SAU KHI BỊ ÉP CHIA TAY, TÔI MANG THAI CON CỦA BẠN TRAI CŨ - Chương 13: Tùy cô ấy thôi

Cập nhật lúc: 2025-04-11 03:37:02
Lượt xem: 120

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm sau, Giang Cảnh Sơ vừa kết thúc một cuộc họp dài dòng và buồn tẻ. Các khớp xương thon dài của anh vừa nới lỏng cà vạt, vừa bước về phía văn phòng.

 

Cao Phỉ cung kính đẩy cửa văn phòng giúp anh, đợi anh bước vào rồi mới cầm tài liệu theo sau.

 

“Tổng giám đốc Giang, cuộc hẹn với tổng giám đốc Lưu của Tín Đạt vốn dự định vào trưa nay, đã bị dời sang thứ hai tuần sau.”

 

Giang Cảnh Sơ vừa ngồi xuống ghế làm việc, nghe vậy liền nhíu mày đầy bất mãn.

 

“Lý do là gì?”

 

Cao Phỉ ngập ngừng một giây, rồi đáp:

“Nghe nói là muốn đưa vợ đi nghỉ dưỡng ở khách sạn suối nước nóng Dương Minh Sơn.”

 

Giang Cảnh Sơ nghe xong liền bật cười, hiển nhiên không phải cái cớ để từ chối.

 

Lưu Khải nổi tiếng là người sủng vợ. Trong khi những tổng giám đốc khác đi xã giao, tiếp khách thì lo sợ bị vợ kiểm tra, riêng ông thì ngược lại. Kết hôn đã hơn chục năm, tình cảm với vợ vẫn ngọt ngào như thuở ban đầu, thậm chí còn muốn đeo vợ bên người mọi lúc, chẳng rời nhau dù chỉ một phút.

 

Việc hợp tác với Tín Đạt là mục tiêu bắt buộc phải đạt được. Ngay trong cuộc họp lúc nãy, mấy lãnh đạo cấp cao còn tranh luận sôi nổi về chuyện này.

 

Theo như anh tìm hiểu, gần đây không ít công ty đã bắt đầu ngấm ngầm nhắm đến Tín Đạt, hy vọng được ký kết hợp tác.

 

Lưu Khải thì khôn ngoan hết phần thiên hạ, chẳng bao giờ tỏ rõ lập trường thiên vị ai, cứ giữ thái độ lấp lửng khiến ai cũng phải nhấp nhổm.

 

Tuy tập đoàn Giang Thị chiếm ưu thế lớn nhất nhưng muốn chắc chắn giành phần thắng thì nhất định phải ra tay trước.

 

Giang Cảnh Sơ trầm ngâm chốc lát, rồi đứng dậy khoác lấy chiếc áo vest treo trên lưng ghế.

 

“Khách sạn suối nước nóng Dương Minh Sơn đúng không? Hủy hết mọi lịch trình hai ngày hôm nay, tôi sẽ đích thân đến gặp ông ấy.”

 

Cao Phỉ lập tức gật đầu: “Vâng.”

 

Chợt nhớ ra điều gì, anh nói thêm: “À đúng rồi, có một cô họ Tần vừa gọi điện cho anh.”

 

Nói xong, cậu cẩn thận quan sát biểu cảm của sếp nhà mình. Dù sao thì dạo gần đây, người có liên quan đến Giang Cảnh Sơ mà mang họ Tần chỉ có một người.

 

Tần Hoạ, hình như là tên như thế, nhưng Cao Phỉ cũng không dám chắc có phải cô ấy không.

 

Giang Cảnh Sơ nghe đến cái tên ấy, bước chân khựng lại một chút nhưng rồi vẫn bình thản tiếp tục bước đi như chẳng hề bận tâm.

 

“Cô ấy có nói là có việc gì không?”

 

Cao Phỉ lắc đầu: “Tôi bảo anh đang họp, cô ấy nói lát nữa sẽ gọi lại.”

 

Giang Cảnh Sơ không tỏ rõ thái độ, gương mặt vẫn điềm nhiên, không để lộ chút cảm xúc nào.

 

Tần Hoạ khó khăn lắm mới nghĩ ra được lời lẽ để gọi điện cho Giang Cảnh Sơ, không ngờ lại đúng lúc bị trợ lý bắt máy.

 

Nghĩ rằng buổi sáng có lẽ anh bận thật, cô quyết định đợi đến giờ nghỉ trưa mới gọi lại lần nữa.

