SAU KHI BỊ ÉP CHIA TAY, TÔI MANG THAI CON CỦA BẠN TRAI CŨ - Chương 15: Đích thân xin lỗi

Cập nhật lúc: 2025-04-11 11:54:57
Lượt xem: 119

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phải nói rằng, dù đã năm năm trôi qua, tuy có những thứ đã đổi thay nhưng những gì từng khắc sâu trong ký ức, vẫn chẳng dễ dàng phai nhòa.

 

Tần Hoạ vẫn còn nhớ lần đầu tiên Hàn Hiến gọi cô là “chị dâu” là vào sinh nhật hai mươi tuổi của Giang Cảnh Sơ.

 

Khi ấy, cô còn chưa đồng ý làm bạn gái anh.

 

Giang Cảnh Sơ theo đuổi cô ráo riết, lấy cớ mừng sinh nhật để mời cô đến buổi tiệc sinh nhật của mình.

 

Trước mặt bao người, anh nâng miếng bánh sinh nhật đầu tiên vừa cắt xong, trịnh trọng đưa đến trước mặt Tần Hoạ.

 

Hàn Hiến vốn là người thích đùa nhất trong đám, thấy cảnh ấy liền hô lên một câu: “Chị dâu! Anh Cảnh đối với chị tốt quá!”

 

Tần Hoạ nghe thấy, mặt lập tức đỏ ửng, phản xạ đầu tiên là muốn giải thích.

 

Kết quả, Giang Cảnh Sơ bất ngờ choàng tay ôm lấy cô, cúi đầu thì thầm bên tai, nửa cười nửa làm nũng: “Trước mặt bao người, cho anh chút thể diện đi. Coi như quà sinh nhật em tặng anh được không?”

 

Tần Hoạ luôn là người lý trí, bao lần Giang Cảnh Sơ theo đuổi trước đó cô cũng không mềm lòng.

 

Nhưng tối hôm ấy, có lẽ ánh đèn quá lộng lẫy, cô bất giác mơ hồ rồi thuận theo ý anh, để mặc anh ôm vào lòng, mặc mọi người gọi cô một đêm “chị dâu”.

 

Sau này khi hai người chính thức ở bên nhau, khỏi cần nói nhiều, bất kể là người quen hay không quen bên cạnh Giang Cảnh Sơ, chỉ cần gặp cô đều sẽ gọi một tiếng “chị dâu” đầy tôn kính.

 

Lúc đầu Tần Hoạ không quen, cũng từng phản bác vài lần nhưng không có tác dụng, cuối cùng cũng đành thuận theo.

 

Đang hồi tưởng lại đoạn ký ức ấy thì xe đã lên đoạn cầu vượt.

 

Lúc này trời đã chập choạng tối, Hàn Hiến đẩy kính râm lên đỉnh đầu, lộ ra gương mặt điển trai sáng sủa.

 

Từ gương chiếu hậu, anh lặng lẽ nhìn Tần Hoạ.

 

Trong trí nhớ của Hàn Hiến, Tần Hoạ vẫn là cô gái của năm năm về trước, người từng khiến Giang Cảnh Sơ điên cuồng đến mức sốt cao vẫn cố chạy đến sân bay giữ cô lại.

 

Hôm ấy, nghe tin Tần Hoạ sắp rời đi, Giang Cảnh Sơ bất chấp tất cả, kéo theo cơ thể nóng hầm hập mà lao đến sân bay.

 

Hàn Hiến lo lắng nên cũng đi theo và chính mắt chứng kiến Giang Cảnh Sơ - kẻ vốn kiêu ngạo và bất cần của nhà họ Giang dùng giọng điệu gần như hèn mọn “đe dọa” Tần Hoạ: “Nếu hôm nay em dám đi, từ nay về sau, đừng bao giờ quay lại!”

 

Tần Hoạ lúc ấy đáp lại thế nào?

 

Hàn Hiến nhớ rất rõ, cô lạnh mặt, ánh mắt xa lạ, nhìn thẳng vào Giang Cảnh Sơ và nói: “Giang Cảnh Sơ, anh có thể tỉnh táo một chút không? Thua một lần thì có gì không cam lòng?”

 

Đó là lần đầu tiên Hàn Hiến cảm thấy người phụ nữ này đúng là rất tàn nhẫn, cũng thật sự rất tuyệt tình.

