SAU KHI BỊ ÉP CHIA TAY, TÔI MANG THAI CON CỦA BẠN TRAI CŨ - Chương 12: Xem cô có thành ý không

Cập nhật lúc: 2025-04-11 03:35:19
Lượt xem: 131

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phương Dĩ Sâm lập tức hoảng hốt, vội vàng bước nhanh vài bước theo sát Giang Cảnh Sơ.

 

“Tổng giám đốc Giang, anh bớt giận. Công ty chúng tôi ngoài tổ trưởng Tần ra vẫn còn rất nhiều nhà thiết kế xuất sắc khác. Nếu trước đó anh và cô Kỷ hài lòng với phương án của Tống Á Lệ, sau này tôi có thể sắp xếp cho cô ấy phụ trách thiết kế cho hai người.”

 

Thấy sắc mặt Giang Cảnh Sơ vẫn lạnh tanh, không nói một lời, mồ hôi trên trán Phương Dĩ Sâm càng tuôn như suối, lại vội vàng bước thêm mấy bước.

 

“Tổ trưởng Tần chỉ là tính cách hơi thẳng thắn. Nếu vừa rồi có lời nào khiến anh cảm thấy không thoải mái, tôi sẽ để cô ấy đích thân xin lỗi anh.”

 

Đúng lúc này, thang máy vừa đến.

 

Giang Cảnh Sơ cùng Kỷ Tĩnh Nhã đồng thời bước vào. Khi quay người lại, ánh mắt lạnh lùng như hàn băng rơi lên người Phương Dĩ Sâm.

 

“Vậy tôi sẽ chờ xem thành ý của quý công ty.”

 

Trong phòng họp, Tần Hoạ đang cúi đầu thu dọn đồ đạc.

 

Tống Á Lệ khoanh tay ngồi trên ghế, sắc mặt cau có như thể ngửi phải mùi gì khó chịu.

 

“Muốn c.h.ế.t thì đi c.h.ế.t một mình, đừng kéo chúng tôi theo chôn cùng! Du học được vài năm mà tưởng mình là nhân vật lớn à, dám đối đầu với tổng giám đốc Giang! Nếu thật sự để vụ làm ăn lớn này bay mất, tổn thất của công ty, tổn thất của tôi, cô định một mình gánh hết chắc?”

 

Tống Á Lệ càng nói càng tức, đặc biệt là khi thấy Tần Hoạ từ đầu tới cuối vẫn giữ vẻ mặt dửng dưng, trong lòng càng như bị mèo cào.

 

Đúng lúc đó, Phương Dĩ Sâm tiễn Giang Cảnh Sơ và Kỷ Tĩnh Nhã quay lại.

 

Cô ta vội vàng bước tới: “Giám đốc, tổng giám đốc Giang nói thế nào ạ?”

 

Phương Dĩ Sâm lắc đầu, hít một hơi thật sâu, xua tay với Tống Á Lệ.

 

“Cô ra ngoài trước đi, tôi muốn nói vài câu với tổ trưởng Tần.”

 

Tống Á Lệ thấy sắc mặt Phương Dĩ Sâm như vậy, liền có dự cảm chẳng lành.

 

“Là Tần Hoạ đắc tội với Giang tổng, đâu liên quan gì tới chúng tôi? Chỉ vì cô ta lỡ lời mà cả đám bị vạ lây, có công bằng không chứ!”

 

Phương Dĩ Sâm vốn đã rối như tơ vò, nghe vậy càng bực bội không thôi.

 

“Bảo cô ra ngoài thì cứ ra ngoài đi, lắm lời cái gì!”

 

Phương Dĩ Sâm hiếm khi nổi giận như vậy, dù Tống Á Lệ có bực bội đến đâu cũng không dám cãi thêm lời nào.

 

Trước khi đi cô ta còn hung hăng liếc Tần Hoạ một cái, sau đó giậm mạnh gót giày bước ra ngoài.

 

Chờ cửa phòng đóng lại, Tần Hoạ cũng gần như dọn dẹp xong.

 

Cô liếc nhìn Phương Dĩ Sâm, chủ động lên tiếng.