 

Chuông điện thoại reo khá lâu mới có người bắt máy, vẫn là giọng đều đều của Cao Phỉ.

 

“Xin chào, cô Tần.”

 

Tần Hoạ ngẩn người, rồi do dự hỏi: “Chào cậu, Giang tổng đã xong việc chưa?”

 

Cao Phỉ liếc nhìn vị sếp đang ngồi phía sau vẫn bất động như núi.

 

“Vẫn chưa ạ. Nếu cô có việc gấp có thể nói với tôi, khi nào Giang tổng rảnh tôi sẽ chuyển lời giúp.”

 

Tần Hoạ thầm nghĩ, chuyện xin lỗi thì sao có thể nhờ người khác nói hộ?

 

Cô cảm thấy Giang Cảnh Sơ đang cố tình lạnh nhạt với mình.

 

Suy nghĩ một lát, cô đổi cách hỏi: “Vậy Giang tổng hiện giờ có ở công ty không? Tôi có thể đến đó đợi anh ấy không?”

 

“E là không được ạ.” Cao Phỉ đáp:

“Hiện giờ Giang tổng không có ở công ty.”

 

Tần Hoạ vẫn chưa chịu bỏ cuộc: “Vậy cậu có thể nói cho tôi biết anh ấy đang ở đâu không?”

 

Cao Phỉ khẽ cười: “Xin lỗi cô Tần, lịch trình cá nhân của sếp tôi, tôi không tiện tiết lộ.”

 

Tần Hoạ gật đầu tỏ ý hiểu, rồi cúp máy, hít sâu một hơi.

 

Cô dám chắc, Giang Cảnh Sơ đang ngồi ngay bên cạnh, có khi còn đang lạnh lùng nhìn Cao Phỉ ứng phó với mình nữa.

 

Nhưng thì đã sao, bây giờ anh chẳng phải đang tỏ ra cao cao tại thượng, chờ cô chủ động đến tìm anh sao?

 

Tần Hoạ bực bội xoay cây bút trong tay. Phương Dĩ Sâm đã nhắc cô phải nhanh chóng chốt việc này, nếu không e rằng Giang Cảnh Sơ thực sự sẽ nổi giận rồi tìm đến công ty thiết kế khác.

 

Tần Hoạ thì không mấy quan tâm, cùng lắm là mất đi chút hoa hồng nhưng cô không thể không suy nghĩ cho cả công ty.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-ep-chia-tay-toi-mang-thai-con-cua-ban-trai-cu/chuong-13-tuy-co-ay-thoi.html.]

Tần Hoạ cắn môi trầm tư hồi lâu, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm, cầm túi xách rời khỏi văn phòng.

 

Chiếc taxi nhanh chóng đưa cô đến trước trụ sở Tập đoàn Giang Thị.

 

Cô đứng lặng trước cổng lớn, ngước nhìn tòa nhà đồ sộ mang đậm phong cách hiện đại, cũng là một biểu tượng nổi bật của Bắc Thành.

 

Dưới ánh nắng chói chang, bốn chữ “Tập đoàn Giang Thị” trên đỉnh toà nhà tỏa sáng rực rỡ, khí thế bức người.

 

Nơi đây hội tụ toàn những cử nhân xuất thân từ các trường đại học danh tiếng, là nơi khiến mọi nhân tài xuất sắc, tinh anh cũng phải chen chúc tìm đường vào.

 

Nhưng đối với Tần Hoạ của năm đó, nơi này chỉ như một hố sâu ngăn cách giữa cô và Giang Cảnh Sơ – một khoảng cách không thể vượt qua. Đồng thời, cũng là nơi tận mắt chứng kiến lòng tự tôn của cô bị chà đạp, nghiền nát không thương tiếc.

 

Cô hít một hơi thật sâu, siết chặt túi xách trong tay, ngẩng đầu bước vào.

 

Đúng như dự đoán, lễ tân không cho cô lên tầng.

 

Thái độ hờ hững đến mức không buồn biểu lộ cảm xúc gì, dường như mỗi ngày phải từ chối vô số kẻ mơ mộng muốn gặp Giang Cảnh Sơ mà chẳng hề có hẹn trước, đến mức đã quá quen thuộc, quá nhàm chán.

 

Tần Hoạ đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, bình tĩnh đi đến ngồi xuống ghế sofa trong sảnh lớn.

 

Thật ra, lần này cô đến đây không phải nhất định phải gặp được Giang Cảnh Sơ. Anh muốn xem thành ý của cô ư? Vậy thì cô sẽ cho anh thấy.