 

Giờ nhìn lại Tần Hoạ, so với năm năm trước, cô càng thêm xinh đẹp đoan trang, trong mắt vẫn còn nét lãnh đạm như xưa.

 

Chỉ là khí chất kiêu kỳ ngày nào đã dịu lại, cả người toát ra sự trầm tĩnh, ôn hòa.

 

Vì người đàn ông kia sao?

 

Hàn Hiến khẽ ho một tiếng: “Lần này về nước là ở luôn đúng không?”

 

Tần Hoạ đang lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe vậy quay đầu: “Tạm thời chưa định đi đâu cả.”

 

Hàn Hạn “ồ” lên một tiếng: “Tôi nhớ cậu học thiết kế mà nhỉ? Giờ vẫn làm trong ngành à?”

 

Tần Hoạ gật đầu: “Hiện tại tôi làm thiết kế nội thất ở một công ty thiết kế.”

 

“Thiết kế nội thất à, cũng ổn đấy chứ.”

 

Hàn Hiến gõ gõ ngón tay lên vô lăng: “Bạn trai vẫn là người trước kia à? Hay là đã đổi rồi?”

 

Câu này còn chưa kịp để Tần Hoạ trả lời, Chu Điềm Điềm đã không chịu nổi, nhíu mày nhéo vào tay Hàn Hiến: “Này, anh đang kiểm tra hộ khẩu đấy à? Hỏi gì lắm thế?”

 

Hàn Hiến rít lên một tiếng vì đau, lắc lắc cánh tay: “Chỉ là hỏi chuyện bình thường thôi mà, có gì to tát đâu.”

 

Tần Hoạ khẽ mỉm cười nhìn hai người vẫn như xưa, ồn ào nhưng vui vẻ: “Không sao, cũng chẳng có gì phải giấu. Hiện tại tôi độc thân, không có bạn trai.”

 

Không có bạn trai?

 

Vậy là đã chia tay rồi sao?

 

Hàn Hiến liếc nhìn Tần Hoạ. Hai người kia từng yêu nhau đến mức không màng đến tất cả, anh cứ tưởng kiểu gì cũng sẽ đến được với nhau.

 

Không ngờ cuối cùng lại vẫn là chia tay.

 

Nghĩ đến đây, Hàn Hiến bất giác thở dài.

 

Không biết Giang Cảnh Sơ có hay chuyện Tần Hoạ và người kia đã chia tay không.

 

Cuối cùng cũng chịu bước về phía trước, chấp nhận đính hôn với Kỷ Tĩnh Nhã.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-ep-chia-tay-toi-mang-thai-con-cua-ban-trai-cu/chuong-15-dich-than-xin-loi.html.]

Mà đúng lúc này, Tần Hoạ lại quay về...

 

Khi đó, Giang Cảnh Sơ chỉ vừa vào nhà vệ sinh một lát, lúc trở ra thì hình ảnh của Tần Hoạ trên màn hình đã biến mất.

 

Anh tức đến bật cười, đây chính là thành ý của cô sao?

 

Ngay cả nửa ngày cũng không đợi nổi!

 

Giang Cảnh Sơ ném điện thoại sang một bên, kéo chăn phủ đầu ngủ luôn một giấc.

 

Tỉnh lại là vì tiếng gõ cửa vang lên liên hồi.

 

Anh nhìn đồng hồ mới 6 giờ rưỡi.

 

Còn tưởng là Cao Phi đến gọi dậy, anh quấn hờ khăn tắm, bực bội mở cửa: “Không phải nói tám giờ mới gọi à? Giờ mới có sá...”

 

Câu nói dừng lại giữa chừng. Đôi mắt vốn đầy cáu kỉnh lập tức trong trẻo, dừng lại ở thân ảnh quen thuộc trước cửa.

 

“Sao em lại đến đây?”

 

Ánh mắt Tần Hoạ lướt nhanh qua chiếc áo choàng tắm hơi hé mở của Giang Cảnh Sơ, lồng n.g.ự.c rắn chắc hiện rõ khiến cô lập tức nóng mặt.

 

Cô mím môi, cố gắng giữ cho ánh mắt không lạc hướng.

 

“Tổng giám đốc Giang, tôi đến là để gặp riêng ngài.”

 

Tổng giám đốc?

Ngài?