 

“Xin lỗi giám đốc, nếu vì chuyện cá nhân của tôi mà khiến Giang tổng không hợp tác với công ty nữa. Những tổn thất sau này, tôi sẽ cố gắng tìm cách bù đắp. Nhưng tôi phải nói rõ, tôi không thấy thiết kế của mình có vấn đề. Dù lời nói sau đó có hơi nặng, cũng là vì Giang tổng cố tình gây khó dễ trước.”

 

Phương Dĩ Sâm xoa trán, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.

 

Vị Thái tử gia vừa tiễn đi kia, anh không dám đắc tội. Mà người trước mắt, lại là nhân viên được đích thân ông chủ căn dặn phải đặc biệt quan tâm, càng không thể trách cứ nặng lời.

 

“Bù đắp? Cô định bù bằng cách nào?”

 

Tần Hoạ điềm đạm đáp: “Tôi còn giữ nhiều khách hàng chất lượng cao, cộng lại cũng không kém đơn hàng của Giang tổng là mấy.”

 

Phương Dĩ Sâm lắc đầu: “Cô tưởng tôi chỉ nhìn vào chi phí thiết kế của đơn hàng này thôi sao? Cô có từng nghĩ, với thân phận và thế lực của Giang tổng, từ ăn mặc đến nơi ở đều là kim chỉ nam cho cả Bắc Thành này. Nếu chúng ta hoàn thành tốt đơn hàng lần này, lợi ích sau đó mang lại cho công ty là không thể lường trước được!”

 

Tần Hoạ khẽ nhíu mày. Những điều Phương Dĩ Sâm nói, quả thực cô chưa cân nhắc đến.

 

Thấy cô im lặng, Phương Dĩ Sâm tiếp tục: “Hơn nữa, Giang tổng chẳng quen biết gì cô, lý do gì phải cố tình gây khó dễ với cô?”

 

Câu này, Tần Hoạ thật sự không trả lời nổi. Chẳng lẽ lại nói cho Phương Dĩ Sâm biết Giang Cảnh Sơ chính là bạn trai cũ của cô, vì những chuyện cũ rối rắm mà trong lòng ôm hận nên giờ muốn tìm mọi cách làm khó cô?

 

Cô ngửa đầu nhìn trần nhà, cuối cùng chỉ khẽ thở dài một tiếng.

 

“Giám đốc cứ nói thẳng đi, cần tôi làm gì?”

 

“Xin lỗi.”

 

Xin lỗi?

 

Tần Hoạ nhíu mày theo phản xạ: “Là ý của Giang tổng sao?”

 

Phương Dĩ Sâm không gật cũng chẳng lắc.

 

“Giang tổng không nói gì, chỉ bảo sẽ xem thành ý của công ty.”

 

Tần Hoạ trầm mặc một lúc: “Được, tôi hiểu rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-ep-chia-tay-toi-mang-thai-con-cua-ban-trai-cu/chuong-12-xem-co-co-thanh-y-khong.html.]

 

Phương Dĩ Sâm khẽ “ừ” một tiếng,

 

“Việc này không nên chậm trễ, đừng để lâu quá.”

 

Tần Hoạ vừa bước ra khỏi phòng làm việc, đã thấy những đồng nghiệp vừa tụ lại bàn tán xôn xao bỗng nhiên tản ra.

 

Ánh mắt nhìn cô cũng mang theo chút trách móc mơ hồ.

 

Cô không cần đoán cũng biết, chắc chắn Tống Á Lệ đã đem chuyện trong phòng họp thêm mắm dặm muối mà lan truyền khắp nơi.

 

Về đến phòng làm việc, cô chống cằm, lặng lẽ suy nghĩ hồi lâu.

 

Cuối cùng, cô gửi một tin nhắn cho Chu Điềm Điềm.

 

[Điềm Điềm, cậu còn lưu số Giang Cảnh Sơ không? Gửi cho tớ một cái.]

 

Chu Điềm Điềm lúc này đang ăn trưa cùng đồng nghiệp bên ngoài công ty.

 

Vừa thấy tin nhắn liền lập tức trả lời: [Vẫn là số cũ đó, anh ấy có đổi bao giờ đâu.]

 

[Mà khoan, cậu hỏi số của anh Giang làm gì thế?]