 

Tần Hoạ tùy ý chụp một bức ảnh trong sảnh rồi gửi qua cho Giang Cảnh Sơ, kèm theo một tin nhắn: [Giang tổng, tôi đang chờ anh ở đại sảnh tập đoàn Giang Thị.]

 

Giang Cảnh Sơ nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong điện thoại hồi lâu. Dựa vào sự hiểu biết của anh về cô, anh gần như có thể tưởng tượng được lúc này đây, Tần Hoạ không cam lòng đến nhường nào.

 

Cao Phỉ không dám tự tiện đoán ý sếp, đành dè dặt lên tiếng thăm dò: “Có cần thông báo với cô Tần là hôm nay anh sẽ không về, bảo cô ấy đừng đợi nữa không ạ?”

 

Giang Cảnh Sơ chau mày, thản nhiên nhắm mắt lại: “Không cần. Là cô ta tự nguyện chờ, đâu ai ép.”

 

Cao Phỉ đáp khẽ một tiếng, rồi thu lại điện thoại.

 

Giờ thì anh gần như có thể chắc chắn rằng, sếp nhà mình và cô Tần này tuyệt đối không đơn giản.

 

Bề ngoài thì có vẻ lạnh nhạt, điện thoại không bắt, tin nhắn không trả lời. Nhưng thực tế lại khác xa cách anh đối xử với những cô nàng si tình khác. Giang Cảnh Sơ chưa hề xóa hay chặn, càng không làm như dứt khoát tuyệt tình.

 

Ngược lại, anh thỉnh thoảng còn liếc nhìn màn hình điện thoại, cứ như một người đàn ông giận dỗi đang chờ bạn gái tới dỗ dành vậy.

 

Nghĩ đến đây, chính Cao Phỉ cũng bị suy đoán của mình làm cho giật mình, thậm chí thoáng cảm thấy lo lắng thay cho sếp.

 

Chẳng lẽ sếp quên mất mình đã đính hôn rồi sao?

 

Khi Giang Cảnh Sơ đến khách sạn nghỉ dưỡng Dương Minh Sơn, đã là hơn hai giờ chiều.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

Nơi này là một trong những sản nghiệp dưới trướng tập đoàn Giang Thị.

 

Vừa xuống xe, giám đốc khách sạn đã đứng chờ sẵn bên cạnh.

 

“Giang tổng, theo chỉ thị của anh, chúng tôi đã sắp xếp cho vợ chồng tổng giám đốc Lưu ở phòng tổng thống có cảnh quan đẹp nhất.”

 

Giang Cảnh Sơ gật đầu, đưa tay nhìn lướt qua chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay, chân vẫn bước không ngừng.

 

“Hiện giờ họ ở đâu?”

 

“Sau bữa trưa, họ trở về phòng nghỉ, đến giờ vẫn chưa ra ngoài.”

 

Giang Cảnh Sơ thoáng khựng lại, hơi nghiêng đầu nhìn giám đốc một cái.

 

“Hôm nay khách sạn có hoạt động gì đặc biệt sao?”

 

Người quản lý vừa lắc đầu, vừa gật đầu.

 

“Dựa theo dự báo thời tiết, tối nay vào lúc chín giờ sẽ có mưa sao băng. Vị trí của Dương Minh Sơn rất lý tưởng để ngắm nên rất nhiều cặp đôi đã đặc biệt đến đây để chờ xem.”

 

Mưa sao băng?

 

Thì ra là vậy.

 

Giang Cảnh Sơ gật đầu. Nếu đã như thế, lúc này mà đến quấy rầy Lưu Khải thì cũng không tiện. Chi bằng đợi sau khi họ xem xong mưa sao băng rồi hẵng tính.

 

“Đưa tôi lên phòng nghỉ trước. Tám giờ gọi tôi dậy đúng giờ.”

 

Cao Phỉ lập tức theo sát, rất biết điều mà hỏi: “Anh vẫn chưa dùng bữa trưa, có cần chúng tôi đưa đồ ăn lên phòng không ạ?”

 

Giang Cảnh Sơ không quay đầu, thản nhiên bước vào thang máy.

 

“Không cần. Tôi không có khẩu vị.”

 

Lại như sực nhớ ra điều gì, anh quay đầu đưa tay về phía Cao Phỉ.

 

Cao Phỉ ngơ ngác: “Sao ạ?”

 

Giang Cảnh Sơ nhíu mày, khẽ “chậc” một tiếng: “Điện thoại.”

Loading...