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

Giang Cảnh Sơ nghe vậy, khựng lại một giây, sau đó khẽ cười lạnh. Trái tim vừa rồi còn dậy sóng vì nhìn thấy cô, trong phút chốc đã trở nên lạnh lẽo.

 

“Thế à? Nhà thiết kế Tần gấp gáp tìm tôi như vậy, chẳng hay có chuyện gì?”

 

Tần Hoạ biết anh vẫn còn giận chuyện ngày hôm qua nên cũng thu lại biểu cảm, chỉnh đốn thái độ: “Xin lỗi tổng Giám đốc Giang, hôm qua là tôi cư xử không đúng mực. Mong ngài rộng lượng, đừng chấp nhặt với một người nhỏ bé như tôi.”

 

“Nhỏ bé? Em á?”

 

Giang Cảnh Sơ khoanh tay, tựa lười biếng vào khung cửa, giọng điệu đầy châm chọc: “Thật không nhìn ra đấy. Dáng vẻ hùng hổ của nhà thiết kế Tần trong cuộc họp hôm qua, đến giờ vẫn khiến người ta khó quên.”

 

Tần Hoạ trước khi lên đây đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị anh khó xử. Giờ nghe anh mỉa mai, cô cũng chẳng quá khó chịu.

 

“Vâng, ngài muốn nói thế nào cũng được. Dù sao thì, mọi lỗi đều là do tôi.”

 

Giang Cảnh Sơ khẽ hừ lạnh: “Nghe giọng em, hình như vẫn còn chưa cam tâm?”

 

Tần Hoạ lắc đầu: “Không có.”

 

“Tốt. Vậy nói nghe thử xem, em sai ở đâu?”

 

Sai ở đâu ư?

 

Tần Hoạ không ngờ anh thật sự mặt dày mà hỏi được câu đó!

 

Người ngoài không biết nhưng cô thì rõ mồn một. Rõ ràng là anh là người cố ý bắt bẻ cô trước. Nhưng cô vẫn luôn nhắc bản thân, mục đích mình lặn lội đến tận đây không phải để gây thêm chuyện.

 

Vì thế, nghĩ ngợi một chút, cô cố gắng ép ra mấy lời từ khóe môi: “Tôi sai vì đã trốn tránh trách nhiệm, còn cãi lại ngài.”

 

Giang Cảnh Sơ nghe xong, bật cười lạnh, rồi từ từ đứng thẳng dậy: “Xem ra nhà thiết kế Tần vẫn chưa thật sự nhận ra sai lầm của mình. Đã vậy, tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa.”

 

Nói xong, anh xoay người “rầm!” một tiếng đóng sập cửa.

 

Suýt chút nữa mũi Tần Hoạ bị cánh cửa đập trúng.

 

Cô đứng sững mấy giây trước cánh cửa đóng chặt, sau đó bật cười vì tức.

 

Cô thật sự không hiểu nổi Giang Cảnh Sơ đang giận dỗi cái gì, cô đã đích thân đến tận cửa xin lỗi, như vậy còn chưa đủ thành ý sao? Anh giận đến mức nào mà lại cố chấp đến thế?

 

Cô hít một hơi thật sâu, cô đứng đợi thêm lát nữa rồi lại bấm chuông lần nữa.

Lần này cô bấm liên tục vài hồi nhưng Giang Cảnh Sơ bên trong ngay cả cửa cũng lười mở.

 

Không còn cách nào khác, cô đành kiên nhẫn đứng chờ ngoài cửa. Cô không tin hôm nay anh không bước ra ngoài lấy một lần!

 

Sau đó, cô cũng nhắn tin cho Chu Điềm Điềm, bảo đừng đợi mình, cứ tự đi xem mưa sao băng đi.

 

Cô đã chuẩn bị tinh thần, tối nay sống c.h.ế.t cũng phải giằng co với Giang Cảnh Sơ một trận.

 

Còn trong phòng, Giang Cảnh Sơ đang ngồi trước mắt mèo quan sát Tần Hoạ.

Thấy cô bấm chuông vài lần rồi lại cầm điện thoại lên xem, dáng vẻ không hề vội vã.

 

Anh khẽ cười lạnh, trở lại ngồi xuống ghế sofa, rồi nhắn tin cho Hàn Hiến: [Người là cậu đưa tới đấy à?]

Loading...