay áo Giang Cảnh Sơ dưới gầm bàn, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Chỉ là bản phác thảo ban đầu thôi mà, chẳng phải vẫn đang bàn bạc sao? Nếu anh không hài lòng, cứ để cô ấy chỉnh sửa lại là được.”
Giang Cảnh Sơ không nói gì, sắc mặt cũng không hề giãn ra.
Tần Hoạ khẽ siết c.h.ặ.t t.a.y dưới gầm bàn, móng tay cắm vào lòng bàn tay.
“Xin lỗi, với chất vấn của anh Giang, sau này tôi nhất định sẽ chú ý hơn.”
Nói lời xin lỗi xong, cô liền ngẩng đầu, ánh mắt thản nhiên mà không kém phần kiên định nhìn thẳng vào Giang Cảnh Sơ: “Vì lần trước khi khảo sát hiện trường, anh Giang không có mặt nên một số khía cạnh chúng ta chưa kịp trao đổi rõ ràng. Nay anh đã đến đây, không bằng nói rõ nhu cầu và sở thích của anh, để lần điều chỉnh sau, tôi có thể tránh khỏi những hiểu lầm tương tự.”
Câu nói không quá cao giọng nhưng từng chữ từng lời lại vô cùng rõ ràng, mạch lạc và đanh thép.
Tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ, kể cả Tống Á Lệ vẫn đang hóng chuyện nãy giờ cũng không ngờ Tần Hoạ lại dám thẳng thắn đối đầu với Thái tử gia.
Một lúc sau, giữa không khí im lìm đến ngột ngạt, vang lên tiếng cười khẩy đầy mỉa mai.
Giang Cảnh Sơ khẽ nâng mắt, lưỡi lướt nhẹ qua răng hàm dưới, giọng điệu châm biếm: “Ý coi Tần là đang trách tôi sao?”
Tần Hoạ chậm rãi đáp, giọng đều đều: “Không dám, tôi chỉ là đang khiêm tốn xin chỉ giáo.”
“Hay cho một câu khiêm tốn xin chỉ giáo.”
Giang Cảnh Sơ đột ngột đứng dậy, phủi nhẹ vết nhăn trên quần, sau đó nhàn nhạt nhìn sang Phương Dĩ Sâm: “Bắc Thành không thiếu công ty thiết kế hàng đầu. Nếu phong cách làm việc của các người là như vậy thì tôi nghĩ không cần hợp tác nữa cũng được.”
Nói xong, anh bước nhanh ra khỏi phòng họp, bóng dáng thẳng tắp mà lạnh lẽo như gió mùa đông vừa quét qua.