 

Tần Hoạ hơi bất ngờ khi biết Giang Cảnh Sơ bao năm rồi vẫn không đổi số. Với tính cách của anh, năm đó đã nói ra câu “về sau đừng bao giờ liên lạc nữa” thì nhất định sẽ dứt tuyệt mọi cách có thể để liên lạc lại.

 

Nghĩ ngợi một chút, cô kể hết chuyện xảy ra hôm nay cho Chu Điềm Điềm.

 

Chu Điềm Điềm đọc xong tin nhắn, nuốt vội miếng thịt kho tàu rồi gấp gáp đáp lại: [Anh Giang có ý gì vậy trời? Định trả thù cậu hả?]

 

[Mà nói thật, cậu cũng gan to thật, dám nhận cả đơn hàng thiết kế nhà tân hôn của bạn trai cũ!]

 

Tần Hoạ: [Cậu nghĩ tớ muốn chắc? Là giám đốc chỉ đích danh, không nhận cũng chẳng được.]

 

Chu Điềm Điềm: [Vậy cậu thật sự định đi xin lỗi sao?]

 

Tần Hoạ: [Cậu thấy tớ còn có quyền nói không sao?]

 

Chu Điềm Điềm thở dài, lập tức chẳng còn hứng ăn uống gì nữa.

 

[Thương cậu một phút, thật chẳng hiểu nổi cuộc đời gì nữa đây!]

 

Nghĩ một lúc, cô lại nhắn thêm: [Cần tớ đi cùng không?]

 

Tần Hoạ: [Không cần đâu, tớ đi xin lỗi chứ có phải đi chịu c.h.ế.t đâu.]

 

Chu Điềm Điềm bĩu môi, thầm nghĩ: Với tính cách của Giang Cảnh Sơ thì đi xin lỗi cũng chẳng khác gì đi chịu c.h.ế.t mấy đâu.

 

 

Sau khi lên xe, Giang Cảnh Sơ vẫn luôn ngồi yên ở ghế sau đọc tài liệu, nửa câu cũng không nói.

 

Kỷ Tĩnh Nhã âm thầm quan sát anh đã khá lâu: “Vẫn còn giận à?”

 

Giang Cảnh Sơ ừ khẽ một tiếng, lật sang một trang tài liệu khác.

 

“Em tìm đâu ra nhà thiết kế kiểu đó?”

 

Kỷ Tĩnh Nhã mỉm cười: “Cô Tần là một nhà thiết kế rất có năng lực, từng đoạt không ít giải thưởng lớn. Em cũng xem qua vài tác phẩm của cô ấy, phong cách rất hợp gu em.”

 

Giang Cảnh Sơ hơi nhướn mày, ánh mắt vẫn không rời khỏi tập tài liệu.

 

“Ý em là vẫn muốn cô ấy thiết kế cho em?”

 

Kỷ Tĩnh Nhã nhún vai: “Cũng không hẳn phải là cô ấy, cô Tống cũng rất được. Ban đầu em tính để hai người họ mỗi người làm một phương án, rồi chọn ra cái tốt nhất. Giờ thì…”

 

Kỷ Tĩnh Nhã nói đến đây, cố ý dừng lại một chút đầy tinh nghịch: “Nếu anh và cô Tần không hợp nhau, vậy em nói với giám đốc Phương để cô Tống làm thiết kế luôn.”

 

Giang Cảnh Sơ đóng tài liệu lại, tùy tiện đặt lên giá để đồ, rồi đưa tay bóp nhẹ trán.

 

“Không cần gấp, cứ để xem đã.”

 

Kỷ Tĩnh Nhã ngạc nhiên: “Xem gì nữa?”

 

Giang Cảnh Sơ lười nhác liếc cô một cái, không trả lời.

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Kỷ Tĩnh Nhã bật cười, ánh mắt lấp lánh: “Trước đây thì chẳng thèm để tâm chút nào đến chuyện sửa nhà, giờ tự dưng lại sốt sắng.”

 

Giang Cảnh Sơ khẽ cong môi cười: “Không phải em nói lo mẹ anh hỏi mà anh trả lời không nổi sao.”

 

Kỷ Tĩnh Nhã gật đầu, trong mắt ánh lên một tia sáng dịu dàng: “Hiếm khi thấy anh nhớ lời em nói đấy.”

Loading...